Chương 530: Ta là đang tác thành cho ông
“Đây là đang muốn ta giao phó với lão tiên sinh!”
Phương Thốn quay người nhìn về phía Phạm lão tiên sinh, chân thành nói: “Phương pháp giải quyết phiền phức thật ra rất đơn giản!”
“Ta muốn mời lão tiên sinh lưu lại một bức di thư, sau đó nhận tội tự sát!”
Hắn nói rất thành khẩn nhìn về phía Phạm lão tiên sinh, cười nói: “Lão tiên sinh nhận tội, gánh chịu tất cả mới là thủ đoạn kết thúc tốt nhất!”
“Cái gì?”
Phạm lão tiên sinh nghe được lời này, chút chút ngây ra.
Lúc này Phương Thốn cười hòa khí thân thiết, ôn nhu nói: “Lão tiên sinh, thật ra ngươi cũng là người của ta!”
Lúc này Phạm lão tiên sinh nhìn vào mắt của Phương Thốn, thật sự có quá nhiều thứ ông ta không hiểu.
Nếu như không phải trận chiến này quả thực ông ta đã thua rồi mà còn thua không thể cứu vãn được nữa thì lúc này ông ta nhất định sẽ nhìn Phương Thốn như một kẻ ngốc. Hiện giờ ông ta đã mất hết tất cả, cũng tự biết không có năng lực xoay chuyển trời đất, với lại tuổi tác ông ta cao như vậy, từ lâu đã mất đi khát vọng sinh tồn mãnh liệt của tuổi trẻ, cũng sẽ không ảo tưởng điều gì vào lúc này, huống hồ vốn dĩ Phương Thốn muốn buộc ông ta phải chết?
Cho nên ông ta thật sự không hiểu nổi Phương Thốn lấy đâu ra tự tin để nói những lời như vậy… để cho chính mình tự sát, trước khi chết còn phải viết lời thú tội, gánh chịu mọi tội lỗi này?
Thằng nhóc này là đang xem bản thân ông ta như một đứa trẻ bị người ta dọa sợ là ngoan ngoãn nghe lời, hay là còn có thủ đoạn khống chế người nào khác?
Phạm lão tiên sinh không tin!
Trên thế gian này quả thật có quá nhiều nhiếp hồn pháp kỳ lạ, có thể khống chế lòng người, khiến người ta cam tâm tình nguyện làm ra những việc trái với tư tưởng của chính mình, thậm chí trước đó có rất nhiều người đột nhiên xuất hiện xác định bản thân, phản bội bản thân, cũng có vẻ như là bị trúng nhiếp hồn pháp, thế nhưng Phạm lão tiên sinh lại không tin tưởng, bởi vì bản mệnh kinh của ông ta là “Thư Kinh”, mà luyện khí sĩ tu “Thư Kinh” vốn là sự tồn tại khó nhất của nhiếp hồn.
Hơn nữa, không chỉ bản thân có bản mệnh kinh là “Thư Kinh”, tu vi của ông ta cũng cao hơn nhiều so với người trong trường.
Dù cho bản thân bị thương nặng cũng không thể dễ dàng bị nhiếp hồn được!
Cho nên lúc này ông ta ngược lại có chút tò mò và khó hiểu, thằng nhóc này đang nói gì vậy?
…
…
“Lão tiên sinh không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta, hãy nghe những lời chi tiết ta vừa nói!”
Lúc này Phương Thốn lại tỏ vẻ rất bình tĩnh, thậm chí có chút mềm mỏng nhiệt tình, nhẹ giọng nói: “Ta không có ý định ép buộc lão tiên sinh, có ép buộc cũng vô dụng, chỉ có lão tiên sinh cam tâm tình nguyện viết lời thú tội lưu lại thì mới có thể kết thúc hoàn hảo được…”
Sự giễu cợt trong mắt Phạm lão tiên sinh ngày càng trở nên mãnh liệt, ông ta thật sự không tin nổi thằng nhóc này làm sao có thể buộc mình cam tâm tình nguyện nhận tội…
Cho dù là tội của chính bản thân mình còn không thể thừa nhận huống chi là tội không phải mình gây ra?
“Lão tiên sinh chính là Quỷ Quan, đã như vậy có thể kết án rồi, ông nhất định mở miệng thì cũng nói không rõ, ông cũng không cần phải mong đợi bất kỳ quân tiếp viện nào, bởi vì theo ta được biết người của Thần Cung đã sớm tới rồi, chỉ là không dám lộ diện mà thôi, tất nhiên rồi, hẳn là lão tiên sinh có không ít đối thủ ở Thần Cung, thế nên sứ giả của Thần Cung này rốt cuộc là tốt hay xấu thì cũng khó mà nói chính xác được…”
Phương Thốn mở miệng cười, nói: “Điểm này lão tiên sinh sẽ không nhìn không ra đó chứ?”
Trong mắt Phạm lão tiên sinh tức khắc tràn đầy thù hận, nghiêm nghị nói: “Cho dù ngươi có thể giết chết được lão phu thì như thế nào? Ngươi thật sự cho rằng chút thủ đoạn nhỏ này có thể lừa gạt được bách tính khờ dại ở trong thành, lừa gạt được Thần Cung, còn có người của Triều Ca nơi đó ư?”
“Phương nhị công tử, ngươi không phải là một tên ngốc, nhưng ngươi không nên xem tất cả mọi người trên thế gian này trở thành những tên ngốc….”
“…”
“…”
“Ta không hề xem tất cả mọi người trên thế gian này trở thành những tên ngốc!”
Phương Thốn cười đáp: “ Cho dù người trên thế gian này ngốc thật đi chăng nữa thì có vài chuyện ngược lại cũng không suôn sẻ như vậy, đôi khi thế gian này trông thật ngu ngốc chính vì có quá nhiều người thông minh, cũng giống như việc cả Thanh Giang không biết có bao nhiêu người đều biết được Phạm lão tiên sinh vô tội, nhưng lại không có bao nhiêu người đứng lên nói thay ông, bởi vì mọi người đều rất thông minh…”
“Ngươi….”
Trên trán Phạm lão tiên sinh nổi lên gân xanh, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Phương Thốn đón lấy ánh mắt của ông ta, nói: “Ta nói với lão tiên sinh những lời tri âm này, ông cũng tự mình hiểu được, hiện giờ trên đầu ông đã mang cái danh Quỷ Quan rồi, đợi đến lúc bị xóa bỏ từ đầu đến cuối, việc lật lại bản án là điều không thể, ngay cả khi có người thật sự đi thẳng một đường vào bóng tối, vì ông mà lật lại bản án, vậy thì cũng không biết đó là bao nhiêu năm sau rồi, đến lúc đó ông cho rằng bá tánh ở Thanh Giang này vẫn còn có người để tâm đến việc ông có phải là Quỷ Quan hay không sao?”
Lúc này trong mắt Phạm lão tiên sinh tràn đầy thù hận, thậm chí còn lộ ra chút vẻ hoảng sợ.
Bởi vì ông ta biết đây là sự thật, ông ta không cần cúi đầu cũng cảm giác được quá nhiều ánh mắt của những kẻ căm thù mình.
“Thế nên ta mới thuyết phục lão tiên sinh trực tiếp nhận lấy tội danh này!”
Phương Thốn cười nói: “Lão tiên sinh cũng đừng cảm thấy nực cười, phiền ông hãy suy nghĩ cho kĩ…”
Hắn cười ôn hòa, nghiêm túc nhìn vào mắt của Phạm Lão tiên sinh nói: “Thanh danh Quỷ Quan lúc bắt đầu cũng không tệ như vậy!”
Ánh mắt Phạm Lão tiên sinh lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn.
Chuyện của Quỷ Quan hiển nhiên không ai hiểu rõ bằng ông ta!
Từ thuở các Quỷ Quan bắt đầu xuất hiện trên thế gian này, bịn họ diệt quỷ trừ tà, có danh tiếng vô cùng tốt trong lòng dân chúng, thậm chí họ còn được dân chúng lập đền thờ.