Chương 465: Quỷ Quan hiện thân (2)
Lúc này thần sắc của hắn ta thậm chí trở nên có chút kinh hãi.
Trước đây nghe nói Thương tiên sinh bị giết, bọn họ lại không phát hiện ra điều gì, hắn ta cũng không thất thố như vậy.
“Hắn ta về bằng cách nào?”
"Chẳng lẽ hắn ta… thật sự không biết mức độ của chuyện này?"
Ba vị trưởng lão của Cửu Tiên Tông nhìn nhau một cái, cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, tuy rằng ngại thân phận, Lục Tiêu cũng không nói rõ kế hoạch trong lòng hắn ta với bọn họ, nhưng hắn ta đã nói với những người này kế hoạch của mình.
Bắt được Quỷ Quan vốn là một trong những mục đích chính, thậm chí nó được coi như là mục đích thứ hai, người bên ngoài nhìn vào, hắn ta dường như lấy việc gióng trống khua chiêng tiễn Bạch Hoài Ngọc về tộc làm vỏ bọc, kỳ thực âm thầm bày mồi nhử dưới Linh Vụ Tông, dẫn Quỷ Quan hiện thân, nhưng trên thực tế, đưa Bạch Hoài Ngọc trở về tộc mới là mục đích lớn nhất.
Hắn ta không nói nguyên nhân, nhưng hắn ta đã nói qua, Bạch Hoài Ngọc nhất định phải trở về tộc, nhất định phải được Bạch gia bảo vệ thật tốt!
"Đúng... Là Phạm lão tiên sinh..."
Đệ tử đến truyền tin tức nối liền không dứt, vội vàng bẩm báo: "Phạm lão tiên sinh cũng đến cùng..."
"Nói là trên đường gặp Phạm lão tiên sinh nên cùng nhau quay về..."
“...”
"Phạm lão tiên sinh tới rồi?"
Mọi người nghe vậy, đều kinh ngạc, liền nói: "Qua đó nghênh đón đi!"
...
...
“Vị Phạm lão tiên sinh kia cũng tới đây rồi sao?”
Lúc này trong Thiên Điện, đám người Phương Thốn và Hạc Chân Chương cũng đã biết được tin tức này, ngược lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn: "Công tử nhà họ Bạch sẽ trở về thì ta có thể đoán biết được, chỉ là lão Phạm đột nhiên cũng trở về Thanh Giang, ngược lại ta thật không ngờ tới..."
“Ngươi biết công tử nhà họ Bạch sẽ quay lại sao?”
Đám người Hạc Chân Chương nghe vậy thì cảm thấy mơ hồ, vẻ mặt buồn bực.
“Công tử nhà họ Bạch đương nhiên phải quay lại!”
Phương Thốn cười nói: "Nếu hắn ta không quay lại thì coi như Thần Mục công tử thắng năm phần rồi..."
"Chỉ khi Công tử nhà họ Bạch quay lại, mới có thể xem như hắn ta đã thua toàn cục..."
“...”
“...”
"Càng nghe càng không hiểu, sao việc quyết định thắng bại lại là do Công tử nhà họ Bạch kia?"
Hạc Chân Chương cắn chặt răng, vô cùng bất mãn.
“Thôi, hiện tại bên ngoài đã rất náo nhiệt, các ngươi đi tiếp kiến trước, không lại bị coi là thất lễ!”
Phương Thốn cười cười, muốn đuổi bọn họ ra ngoài.
Tiểu hồ ly ở một bên, ánh mắt có chút tha thiết nhìn Phương Thốn.
Phương Thốn nói: "Ngươi ở lại, trẻ con không nên tham gia vào những chuyện náo nhiệt như vậy!"
Tiểu hồ ly cúi đầu xuống, yên lặng trở về, đá bay một tảng đá nhỏ trong điện.
"Bây giờ bảo bọn ta đến tiếp kiến Phạm lão tiên sinh..."
Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi thì có chút kinh ngạc: "Còn ngươi thì sao?"
“Ta còn có chút việc phải làm!”
Phương Thốn uống một ngụm trà, rồi cười nói: "Còn ngây người ra làm gì, mau qua đó đi!"
Đám người Hạc Chân Chương không hỏi thêm gì nữa, hơn nữa đêm nay Linh Vụ Tông thật sự náo nhiệt, rốt cục vẫn không kiềm chế được mà phải qua đó sớm, trong điện nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có tiểu hồ ly ở một bên luyện chữ và hấp thụ đan khí, Phương Thốn chậm rãi buông chén trà xuống, cầm lấy một quyển kinh nghĩa chậm rãi đọc bên cạnh một ngọn nến, ánh sáng của ngọn lửa bên cạnh có chút trầm thấp.
“Vù vù...”
Ánh nến bỗng nhiên lay động một chút.
Phương Thốn buông kinh nghĩa xuống, nhìn về phía đại điện trống rỗng, cười nói: "Về rồi sao?"
Tiểu hồ ly nhìn thoáng qua đại điện, chẳng nhìn thấy gì cả, lông trên cổ nhất thời cũng dựng đứng lên.
Phương Thốn lẳng lặng chờ đợi, thấy trong đại điện hồi lâu không có ai đáp lại thì cười cười.
Rồi lại nói: "Ngươi bắt đầu vì Quỷ Quan giết người từ khi nào?"
Trong điện trống rỗng như vậy, hắn giống như đang nói chuyện với quỷ, tiểu hồ ly bỗng nhiên giật mình, tai cũng dựng thẳng lên.
Tuy nhiên, trong điện vẫn im lặng, không có một chút lay động khác lạ nào.
"Tiểu Từ tông chủ..."
Cuối cùng Phương Thốn có chút bất đắc dĩ, nhéo nhéo ấn đường, nói: "Chúng ta ngay cả giao lưu một chút cũng không thể sao?"
Tiểu hồ ly trợn tròn mắt.
Trong đại điện tịch mịch không tiếng động, thật lâu sau mới có một tia hư không gợn sóng.
Giống như gợn sóng chập chờn, một bóng người nhàn nhạt xuất hiện ở giữa đại điện.
Trên người người này mặc một chiếc hắc bào, sau lưng buộc một thanh đại đao dài chừng bằng một người, bên cạnh có một viên ấn tỷ phù màu đen trầm trầm, trên ấn tỷ này, quấn lấy từng sợi khí tức quỷ dị mà hung sát, nhưng cũng không phải tà ma, nó dường như dung hợp với thế giới chung quanh lại một chỗ, hơn nữa còn bởi vì sự liên hệ giữa hắn và người mặc hắc bào này, khiến bóng dáng của người mặc hắc bào này lúc thật lúc ảo.
Người này nhìn Phương Thốn, Phương Thốn cũng nhìn hắn ta.
Bình tĩnh một lúc lâu sau, hắn ta nhẹ nhàng kéo mặt nạ che mặt của mình, chính là Tiểu Từ tông chủ.
Vì Thanh Giang làm chuyện ác trong nhiều năm nên đã khiến cho vô số chuyện ma quái, tinh phong huyết vũ xuất hiện ở trước mặt Phương Thốn.
Mọi chuyện có vẻ như hoang đường.
Trước đó, có rất nhiều người suy đoán mối quan hệ giữa Quỷ Quan và Phương nhị công tử, thậm chí, Thần Mục công tử còn xem xét rất kỹ hồ sơ liên quan đến Quỷ Quan, mọi thông tin đều có sự liên quan đến Thủ Sơn Tông, nhưng không ai nghĩ đến Quỷ Quan thực sự có quan hệ với Thủ Sơn Tông.
“Sao ngươi biết được?”
Tiểu Từ tông chủ trầm mặc một lúc lâu mới nghẹn ngào nói.
“Lúc Tiết Ngũ chết, ta biết ngay đó là ngươi!”
Phương Thốn ra hiệu cho Tiểu Từ tông chủ ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Nếu đã biết lý do tại sao ngươi giết người, cũng không khó đoán ra ngươi là ai!”
Tiểu Từ tông chủ trầm mặc, do dự thật lâu rồi mới đi đến đệm hương bồ ngồi xuống, đặt đại đao ở trên đầu gối.
Phương Thốn nhìn hắn một cái, ra lệnh cho tiểu hồ ly đi pha trà, sau đó bình tĩnh nhìn hắn nói: “Nếu là người khác làm Quỷ Quan thì lúc này, họ đã hiện thân giết người, chẳng qua là do có người nào đó giả mạo tên tuổi của Quỷ Quan, cho nên hắn đến báo thù cũng là chuyện dễ hiểu, lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, rõ là lúc trước có nhiều Quỷ Quan giả mạo như vậy, tại sao lần này mới bắt đầu trả thù?”