Chương 509: Một bài “Luận Quốc” (2)
Lúc này lão tiên sinh đang viết về một bài văn làm cho ông ta nổi tiếng “Luận Quốc”.
Một cuốn “Thư Kinh”, uyên bác thâm sâu, phía xa kia không chỉ là một phù triện, mà nó có thể dùng một từ để khái quát tất cả, giờ đây Phạm lão tiên sinh thi triển chính là kinh nghĩa trong sách, khơi gợi đạo lý trời đất, không chỉ có thể mượn nó để trấn áp yêu tà mà còn vang vọng khắp cả Thanh Giang, trong nháy mắt cả đất trời đã trở nên trong sạch!
Mà “Luận Quốc” chính là tác phẩm làm cho ông ta nổi danh.
Năm đó, Phạm lão tiên sinh chỉ là một văn thư của quận Thanh Giang, vốn nhờ một bài “Luận Quốc” này mà chấn động tứ phương, kể cả một nhà thông thái nhìn thấy cũng phải vỗ tay khen tuyệt, bài “Luận Quốc” này đã làm nên tên tuổi Phạm lão tiên sinh, cũng trở thành nền móng vững chắc của ông ta, ông ta vững như núi ở nơi Thanh Giang này, thậm chí dám ra mặt trách cứ Nguyên Thần Quốc đều là do bài này cho thêm dũng khí.
Một áng văn chương như thế này, bản thân thì có vận mệnh và đạo lý vô cùng to lớn, tụng niệm bài này cũng có thể làm cho quỷ thần kinh sợ.
Còn nếu như để cho ông ta viết xong bài “Luận Quốc” này thì ai mà biết được sẽ có thần uy mạnh như thế nào cơ chứ?
Gần xa không biết có bao nhiêu luyện khí sĩ nhìn thấy một trời đầy chữ kia, đều cảm thấy vô cùng kính sợ.
Một nơi nào đó ở thành Thanh Giang, ông chủ Tần ngẩng đầu nhìn lên trời cao, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Ông ta như đang suy nghĩ, nếu như viết xong bài kinh văn này thì chính mình cần mấy kiếm thì mới có thể chém chết vị lão nho này.
Mà ở một khu vườn nào đó, sắc mặt của nữ tử mặc đồ màu vàng cũng ngưng trọng, thấp giọng mà nói: “Nếu để cho lão ta viết xong bài này, thì thần uy phải vượt qua cả Nguyên Anh, trực tiếp lên đến Thần Vương cảnh… Nhưng vì sao tiểu tử kia còn chưa xin ta giúp đỡ?”
Đạo nho 《 Thư kinh 》 thường không tinh thông thuật pháp thần thông.
Tựa như Phạm lão tiên sinh, thuật pháp của ông ta bình thường, thần thông càng không lĩnh ngộ quá nhiều, còn về 《 Võ kinh 》 , cả đời ông ta còn chưa có kinh nghiệm giao thủ với người khác thì sao ông ta trở thành đối thủ của những tên vũ phu lỗ mãng được?
Cho nên, thế nhân đều biết muốn đối phó với đại nho, chỉ có thể dùng tốc độ, lấy nhanh đánh chậm.
Chỉ cần nhằm vào thời điểm ông ta vừa nhấc bút, trực tiếp chém một đao thì người đó sẽ an toàn mà chiếm thế thượng phong.
Nhưng nếu bọn họ đợi nhất thiên kinh nghĩa thành hình rồi mới mượn thiên địa đại thế để ứng phó, đừng nói là vũ phu, ngay cả Luyện Khí sĩ am hiểu thuật pháp thần thông, hoặc những người có tu vi cao hơn bọn họ một bậc, thậm chí là những người đối mặt với thiết huyết đại quân cũng hoàn toàn không sợ, dưới ngòi bút sinh ra đạo lý, bất kể đao thương thuật pháp gì cũng không thể lay động kinh nghĩa văn chương…
Tình thế hiện tại là như vậy.
Phạm lão tiên sinh vốn mượn 《 Luận Quốc 》 thành danh, thanh danh của nhất thiên văn chương đã hình thành lý tưởng riêng của ông ta, năm đó, nghe đồn ngay cả Phương Xích tiên sư cũng bị ảnh hưởng rất nhiều bởi lý tưởng của ông ta, hiện giờ ông ta đang viết trong sự tức giận, khi đạo lý văn chương của ông ta thành hình, đừng nói là Thủ Sơn Tông, chỉ sợ Thần Vương đến đây cũng không giao động được ông ta.
Biện pháp duy nhất là đánh gãy quá trình này.
Vì vậy, bọn họ quyết định cho ông ta một đao rồi tính tiếp.
Nhưng ngay lúc này, Tiểu Từ tông chủ bị kinh nghĩa của ông ta ngăn chặn, mà xung quanh hắn cũng có ít nhất mười mấy Kim Đan vây quanh, phòng ngừa hắn thoát khỏi vòng vây, uy hiếp tới Phạm lão tiên sinh, mặt khác, nhân số Thủ Sơn Tông rất ít, lúc này chống đỡ được cũng đã rất miễn cưỡng rồi, làm sao có người tới quấy rầy ông ta viết kinh nghĩa?
…
…
“Văn chương kinh nghĩa, đại đạo hạo nhiên…”
Bên trong tiểu lâu, Hạc Chân Chương bị đạo lý kinh nghĩa đầy trời của ông ta hấp dẫn, ló đầu ra ngoài cửa sổ, lộ ra vẻ mặt kính sợ cùng hâm mộ.
Bản mệnh của hắn chính là 《 thư kinh 》 , đều hướng tới văn chương đại đạo.
Phù triện thuật pháp chẳng qua chỉ là một con đường nhỏ mà thôi, chỉ có kinh nghĩa mới là điều mà bọn họ theo đuổi.
Đương nhiên, chỉ là theo đuổi và hâm mộ một chút mà thôi, đừng nói là hắn, ngay cả tông chủ Lạc Thủy Tông cũng không thể đạt được trình độ này.
“Phương nhị công tử, Phạm lão tiên sinh…”
Mạnh Tri Tuyết và đám người Mộng Tình Nhi đều cảm thấy áp lực.
Thấy văn chương như vậy, cho dù là ai cũng không tránh khỏi cảm thấy tâm sinh thẹn ý, hiện giờ, chuyện Phương nhị công tử làm, bọn họ không biết tất cả nhưng cũng biết chút ít nên cảm thấy hoảng sợ, không biết đúng sai như thế nào, hiện giờ còn chịu ảnh hưởng của văn chương này nữa nên sinh ra cảm giác hổ thẹn, bởi vì bọn họ đối nghịch với lão nho viết 《 Luận Quốc 》 …
“Tình thế không rõ, tại sao không nhìn lại?”
Phương Thốn bình tĩnh ngồi và nói từ tốn, thanh âm nhàn nhạt: “Thế nhân đều nói rằng huynh trưởng của ta đã từng giao hảo với Phạm lão tiên sinh, khi còn trẻ được ông ta chỉ điểm rất nhiều thứ, tuy tình cảm hai người phai nhạt sau một vài chuyện, nhưng nếu nói về việc huynh trưởng của ta có làm gì ảnh hưởng đến ông ta hay không thì ta không rõ, trước đây ta vẫn luôn giảng cho các ngươi về tâm kinh chi đạo, với ta mà nói thì bản thân ta cũng vậy!”
“Trong lòng mỗi người đều có thước đo để cân nhắc đạo tâm của mỗi người!”
“Mà thước đo trong lòng ta lấp đầy hai chữ ân oán!”
“Nguyên nhân là vì ta không rõ ân oán giữa huynh trưởng và Phạm lão tiên sinh, cho nên báo ân hay báo oán cũng là chuyện duy nhất ta lo lắng, mặc dù mọi thứ đều nói với ta rằng ta cần phải làm như vậy, nhưng nếu ông ta có ân với huynh trưởng của ta thì cho dù ta đào hố cho ông ta nhảy vào, đạo tâm cũng sẽ xuất hiện sơ hở, luôn trong tình trạng bất an…”
“Cho nên, ta cũng muốn xem xem, chính xác… là như thế nào!”
“…”
“…”
Một bài luận quốc xuất hiện trong không trung càng lúc càng xuất hiện nhiều kinh nghĩa, thiên địa hỗn loạn dường như bị dập tắt.