Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 613: Một phi kiếm trảm một người (2)

Chương 613: Một phi kiếm trảm một người (2)


“Đây là thứ quái gì vậy, có thể đỡ nhiều mưa kiếm như thế!”
“Chỉ có điều một đợt không đủ, còn có thể thêm mấy đợt nữa!”
“Về lý mà nói, nếu không có chất lượng gì là số lượng không bù được cả…”
“Nếu có, chỉ có thể cho thấy số lượng không đủ…”
Lúc này, Phương Thốn đang ở bên trong núi kiếm, mặt không cảm xúc, đối với Dạ Anh, hắn cũng phải thừa nhận rằng đối phương vừa đáng sợ vừa cổ quái, thực sự vượt ra ngoài dự kiến của hắn, ngay từ đầu, có đôi lúc hắn suýt chút nữa trúng chiêu, nhưng hắn biết biến hung hiểm thành an toàn, đi vào bên trong núi kiếm thì không còn lo lắng gì nữa, chỉ vô tình thúc động pháp trận mà thôi.
Nhân tiện, một đợt rồi tiếp một đợt, còn thuận tiện uống một ly trà!
Dưới làn mưa kiếm là tiếng kêu tê tâm liệt phế của Dạ Anh làm chấn động màng nhĩ của mọi người.
Lúc này, nếu Dạ Anh muốn thoát khỏi mưa kiếm thì chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là chạy trốn, tránh càng xa càng tốt.
Nhưng sợi xích sắt trên cổ nó trở thành một trói buộc.
Sợi xích sắt này khiến nó không trốn thoát được nên chỉ có thể tựa vào gần đó, đón nhận từng đợt mưa kiếm.
Vì vậy nó càng điên cuồng hét lên, ngay từ đầu còn giãy dụa, cuối cùng biến thành chạy trốn xung quanh, nó kéo dây sắt trên cổ không ngừng phát ra tiếng “lạch cạch”, sau đó, nó thử chui vào bên trong núi kiếm để núi kiếm giúp nó ngăn cản phi kiếm, đáng tiếc, nghênh đón nóa lại là một kiếm ý càng thêm âm trầm, ép nó bay ngược ra ngoài.


“Vì vậy, rốt cuộc lão nhị chế tạo cái gì vậy?”
Lúc này, ngay cả Nam Hoàng Thần Vương đang nồi ngồi ngay ngắn, sau một hồi lâu mới trầm giọng hỏi.
Vân Tiêu cũng sửng sốt, hơn nửa ngày mới nói: “Hôm qua ta vừa nghe những thợ thủ công luyện khí nói bọn họ gặp Phương nhị công tử thanh danh vang dội, trong lòng bọn họ tràn đầy kỳ vọng vì nghĩ hắn muốn luyện chế vật phẩm tinh xảo nào đó, nhưng kết quả là hắn chỉ muốn chế tạo mấy loại kiếm trận bình thường nhất, hơn nữa, phi kiếm cũng sử dụng những vật liệu bình thường, yêu cầu chính là trám được Kim Đan là được…”
Hắn vừa nói vừa bất đắc dĩ: “Ngài cũng biết rồi đấy, phi kiếm trảm Kim Đan vốn dĩ cũng chỉ là binh khí thông thường ở các cửa hàng dùng để lừa người, cái gì gọi là trảm Kim Đan, cho dù có đem huyền thiết phi kiếm bình thường nhất đến đây cũng đủ chém hắn bị thương, đương nhiên đó là trong trường hợp hắn không phản kháng, khi đó, máu chảy nhiều cũng sẽ chết, vì vậy theo lý mà nói, phi kiếm cũng có thể trảm Kim Đan…”
“Kiếm trận?
Nữ Thần Vương cau mày: “Uy lực của phi kiếm kia không phải là kiếm trận phi kiếm bình thường có thể đạt được…”
Vân Tiêu bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Đây có thể, bởi vì kiếm trận hắn thúc động không phải là đan thạch hoặc pháp lực bình thường…”
Nữ Thần Vương hơi ngạc nhiên: “Đó là cái gì?”
Vân Tiêu cười khổ nói: “Long thạch?”
Nữ Thần Vương nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.


“Trời ơi, đây là binh khí của Phương nhị công tử?”
Cùng lúc đó, xung quanh lôi đài, không biết có bao nhiêu người choáng váng bởi trận mưa kiếm bất tận kia.
Vốn dĩ bọn họ tưởng rằng Phương nhị công tử sẽ đặc biệt chuẩn bị binh khí pháp bảo gì đó tinh xảo, nhưng không nghĩ rằng…
… Cũng chỉ là số lượng lớn?
Sau khi trải qua một trận kinh hoàng, trong lòng bọn họ chỉ còn lại một câu hỏi.
Cái này phải sử dụng bao nhiêu phi kiếm?


Những người ở xung quanh lôi đài đều đang suy nghĩ về câu hỏi này thì trong Nguyên Thành có một số Luyện Khí Sĩ không đến xem đại tiên hội, lúc này đang đi vào cửa hàng binh khí, gõ mộc án dò hỏi: “Có phi kiếm nào Ngưng Quang Cảnh dùng được không?”
Chưởng quầy trực tiếp từ phía sau thò đầu ra: “Không có, bán hết rồi…”
“Bán… Bán hết?”
Người mua kiếm sửng sốt, sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói binh khí phi kiếm của cửa hàng cũng có thể bán hết?
Chưởng quầy vừa kiếm được một số tiền lớn, còn đang vui vẻ nên có ý tốt nhắc nhở: “Đừng đi lung tung nữa, ta nói ngươi biết, không riêng nhà ta mà ba chi nhánh phi kiếm cũng đã bán hết, toàn bộ Nguyên Thành, hai mươi hiệu buôn binh khí lớn nhỏ gì đó, tất cả phi kiếm đều đã bán hết…”
Người mua kiếm bị sốc nhẹ, run giọng nói: “Muốn… Muốn đánh trận à?”


“Đủ rồi…”
Ở trên lôi đài, từng đợt mưa kiếm liên tiếp không dứt, thoạt nhìn như còn rất nhiều hình dạng, thậm chí là ở bên trái núi kiếm còn có bảy tám lực sĩ đang không ngừng khuân vác nhiều cái rương lại đây, bên trong rương chất đầy kiếm, mẹ nó, không biết bao nhiêu Luyện Khí sĩ có cảm giác được mở rộng tầm mắt.
Vẫn tiếp tục sao?
Mọi người đều kinh ngạc nhưng kinh ngạc nhất vẫn là đám Yêu tộc, đặc biệt là đám tiểu bối trong tộc, lúc này suýt chút nữa khóc thét lên, đột nhiên bọn họ nhớ lại lúc trước, khi bọn họ còn chưa biết lai lịch con quái vật đi khiêu chiến Phương nhị công tử, bọn họ cũng từng tức giận bất bình, nhiều người còn chủ động xin chiến, muốn lên lôi đài liều mạng với người Phương gia.
Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dáng của phi kiếm, bọn họ chỉ cảm thấy bụng đầy nước đắng.
Lúc trước, nếu mình thực sự lên đài…
Về phần Thanh Giác Yêu Vương đang ngồi giữa bầy yêu ma cũng không nhịn được xây xẩm, tái xanh cả mặt.
Đừng nói đến đám tiểu bối, sợ là chính hắn đi đối mặt với những thứ đó cũng không đỡ được …
Điều duy nhất khiến hắn có chút không chắc chắn, thậm chí là tức giận, đó là: Mẹ nó, cái này cũng được gọi là binh khí?
Cái này đương nhiên tính là binh khí rồi!
Thế nhân dùng kiếm có đơn kiếm, song kiếm, dùng đao có đơn đao, song đao, thậm chí còn dùng tam đao, mà ngự sử phi kiếm thì càng nhiều, Mạnh Tri Tuyết được biết đến nhiều nhất là nàng có một binh khí, một pháp bảo, pháp bảo là ngọc như ý, binh khí là hộp kiếm bạch ngọc, bên trong hộp kiếm còn có ít nhất mười mấy thanh phi kiếm, cái của bọn họ đề có thể coi là binh khí, thì sao cái của nàng lại không chứ?
Lúc này, Phương Thốn đang ẩn náu trong núi kiếm đã nghĩ ra câu trả lời thích hợp khi có người hỏi!
Nhưng điều hắn không ngờ chính là không ai nghi ngờ.
Có lẽ là vì Yêu tộc phái ra Dạ Anh tham chiến nên bọn họ chột dạ.




Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất