Chương 417: Tội không thể tha
“Dựa vào nhị công tử Phương gia đứng phía sau chống lưng ư, dù như thế thì có thể làm gì được ta?”
“Ha ha, ha ha...”
“Ngươi bây giờ với bộ dạng lúc trước quỳ xuống đất cầu xin tha thứ có gì khác biệt...”
“...”
“...”
Theo tiếng cười của hắn trên dưới Linh Vụ Tông, cũng xác thực đã tích lũy đè nén một loại tức giận vô hình.
Đủ rồi!
Ngươi một tên đệ tử nho nhỏ của Thủ Sơn Tông, lại có thể bức bách trưởng lão Linh Vụ Tông ta như thế, thật sự một chút mặt mũi cũng không chừa lại sao?
Nếu như không kịp thời ngăn cản ngươi, Linh Vụ Tông ta còn mặt mũi nào đứng ở Thanh Giang này nữa?
...
...
“Nói đi, ngươi muốn cái gì!”
Cũng vào lúc này trong tiểu viện, bầu không khí trầm mặc đến mức khiến cho người ta ngột ngạt, Phương Thốn bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng.
Tông chủ Linh Vụ Tông Lương Tương Tử, cả người đều có chút ngơ ngác, giống như không nghĩ tới Phương Thốn sẽ nói lời này.
Hắn cũng ý thức được vấn đề này rất xoắn xuýt, nhưng mà căn bản là không có biện pháp giải quyết, thân là tông chủ một phương mình có thể làm thế nào đây?
Hắn đã chuẩn bị xong để nghênh đón sự tức giận và thù hận của Phương Thốn.
Lại không nghĩ rằng giọng điệu lúc này của Phương Thốn, ngược lại không có hùng hổ dọa người như trước đó, dường như đã có chút mềm nhũn hơn.
“Ta cúi đầu trước Linh Vụ Tông của ngươi, ta cũng bằng lòng thỏa hiệp với ngươi!”
m thanh của Phương Thốn rất thấp nói: “Cho nên cứ việc nói điều kiện của ngươi đi, vô luận là Long Thạch cũng được, pháp bảo gì cũng được, vàng bạc cũng được, bí pháp cũng được, chỉ cần ta có thể cho ngươi, ta đều sẽ cho ngươi, điều kiện chính là lập tức từ bỏ việc bảo vệ vị trưởng lão kia, ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, ta hiện tại chỉ muốn muốn mạng của người kia, vì thế ta sẽ bất chấp tất cả cho dù phải trả giá đắt!”
Lương Tương Tử nghe được lời này, cả người đều ngơ ra.
Phương Thốn bình tĩnh thản nhiên nói: “Mọi thứ đều là có giá của nó, trưởng lão Linh Vụ Tông các người cũng có!”
“Ngươi...”
Thần sắc tông chủ Linh Vụ Tông đều đã có chút kinh sợ, làm gì có ai ở ngay trước mặt người ngoài nói loại vấn đề này?
“Nếu như ngươi đáp ứng, tất cả mọi người đều tốt, nếu ngươi không đáp ứng vậy ta sẽ giết ngươi!”
Phương Thốn lạnh lùng giọng điệu nhàn nhạt, giống như là đang trần thuật một sự thật: “Ngươi biết ta làm được mà!”
Trong nháy mắt tông chủ Linh Vụ Tông rơi vào trầm mặc.
Lúc trước hắn có nghe nói qua chuyện của vị Tướng Chủ Hoàng Thành ở Liễu Hồ kia!
Cũng là bởi vì như vậy hắn ý thức được Phương Thốn nói rất nghiêm túc, trong tim đã dấy lên từng đợt từng đợt sóng to gió lớn.
“Dù sao ta vẫn là một con gà yếu ớt, thấy ngứa mắt rất nhiều đồ vật, quản được cũng rất ít!”
Mà ở trong bầu không khí trầm mặc này, Phương Thốn chỉ nhìn về phía nữ tử trong vạc kia, trong tai là tiếng điên cuồng rống giận của Vũ Thanh Ly từ bên ngoài truyền đến.
“Thấy rồi chứ, phải cố gắng hết sức đi làm không phải sao?”
“Người kia là bằng hữu của ta!”
Hắn trầm mặc thật lâu, nói khẽ: “Mà chuyện bây giờ ta có thể vì bạn bè làm, chính là tạo điều kiện cho hắn nhẹ nhàng vui vẻ báo thù một trận...”
“Vút!”
Ngay lúc tất cả mọi người của Linh Vụ Tông thật sự không thể nhìn tên đệ tử của Thủ Sơn Tông kia cứ mãi đuổi giết Tiết trưởng lão nhà mình như một tên điên nữa, nhóm người tông chủ lại vẫn tiếp tục im lặng. Bỗng nhiên, một tiếng vang dữ dội đột nhiên truyền ra từ trong tiểu viện của Thanh Tịnh Cốc, căn nhà tranh nhỏ kia đã bị một luồng sức mạnh vô cùng dữ dội đánh vỡ tan ngay lập tức, khói bụi bay mịt mù, sau đó có hai bóng người lao ra từ trong tiểu viện kia và bay lên không trung, bọn họ lao thẳng đến trước sân ở trên ngọn núi cao nhất ở phía bắc Linh Vụ Tông.
“Tông chủ và Phương nhị công tử đã thoát ra rồi à?”
Tất cả mọi người đều vội vàng ngẩng đầu lên và nhìn về phía ngọn núi cao nhất mà không khỏi giật mình ở trong lòng.
Khi nãy tất cả mọi người đều rất mong chờ vào sự xuất hiện của tông chủ nhưng mà tông chủ vẫn chưa xuất hiện, vậy bây giờ điều này có nghĩa là…
Ngay cả vị trưởng lão Tiết Chấp Chính đang bị Vũ Thanh Ly đuổi giết kia cũng không nhịn được mà mừng thầm ở trong lòng, ông ta liếc mắt nhìn vào Vũ Thanh Ly với ánh mắt lạnh lùng, dường như ông ta đã quyết định sẽ theo tông chủ không tiếp tục trốn ở trong tòa tiểu viện này nữa, cuối cùng trò hề này cũng đã kết thúc, dù sao thì ngài ấy cũng là tông chủ của Linh Vụ Tông, dù sao thì bản thân ông ta cũng là trưởng lão của Linh Vụ Tông. Vậy thì ngài ấy làm sao có thể cứ mãi ngồi nhìn ông ta bị người khác ép đến mức thảm hại đến như vậy được chứ?
“Đó là… tỷ tỷ…”
Vũ Thanh Ly đang bị vây quanh bởi cơn tức giận và hận thù thì đột nhiên nhìn thấy hai bóng người kia, đặc biệt hắn ta còn nhìn thấy một cái đỉnh lớn được nâng lên bằng pháp lực ở giữa hai bóng người kia, cả người hắn ta đột nhiên run lên giống như tâm hồn của hắn ta đã bị một luồng sức mạnh vô hình giam giữ.
“Lương tông chủ, xin mời!”
Khi Phương Thốn vừa lên trên ngọn núi cao nhất thì chầm chậm đưa tay mời tông chủ của Linh Vụ Tông với nét mặt u ám.
Bản thân hắn cũng không quan tâm đến bất cứ chuyện gì mà nhẹ nhàng ngồi xổm ở phía trước đỉnh rồi nhìn vào nữ tử đáng thương kia, hắn nhỏ tiếng nói: “Ta biết ngươi rất đau đớn, nhưng mà ta nghĩ rằng cho dù ngươi đã không còn lưu luyến với thế giới này thì ngươi cũng nên xem thử dáng vẻ của sự trả thù…”
Không ngờ rằng, vị nữ tử kia lại chầm chậm lắc đầu.
Giọng nói của nàng ta nhỏ như tiếng muỗi nhưng mà nàng ta lại nói rất rõ ràng: “Ta muốn nhìn thấy… dáng vẻ khi lớn lên… của A Ly…”
Phương Thốn sửng sốt trong chốc lát rồi hắn liền nhẹ nhàng gật đầu ngay lập tức: “Ta đã hiểu rồi!”
Hắn lấy một viên bảo đan ra và đưa đến bên miệng của vị nữ tử kia: “Ngươi sẽ nhìn thấy thôi!”
Trong đôi mắt gần như khô cạn của vị nữ tử kia mơ hồ lộ ra vài tia thần sắc, nang ta dùng sức cắn lấy viên đan dược kia rồi nuốt xuống.
Phương Thốn lại gật đầu với tông chủ Linh Vụ Tông, khóe miệng hơi mím lại.
…
…
“Đủ rồi!”