Chương 48. Cố chấp
Phương Thốn cười cười, nói:
-Ngươi nói ta khi dễ kẻ yếu, nhưng ngươi có biết nếu luận việc, vốn là hắn tới tìm ta trước không?
Mạnh Tri Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, nói:
-Là hắn không đúng trước, nhưng Phương nhị công tử cần gì phải chấp nhặt với hắn, đúng lý không tha người?
-Dựa vào cái gì không chấp nhặt với hắn?
Phương Thốn lắc đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn Mạnh Tri Tuyết, nói:
-Lúc đầu, ở trong mắt bọn họ, ta vừa mới vào thư viện, tu vi thấp lại bị giáo viên đối xử tệ, không chịu dạy ta, cho nên tất nhiên là ta yếu. Cũng bởi vì ta là yếu, cho nên bọn họ mới cố ý làm khó dễ ta, chỉ bởi vì sự tiến bộ tu vi của ta nhanh hơn bọn họ nghĩ nên mới bị phản đòn. Kết quả rơi vào trong mắt tiên tử lại thành ta ỷ mạnh hiếp yếu, chớ nên chấp nhặt với bọn họ, mất mặt đại ca. Vậy theo ý tiên tử, ta chỉ có thể để đối phương tùy ý khi dễ mới tính là không làm mất mặt đại ca?
-...
-...
Đón lấy ánh mắt của Phương Thốn, Mạnh Tri Tuyết hơi nghẹn lời.
Vốn đã chuẩn bị một bụng khuyên giáo, muốn dạy dỗ người ta, không nghĩ tới cư nhiên lại bị người ta dạy dỗ?
Lúc này, rất nhiều học sinh đang chờ đợi náo nhiệt, bọn họ đều đứng từ xa nhìn với khuôn mặt mong đợi.
Sau khi nghe Phương Thốn nói, Mạnh Tri Tuyết sửng sốt.
-Phương nhị công tử đừng hiểu lầm, cũng không phải ta nói đệ đệ của Phương Xích tiên sư phải nhường nhịn...
Nàng không vội vã trả lời, suy nghĩ kỹ rồi mới nhẹ giọng giải thích:
-Lúc Thân Thời Minh đến cầu xin ta, ta đã hỏi rõ ràng mọi chuyện, hắn không dám giấu giếm, kể hết ngọn nguồn, trước đây là hắn sai, ta đã nói cũng không cảm thấy Phương nhị công tử phản kích là không đúng, nhưng hiện giờ ngươi cũng đã xả được cục tức rồi, sao còn phải doạ hắn, hai bên đều sai thì mỗi bên nhường nhịn một chút chẳng phải tốt hơn sao?
-Nói cái gì đều có chút không thỏa. - Phương Thốn duỗi eo, cười nói:
-Có nghe câu tự làm tự chịu chưa?
Mạnh Tri Tuyết nghiêm túc suy nghĩ nhưng không thấy gì cả, nàng lắc đầu, nhẹ giọng nói:
-Ta chưa. Nhưng ta nghĩ ai gây hấn trước không quan trọng, quan trọng là người đó có tiếp tục cậy mạnh, không chừa đường lui cho người khác hay không? Nếu như vậy thì không thích hợp lắm, quy tắc của thư viện cũng không cho phép...
-Quy tắc?
Phương Thốn nhìn về phía Mạnh Tri Tuyết, cười, nói:
-Trên đời này, người tuân thủ quy tắc luôn là người lương thiện, nhưng người khác lại không quan tâm đến điều đó, giống như lúc Thân Thời Minh khinh bỉ ta, hắn có nghĩ tới Mạnh tiên tử không? Có quan tâm đến quy tắc của thư viện không? Bây giờ ta trả lại hết cho hắn thì hắn lại nhờ Mạnh tiên tử ra mặt, hắn làm như vậy, giờ bị trả thù là chuyện hiển nhiên. Giải quyết cũng đơn giản thôi, ta nghe Mạnh tiên tử, ta có thể đồng ý với ngươi sẽ không xuống tay với hắn nữa, nhưng ngươi có thể đảm bảo rằng hắn ta sẽ thay đổi không?
Mạnh Tri Tuyết trầm mặc, hiển nhiên là nàng không thể bảo đảm.
Phương Thốn nở nụ cười:
-Vấn đề là ở chỗ đó, ta nghe Mạnh tiên tử, bởi vì ta là người lương thiện, người khác lại thấy quy tắc của Mạnh tiên tử tốt thì tốt thật, nhưng quy tắc này có lợi cho những tên ác độc, vậy thì nó còn có tác dụng gì?
-...
-...
Mạnh Tri Tuyết biến sắc, như đang suy nghĩ, lại như đang xấu hổ, một lúc lâu sau cũng không nói được chữ nào.
Phương Thốn bình tĩnh nhìn nàng.
Đối với vị đệ nhất tài nữ thư viện được mọi người đồn đại, hắn cũng cảm thấy có chút mới mẻ, tiểu cô nương da trắng, mịn màng, tuy xinh đẹp nhưng lại có chút gì đó thanh lãnh, rõ là nhan sắc hơn người nhưng nàng ngược lại rất đứng đắn.
Phương Thốn có cảm giác như nhìn thấy bóng dáng của huynh trưởng nhà mình trên người nàng, trong lòng cũng khó chịu...
Vì vậy hắn thật muốn nhìn xem phản ứng của nàng!
Nếu nàng nổi giận thì cũng chỉ là một người nghe nhiều chuyện anh hùng cổ tích, chẳng qua nàng chỉ muốn thay ánh trăng nói lên công lý, đứng ra bênh vực kẻ yếu, xử lý kẻ ác!
Nếu nàng không giận, nhất định nàng là hạng người tâm cơ âm trầm, mua danh chuộc tiếng!
Còn nếu nàng cãi cọ với mình, hơn phân nửa là kẻ thích giành thắng lợi phụ trọng mặt mũi dối trá!
Nếu nàng giả vờ khinh thường, tranh cãi với mình, thì đó chỉ là một kẻ tâm tư bất chính, hư trương thanh thế, ngông cuồng mà thôi!
Mấy dạng trên, dạng nào hắn cũng coi thường hết!
...
...
Trong lòng hắn đã soạn sẵn nhiều loại đáp án khác nhau, vì vậy Phương Thốn càng thêm lãnh đạm...
Ngoài ý muốn, Mạnh Tri Tuyết trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nàng bình tĩnh, thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Phương Thốn, nhưng thay vì ánh mắt bất mãn như hắn đã dự tính trong lòng thì nàng lại nhẹ nhàng nói:
-Những gì Phương nhị công tử nói, ta không thể phản biện...
Phương Thốn ‘A’ một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng Mạnh Tri Tuyết lập tức nhẹ nhàng nói:
-Sao ta phải đi phản biện lại những đạo lý của ngươi?
-Phương Xích tiên sư đã từng nói, nếu nói đạo lý mà tất cả mọi người đều chấp nhận chỉ bằng vài câu thì cần gì dùng kiếm...
-Hả?
Phương Thốn nghe Mạnh Tri Tuyết nói có chút kinh ngạc, rồi hắn liếc nhìn nàng một cái.
-Ta nói không lại đạo lý của ngươi, nhưng ta cố chấp, cũng chỉ cố chấp với một đạo lý đơn giản nhất...
Khi nói chuyện, nàng nhỏ giọng, vẻ mặt cũng trở nên bình tĩnh:
-Quy củ có thể khiến người lương thiện gặp nạn, thậm chí có thể bị kẻ ác mượn cớ, nhưng nếu không có quy củ thì ai cũng chỉ dựa vào bản lĩnh của mình, tung hoành ngang dọc, kẻ mạnh sẽ kiếm chuyện với mọi người, kẻ yếu chỉ có thể nén giận, thiên hạ sẽ gặp đại loạn, tới lúc đó, người lương thiện không chỉ khổ sở mà còn không có cách nào để tồn tại...
-Tựa như Phương nhị công tử, thiên tư ngươi có cao cũng không hơn so với những người khác, nếu ai cũng không tuân thủ quy củ giống ngươi, ngươi khinh thường Thân Thời Minh là chuyện bình thường, vậy ta khinh thường ngươi, cũng là chuyện bình thường phải không?
Nàng nói, mắt khẽ nheo lại nhìn hắn.
Xe ngựa của Phương Thốn nhẹ nhàng run lên, không đợi hắn phục hồi tinh thần, toàn bộ xe lẫn người ngựa bay vút lên trời cao, như bị một bàn tay to vô hình nhấc lên, nắm ở giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng quăng ra ngoài, vững vàng rơi xuống trên đường.
-Cái quỷ gì đang xảy ra vậy?