Chương 32. Kỳ tài tốt nhất
m thanh trong trẻo quanh quẩn trong khe núi ở phía hậu sơn, vẻ mặt của mỗi người cũng dần trở nên đặc sắc.
Phương gia Nhị công tử thế mà có thể đẩy lùi yêu quỷ chỉ bằng một tiếng quát thâm trầm của mình, thành công xông qua phía hậu sơn của thư viện?
Lúc này trong lòng của không ít người đều lóe lên loại truyền thuyết kia.
Luyện khí sĩ đều nuôi Tiên Thiên chi khí, khí cơ cuồn cuộn không sợ quỷ thần!
Thế gian có vô số đại nho sĩ đọc đủ thứ thi thư có thể quát lui yêu quỷ, có đồ tể trên người quấn đầy sát khí có thể chấn nhiếp oan hồn, có truyền thuyết lão binh bách chiến bất tử có thể không sợ tà khí, nhưng truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết tận mắt thấy lại là một chuyện khác, lùi một bước lại nói lúc này Phương nhị công tử thế nhưng chưa từng tu hành, chỉ dựa vào Tiên Thiên chi khí đã có thể đẩy lùi oan hồn ở phía hậu sơn...
Cho dù bây giờ là ban ngày cũng là lúc oan hồn yếu nhất nhưng như vậy cũng rất giỏi rồi.
...
...
-Chuyện này… nhìn khí phách quanh thân lúc nãy của hắn, tư chất luyện khí tối thiểu cũng phải là thượng đẳng?
Đám học sinh của thư viện vây xem không nhịn được kinh ngạc kêu lên.
Giới hạn Tiên Thiên chi khí của người bình thường ở 33,3cm, mà tiêu chuẩn thư viện chọn học sinh lại là 30cm.
Nhưng mà mặc dù có tiêu chuẩn này nhưng vẫn có nhiều người không đạt tiêu chuẩn, có thể dùng các loại phương pháp để đi vào giống như biểu huynh Tào Xương hùng tráng uy vũ của Phương Thốn, thực ra ở trong thư viện cũng không ít những người tương tự như vậy, nếu tính theo cách này thực ra những học sinh có Tiên Thiên chi khí ở dưới 30cm trong thư được xem là nhóm người có tư chất hạ đẳng.
Mà Tiên Thiên chi khí quá 30cm nhưng lại chưa đạt tới 32cm thì được xem là tư chất trung đẳng.
Hầu hết học sinh đều thuộc phạm vi này.
Mà Tiên Thiên chi khí qua 32cm sẽ thuộc tư chất thượng đẳng.
Tiên Thiên chi khí càng gần 33,3cm lại càng hiếm thấy.
Ở trong thư viện lại cực ít người có Tiên Thiên chi khí phá vỡ 32cm, đạt tới 32,5 trở lên thậm chí tới 33cm lại càng cực ít, dạng người như vậy nghe nói ở trong thư viện Bạch Sương chỉ có một người đó chính là chất nữ của thành thủ, Mạnh Tri Tuyết truyền thừa của viện chủ.
Nghe nói nàng có Tiên Thiên chi khí cường đại, thể chất trời sinh chư tà không thể đến gần cho nên mới được viện chủ nhận.
Về phần Tiên Thiên chi khí vượt qua 33cm, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ vương triều Đại Hạ cũng là đồ vật quý hiếm, bảo bối quý giá.
Có lẽ người duy nhất được mọi người biết đến cũng chỉ có huynh trưởng của Phương Thốn.
Mà cảnh tượng Phương Thốn vừa rồi quát như sấm mùa xuân đã có thể quát lui oan quỷ lập tức làm cho người ta cảm thấy kinh động không thể giải thích được.
Chẳng lẽ nói tiểu tiên sư thực ra cũng có tư chất đáng sợ như vậy sao?
...
...
-Hừ, khoe khoang không có tri thức!
Nhìn thấy Phương Thốn đứng ở bên cạnh Thanh Chung, cả người thản nhiên vái chào, các vị giáo viên cũng có vẻ mặt khác nhau, lão nhân nón đen lên lạnh lùng nhìn Phương Thốn, vẻ mặt u ám giống như là thấy được bóng dáng quen thuộc nào đó.
Mà cách bà ta không xa, giáo viên có dáng người thon dài mặc lam bào sau khi khẽ giật mình lại mỉm cười.
-Chuyện này…
Vẻ mặt giáo viên Trương Thế Hiền cổ quái, dở khóc dở cười:
-Tư chất này đâu cần phải xông vào phía hậu sơn chứ…
Nhưng mà nghĩ lại Phương Thốn xông vào phía hậu sơn vốn dĩ cũng không phải bởi vì tư chất như thế nào, nếu không xông vào phía hậu sơn chỉ sợ tư chất của hắn có cao đến đâu thậm chí vượt qua 33cm thì thư viện cũng chưa chắc sẽ thu nhận hắn, nghĩ như thế bản thân lại cảm thấy hơi yên tâm thoải mái, âm thầm than thở: "Dù sao ta cũng đã giúp ngươi, không chịu thiệt khi thu cọc lễ, quang minh lỗi lạc, lòng dạ thẳng thắn vô tư!"
-Phương nhị công tử không thua nãi huynh, lợi hại…
-Phương nhị công tử thật giỏi....
Phía sau vang lên tiếng hoan hô giống như thủy triều, đó là bách tính của thành Liễu Hồ vừa kịp phản ứng lại.
Mà trong tiếng hoan hô này Phương Thốn ngẩng đầu thẳng thắn vô tư nhìn lên trên.
Lúc này Công Dương Yến Thanh viện chủ của thư viện Bạch Sương ngồi giữa hai vị lão tọa sư cũng đang nhìn Phương Thốn, ông ta dường như vẫn luôn có vẻ mặt không hề bận tâm, lẳng lặng đánh giá Phương Thốn từ trên xuống dưới vài lần rồi lại liếc nhìn phía hậu sơn lúc này đã bị Phương Thốn bỏ ở sau lưng, một lúc sau ông ta nhẹ nhàng gật đầu nói:
-Ngày mai ngươi có thể đến thư viện!
Mọi người chung quanh nghe vậy thì lập tức xôn xao.
Vẻ xôn xao ở đây truyền đến chỗ bách tính của thành Liễu Hồ lại lập tức khơi dậy vẻ xôn xao càng lớn hơn.
Trên mặt Phương Thốn không khỏi lộ ra một nụ cười.
Hắn biết chỉ với một câu nói của viện chủ chuyện mình vào thư viện đã được quyết định.
Theo lý mà nói sau khi xông qua phía hậu sơn của thư viện thực ra vẫn sẽ có người tới kiểm tra đo lường xem trên người hắn có mang thứ gì thuộc về Linh Bảo Tiên Thiên có thể giúp hắn xông qua phía hậu sơn hay không, nhưng mà trước đó Phương Thốn hét to đẩy lùi oan quỷ trước ánh mắt của mọi người đã chứng minh tư chất của hắn, cho nên viện chủ cũng đã giảm bớt trình tự trực tiếp quyết định vấn đề này.
Trên mặt Phương Thốn tràn đầy nụ cười vái chào viện chủ nói:
-Tạ tiên sinh!
Viện chủ khẽ cười, phủi tay áo, xuống khỏi thanh dương quay người, thân hình dần dần đi xa.
Càng có nhiều âm thanh hoan hô vang lên ở sau lưng cuốn lên một cơn sóng lớn.
...
...
-Vậy là ta đã trở thành học sinh của thư viện…
Phương Thốn vòng qua đường nhỏ ở bên cạnh trở về bên đá xanh, chỉ thấy lúc này dường như toàn bộ bách tính trong thành Liễu Hồ đều tới đây, trên mặt mỗi một người đều tràn đầy vẻ vui mừng tranh nhau chúc mừng Phương nhị công tử giống như là bản thân vừa mới được cho phép vào thư viện, không ít người xúm lại vây quanh Phương lão gia đòi tiền thưởng giống như là nhi tử nhà mình mới vừa được vào thư viện…
-Được rồi, được rồi, được rồi, có, có, có, đợi chút nữa tới Phương phủ sẽ có tiền thưởng, có tiền thưởng…
Phương lão gia vừa mới lấy lại sức từ trong sợ hãi nên nhất thời còn chưa thích ứng được kinh hỉ đột nhiên tới này, vì vậy chỉ có thể luôn miệng đồng ý.