Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 452: Kẻ nhu nhược yếu đuối

Chương 452: Kẻ nhu nhược yếu đuối


Nếu bọn họ quan tâm đến việc này thì bọn họ cũng đã sớm nghe tiếng gió về ân oán gút mắc trong chuyện này rồi.
Tất cả những người ở đây đều hết sức rõ ràng về chuyện này.
“Hồ nháo, cho dù người này phạm tội nghiêm trọng hơn nữa thì cũng nên bị đưa vào quận phủ để xử lý, đâu ra tên oắt con nhà ngươi đến đây để báo thù?”
Tiết Ngũ tiên sinh lạnh giọng quát: “Hắn ta đã không còn là trưởng lão Linh Vụ Tông nữa rồi, tuy đã từng là quận phủ chưởng lệnh nhưng hắn ta cũng không phải là giang hồ tán tu không có quy củ, làm gì có chuyện một tiểu bối như ngươi đến trước sơn môn náo loạn, nói báo thù xong lại muốn giết người?”
Những người xung quanh nghe vậy đều rơi vào trầm mặc.
Mọi người đều biết người như Tiết Chấp Chính được Tiết gia nâng đỡ, cho nên Tiết Ngũ tiên sinh nói những điều này cũng là đương nhiên.
Nếu ông ta không nói như vậy, người Tiết gia sẽ mặt nặng mày nhẹ với ông.
Nhưng dường như Vũ Thanh Ly không nghe thấy ông ta nói, hắn ta chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào Tiết Chấp Chính.
“Ai đang hồ ngôn loạn ngữ ở đây đấy?”
Cũng vào lúc này, Phương Thốn nhẹ nhàng đứng lên, hắn không thèm nhìn Tiết Ngũ tiên sinh mà vung hai tay áo, chậm rãi đi tới sau lưng Vũ Thanh Ly, đứng ở bên cạnh Vũ Thanh Ly và những Luyện Khí sĩ đang vây xem, bình tĩnh nói: “Bưng bát ăn cơm, rút đao báo thù, đóng đèn làm việc đều là những chuyện kinh thiên địa nghĩa, ông trời cũng không quản được, nhân gia hai bên, một bên muốn báo thù huyết hận, một bên muốn nhổ cỏ tận gốc, đều là cam tâm tình nguyện, cớ sao lại có người khua môi múa mép nói nhăng nói cuội ở đây?”
Sau khi nói xong, hắn nhìn lướt qua Vũ Thanh Ly, nói: “Lên đi, ta hộ pháp cho đệ, ta muốn xem xem ai dám cản trở ngươi!”
Hạc Chân Chương cùng Mộng Tình Nhi đứng bên kia thấy vậy cũng liếc mắt nhìn nhau, sau đó, Hạc Chân Chương cắn răng, phi thân nhảy lên, đi tới bên trái Vũ Thanh Ly, đứng ở giữa không trung, lớn giọng nói: “Lão Vũ, ta cũng tới hộ pháp cho ngươi!”
Tông chủ Lạc Thủy Tông đang ngồi giữa không trung thấy vậy lập tức gật đầu lia lịa.
Mộng Tình Nhi cũng đứng dậy, nhảy tới bên phải trong không trung, quát lên: “Huyết hải thâm thù, sao có thể không báo, ta cũng hộ pháp cho ngươi!”
Tông chủ Vân Hoan Tông che miệng mỉm cười, tựa hồ như cực kỳ vừa lòng.
Vũ Thanh Ly nhìn thấy ba người bạn tốt đứng ra làm hộ pháp cho mình, không nói gì, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, nhìn thấy khuôn mặt của Tiết Chấp Chính, hắn bỗng nhiên cười to, cười càng lúc càng vang dội, tựa như muốn đẩy lùi đi hết sự bực tức trong người.
“Tiết Chấp Chính, lúc trước ngươi thất tín bội nghĩa, khinh thường tỷ đệ Vũ gia ta, ngươi có bao giờ nghĩ đến ngươi sẽ có ngày hôm nay không?”
Đột nhiên, hắn nghiến răng nghiến lợi hét lên, rút kiếm ra, đồng thời như một mũi tên bị bắn khỏi dây cung, xông thẳng về phía trước.
Khi xông lên chính giữa, hắn vung loạn xạ hai bàn tay.
Đột nhiên, bên trong hộp kiếm, mấy đạo kiếm quang đồng thời bay ra, tốc độ còn nhanh hơn so với hắn, chém thẳng về phía trước.
“Hôm nay, đã đến lúc ngươi phải trả nợ rồi!”
“Bốp!”
Mắt thấy sắp xảy ra đại chiến, mặt những người xung quanh đều biến sắc.
Chư tông cùng thất tộc, còn có quận phủ đứng xung quanh, quả thực là cao thủ nhiều như mây, cộng thêm mấy tên ôm tâm tư riêng thì càng có ý dấy lên mấy đợt sóng ngầm, thế nhưng vào lúc này, ba người Phương Thốn cùng Hạc Chân Chương, Mộng Tình Nhi, tam vị đồng song, thủ ở ba phương hướng, tư thế một khi đã bày ra sẽ không cho phép bất kỳ ai quấy rầy Vũ Thanh Ly báo thù, lại dẫn đến chúng tu đều rùng mình trong lòng, nhất thời không ai dám vọng động.
Có vẻ như ba người bọn họ đã chấn nhiếp được chúng tu.
Mà ngay lúc ấy, bên phía Cửu Tiên Tông, Mạnh Tri Tuyết rõ ràng cũng có ý khẽ động, thế nhưng nàng vẫn có chút do dự.
Thế nhưng xung quanh nàng ta đều là đồng môn Cửu Tiên Tông, mặc dù bọn họ không muốn nói gì nhưng thần sắc lại vô cùng lạnh lẽo, trầm mặc mà nhìn trận chiến, nàng ta chịu ảnh hưởng, rốt cuộc cũng không bước ra một bước này, ấy thế mà Thần Mục công tử Lục Tiêu bên cạnh lại hữu ý vô ý chậm rãi mở miệng nói: “Chuyện phục thù là không sai, nhưng cuối cùng lại vì báo thù mà dùng đến thủ đoạn không thể đưa ra ánh sáng!”
“Như vậy sợ là không phải đạo vì người, càng không phải con đường đúng đắn của kẻ tu hành!”
Mạnh Tri Tuyết đột nhiên quay đầu nhìn hắn, thấp giọng nói: “Lục Tiêu sư huynh vẫn cảm thấy bọn họ làm như vậy là không đúng?”
Vẻ mặt Thần Mục công tử lạnh nhạt, nói: “Mạnh sư muội cảm thấy tiên sư Phương Xích sẽ làm như thế sao?”
Một hồi sau Mạnh Tri Tuyết mới lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta không biết, ta còn chưa có được đáp án!”
Thần Mục công tử chậm rãi gật đầu.
Nhưng cũng ngay lúc này, Mạnh Tri Tuyết đột nhiên lại nói: “Nhưng ta rất hâm mộ bọn họ!”
Thần Mục công tử im lặng, không nói gì nữa.


“Các ngươi…”
Mà ở phía trên, vị Tiết Ngũ tiên sinh kia thấy tình thế như vậy thì vừa sợ vừa giận, rõ ràng rất không cam lòng.
Thế nhưng vào lúc này, chưởng lệnh quận phủ và các thần tướng bên cạnh cũng đều không biết làm sao, thấp giọng nói với ông ta: “Ngũ tiên sinh, có vài lời đã nói rồi thì cứ bỏ qua đi, tỏ rõ lập trường là được rồi, đã đến lúc này rồi, lẽ nào chúng ta còn có thể chống cự được nữa sao?”
Trong lòng Tiết Ngũ tiên sinh càng thêm kinh sợ lại giận dữ, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía người của Bạch gia và Thân gia, lại nhìn thấy thần sắc của hai nhà lúc này cũng là lạnh lẽo dị thường, cảm nhận được ánh nhìn của ông ta, một vị lão tu của Thân gia thấp giọng nói: “Ngũ tiên sinh, lúc nên bảo vệ người Tiết gia của ông bọn ta tự nhiên sẽ bảo vệ, lúc nên so chiêu cùng vị Phương nhị công tử kia bọn ta cũng đều nghiêm túc, thế nhưng bây giờ, giao thủ cũng đã giao rồi, chuyện đã đi đến bước này, nếu như bọn ta còn muốn không thuận theo không bỏ qua, vậy cái bản mặt này của bọn ta còn cần nữa hay không chứ?”
Tiết Ngũ tiên sinh giận dữ quét mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy những luyện khí sĩ khác cũng cùng chung một thần sắc ấy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất