Chương 559: Ngộ đạo tại trảm thi
"Cho nên...”
"Bên trong "Thiên địa kinh" mới nói thẳng, trên con đường tu hành đều là tù đồ!”
Tu hành ngũ phẩm quan trọng không phải là mấy mạch kia mà là ở mạch vi tu sao?
Trong nháy mắt có vô số cơn sóng đang nổi lên trong tâm trí Phương Thốn.
Trước đây cho dù hắn đã lấy công đức để tụng “Đại đạo kinh”, nhưng vẫn cảm thấy là chưa lĩnh ngộ đầy đủ, vẫn cảm thấy thiếu mấy thứ, một là vì mình học từ chỗ của Vân Tiêu mỗi quyển thứ nhất của “Đại đạo kinh”, hai là vì căn cơ và tu vi của mình còn chưa tới, bên trong cũng chưa chuẩn bị đủ, dù sao công đức chỉ tăng lên được ngộ tính của mình, nhưng ngộ tính cao không đồng nghĩa với việc biết hết.
Mà sau khi nghe thấy những lời mà Nữ Thần Vương nói với mình, hắn như đã lấy được chìa khóa, vô số vấn đề đã được giải quyết.
Thảo nào lại có chân hư biện đan!
Thảo nào lại có tu hành ngũ phẩm…
Nhưng mà nếu như tu luyện phẩm cấp càng thấp thì đồng nghĩa với việc để lại thiên ý cho môn hộ càng lớn hơn, nếu như có thể trở thành Kim Đan cao hơn, vậy thì tại sao những thứ thiên ý dung hợp kia lại nói là ý chí của luyện khí sĩ càng nhiều lại càng khó đi vào cảnh giới kế tiếp hơn?
Vậy thì thiên ý đó là cái gì?
Một vấn đề quan trọng hơn nữa đó chính là người tu hành còn phải giữ lại môn hộ.
Tự nguyện thành tội đồ của thiên địa, đổi lấy thăng cấp cảnh giới.
Có lẽ cả mình hay là huynh trưởng thì phải giảm trừ “Vô tương bảo thân kinh”, tu một trăm lẻ tám mạch, không được để lại cho môn hộ nữa!
Như thế thì mình phải bước vào cảnh giới kế tiếp, hay là đẩy cảnh cửa thứ năm ra như nào?
…
“Rốt cuộc thiên ý đó là cái gì thì giờ ta cũng không thể trả lời cho ngươi được!”
Nữ Thần Vương nhìn sắc mặt đầy kinh ngạc của Phương Thốn, im lặng đợi một lát để cho hắn có thời gian tiêu hóa toàn bộ tin tức, sau đó nàng ta mới nhìn Phương Thốn, bình tĩnh mà nói: “Vấn đề này chính là vấn đề sâu nhất trong “Thiên địa kinh”, nhưng dù sao ta cũng là thân con gái, không có duyên với vị trí tiên đế, vì vậy nên ta cũng không có tư cách học quyển cuối cùng của “Thiên đại kinh”!
“Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết là năm đó huynh trưởng của ngươi đã từng tranh luận với một số nhà đại nho của Lão kinh viện.”
“Luyện khí sĩ trên thế giới này đến cuối thì cũng đi về ngõ cụt kia, thiên đạo đó đã được cách luyện khí sĩ gọi là cánh cửa của thiên nhân, đối với việc làm sao để đột phá được cánh cửa thiên nhân, trước giờ không biết đã có bao nhiêu bậc tiền nhân đã dốc hết toàn bộ tâm huyết, cho đến tận bây giờ cũng có vô số luyện khí sĩ có thiên tư cao ngất trời, từ khi sinh ra chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là suy nghĩ làm sao để phá bỏ cánh cửa thiên nhân kia, thậm chí không cần phá bỏ, nhưng hễ có thể mở được ý niệm của người trong thiên hạ này đã có thể được lưu danh sử sách rồi!”
“Nhưng mà cuối cùng thì không có ai có thể thành công!”
“Cuối cùng Đại Hạ ta không có ai có thể giải quyết được vấn đề thiên nhân!”
“Huynh trưởng ngươi đã từng nói với họ, mỗi một người đều suy nghĩ nát óc, nhưng không biết phải đi hướng nào, họ đã đi sai đường rồi, điều quan trọng để giải quyết được vấn đề này không nằm ở đi hướng nào, mà là bắt đầu từ đâu…”
“...”
“...”
Phương Thốn lẳng lặng nghe lời Nữ Thần Vương, sau đó lại im lặng.
Hắn cũng không lạ gì những lời của Thần Vương, bởi vì hắn cũng đã từng nghe qua.
Ngay lúc mà hắn tu bảo thân kinh thì đã từng gặp ở trong linh tư, rồi đã nhìn thấy những lời này của huynh trưởng.
Đồng thời hắn ta cũng thuận tay viết mấy chữ xuống dưới: Không hỗ trợ gì!
Đây chính là đáp án mà hắn đưa ra.
Vì vậy nếu như nói “Cửa thiên môn” này là thứ mà mọi người trong thiên địa ngày ngày mong phá bỏ, nhưng cuối cùng lại thành một vấn đề không có lời giải, mà lúc đó huynh trưởng viết thêm mấy chữ “Không hỗ trợ gì” chính là đáp án sao?
Phương Thốn cảm giác được não có chút không đủ dùng.
Mấy vấn đề này quá hao tổn tinh thần, cũng quá phức tạp rồi, giống nhưng muốn làm cho đầu người ta nổ tung vậy.
Sau đó hắn lại nhớ đến…
Hắn đã hiểu được làm sao để đẩy ra cánh cửa thứ năm kia rồi.
Người tu hành xung quanh tu thiếu mạch, còn mình thì tu toàn bộ mạch.
Những người đó tu thiếu mạch, nhưng có thể mượn thiên ý để thành Kim Đan, mà người tu toàn mạch thì làm sao có thể thành Kim Đan được?
Vì vậy vướng mắc là ở chỗ đó, nhưng vậy nếu như không mượn thiên ý thì làm sao để thành Kim Đan?
Phương pháp này chính là cách để mở cánh cửa thứ năm!
…
…
Phải thu vén lại toàn bộ những gì mà mình đã học một lượt.
Phương Thốn lẳng lặng suy nghĩ, ngồi xếp bằng ở trong căn điện nho nhỏ này, trong đầu bắt đầu nhớ lại toàn bộ những gì mà mình học được, từ sau khi đến thế giới này, trong thư của huynh trưởng đã giới thiệu cho mình xem một số điển tích kinh nghĩa, cũng có những thuật pháp, thất kinh học được sau khi bước bên con đường tu hành, có bí điển của Thủ Sơn Tông, cũng có những thứ mà mình đi đến thư viện của ngũ tông để học, còn có một lần trên đường đã nghe được Vân Tiêu nói về quyển thứ nhất của “Đại đạo kinh”, còn có toàn bộ những gì được nghe ở kiếp trước…
Toàn bộ mọi thứ nghe được, đều là vì biết, vì nhận thức!
Hai thứ biết và nhận thức cộng lại chính là những gì mà một con người có!
Lúc này suy nghĩ của hắn quay nhanh như chong chóng, vô cùng hỗn loạn, tổng hợp lại, phân tách ra, sinh ra rất nhiều biến hóa!
Mà hắn lại dần dần trở nên âm trầm.
Xem ra có phần giống với lão thi ở bên cây tùng ngoài điện kia.
Trong đầu đang có vô vàn suy nghĩ đan xen, cứ phun trào như là núi lửa, vẻ mặt lại vô cùng trầm ngâm, không hề nhúc nhích, trở thành một tỷ lệ rất hoàn hảo.
…
“Hai người huynh đệ này thật giống nhau…”
Nam Hoàng Thần Vương nhìn đôi mắt khép hờ của Phương Thốn, khuôn mặt yên lặng như ngọc khắc đó một hồi lâu.