Chương 656: Máu
"Cũng không có gì!"
Phương Thốn cười nhìn về phía Vân Tiêu, nói: “Nếu như không phải Lam Đức bố trí đặc biệt?”
Nghe được câu nói đó, mọi người đều ngây người: "Phật chết hắn không ngăn cản?"
"Ý gì?"
"..."
Trong sự kinh ngạc của mọi người, Phương Thốn đã đi đến Ôn Nhu Hương đang hỗn loạn, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trong từng lớp màn đêm, Dạ Nữ vẫn đang giao đấu với Đại Yêu Trụ, bây giờ, bên cạnh nàng ta có ít nhất là hơn mười vị Yêu Vương, còn có yêu binh hỗ trợ chiến đấu từ phía xa, thậm chí làm kinh động đến cả Yêu Vệ cũng học theo Đại Hạ dàn binh bố trận giống như muốn bao vây nàng ở trong không trung.
Theo tình hình này thì nàng đang ở thế nguy hiểm nhưng nàng vẫn không nhanh không chậm đánh ra từng đạo thần thông.
Dường như trên người nữ nhân này không có thứ gì gọi là sợ hãi.
"Mọi chuyện đã xong rồi, chúng ta phải đi đây..."
Phương Thốn nhìn Dạ Nữ một lúc rồi thấp giọng nói, sau đó thân hình bay lên lao về phía bầu trời đêm.
Xung quanh vẫn còn vô số yêu binh nhưng lúc này Ôn Nhu Hương đã hỗn loạn đến như vậy, ai sẽ rảnh rỗi mà đi ngăn cản bọn họ?
Cùng lúc đó, Dạ Nữ đang chiến đấu ác liệt với Đại Yêu Trụ không hề có ý định rút lui, ngược lại động tác lại ngày càng nhẹ nhàng hơn, mãi cho đến khi thời gian gần uống hết được một chung trà, dường như biết được đám người Phương Thốn đều đã đi xa, đột nhiên nàng ta bỗng cười lên, nhìn thấy đám Yêu Vệ xung quanh đang từng bước đến gần, xếp với nhau tầng tầng lớp lớp như những bức tường cao, nhẹ giọng nói: "Nên đi thôi..."
Sau khi nàng vừa nói xong thì bỗng nhiên bóng đêm bao trùm khắp thiên địa.
Bóng đêm này vừa giống như thật vừa giống như đại mạc mạnh mẽ bất ngờ từ bốn phương, mạnh mẽ ao về phía trung tâm.
Đối với Yêu Vương thì sức mạnh này còn có thể đỡ được, nhưng đối với những Yêu Vệ đang dàn binh bố trận kia thì hoàn toàn không thể ngăn cản nổi, nhất là trận thế mà bọn họ bày ra, càng không thể đỡ được, bây giờ đội hình rất lộn xộn, cái gọi là thế trận nhìn trông rối loạn thành một mớ hỗn độn, trong tiếng kêu ầm ĩ và hoảng loạn đã xé tan vòng vây tạo ra một lỗ hổng lớn.
Sau đó Dạ Nữ nhẹ nhàng cười nhìn về phía Đại Yêu Trụ, cơ thể rời đi như gió, nhân tiện lấy đầu của một tên Yêu Vương.
"Đáng ghét, đáng ghét..."
Trong lòng vị Đại Yêu Trụ kia cũng hiểu được rằng mình hoàn toàn không có khả năng giữ nàng lại, khi thấy nàng chủ động rút lui, hắn mong còn không được, nhưng vẫn tức giận như điên rồi hung hăng mắng: "Nam Sơn Minh, rốt cuộc là cái gì? Người phụ nữ này là ai? Chẳng lẽ Đại Hạ đã âm thầm bồi dưỡng mấy vị Tiểu Thần Vương sao? Chết tiệt, thần thông của Luyện Khí Sĩ của Đại Hạ sao lại kỳ lạ như vậy?"
Trong tiếng quát tháo giận dữ, hắn hoàn toàn không quan tâm đến tình trạng thương vong trên chiến trường mà lao thẳng xuống phía dưới.
Bóng trắng chợt lóe lên, lao thẳng vào trong Đảo Dược cung.
Trên thực tế, bây giờ điều hắn lo lắng nhất chính là Đảo Dược cung này.
Mặc dù bên ngoài Ôn Nhu Hương đã trở thành mớ hỗn loạn, yêu cơ và người dân của Ôn Nhu Hương cũng thương vong vô số. Nhưng thân là Đại Yêu Trụ, tất nhiên hắn biết rằng Ôn Nhu Hương này là như thế nào, cũng biết cảnh tượng hỗn loạn này cũng không phải là một đòn trí mạng, vậy nên thứ hắn quan tâm nhất vẫn là đám yêu đan.
Đặc biệt là, số lượng yêu đan quá lớn, cho dù có người muốn trộm, sợ cũng không trộm được quá nhiều.
Nhất là vừa rồi hắn nhìn thấy những người đó từ giữa không trung đi ra, hình như cũng không có lấy được quá nhiều yêu đan...
"Chỉ hy vọng tổn thất không quá nghiêm trọng..."
Trong lòng lo lắng nên hắn vội vàng xông vào Đảo Dược cung, lập tức, hắn như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu.
Bên trong Đan Trì của Đảo Dược cung, các Yêu Vệ đều xông vào, vừa lớn tiếng kêu la vừa lục lọi tìm kiếm.
"Các ngươi vào Đan Trì làm gì? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Nhận ra có điều không ổn, hắn kinh hãi không thôi, lớn tiếng quát hỏi.
"Đại... Đại nhân, không ổn rồi, vừa rồi có kẻ trộm xông vào, hắn..."
Dường như Yêu Vệ phía khóc nức nở kể hết sự việc lại một lần.
Trong nháy mắt, cả người vị Đại Yêu Trụ cứng đơ, trợn mắt nói: "Còn... Còn có thể như vậy nữa sao?"
…
Cùng lúc đó toàn bộ Đảo Dược cung rơi vào hỗn loạn, lầu cao chót vót cô đơn trên ngọn núi, tia máu chợt lóe lên, Long Thành thiếu chủ bị ném xuống mặt đất, sau đó những dòng máu cuồn cuộn ngưng tụ trên không trung hóa thành một bóng người.
Giọng nói của Long Thần Vương trong huyết ảnh có vẻ vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có chút hờ hững, hắn cũng không nói đến việc mình tạm thời xuất quan đã gây ra tổn thất nghiêm trọng cỡ nào, chỉ là lạnh lùng nhìn Long thành thiếu chủ nói: "Hy vọng ngươi có thể lấy được thứ gì đó có giá trị!"
"Nếu không có giá trị thì nhi thần tuyệt đối không dám quấy nhiễu phụ vương..."
Long Thành thiếu chủ lấy trang giấy mình thu thập được, dâng lên cao bằng hai tay, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc vui mừng: "Bây giờ nhi thần còn một số chuyện nghĩ mãi không hiểu, nhưng mà... Nhưng không ngờ Vô Tương Bí Điển này lại là thật, mời phụ vương xem... Trước đây người từng dẫn nhi thần tìm hiểu vài vấn đề, trên đây đều có nói, có rất nhiều thứ chúng ta vắt óc suy nghĩ cũng khó giải quyết, thế mà... Đều có thể tìm ra..."
"Thậm chí nó còn rất có ích đối với tu luyện của phụ vương..."
Mặt Huyết Ảnh kia không có biểu cảm gì, trang giấy trên tay hắn khẽ chuyển động vài cái.
Trên mặt hắn ta không lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng có thể cảm giác được rõ ràng là dường như đồng tử của hắn có hơi co lại một chút.
"Không ngờ, Phương gia lại có thể tự nguyện giao ra..."
"Một phen tốn công tốn sức sắp xếp, cuối cùng cũng không vô ích, lần này có thể lấy được Vô Tương Bí Điển, cũng coi như là chuyện vui bất ngờ!"
Long Thành thiếu chủ hiểu rõ phụ vương của mình, đương nhiên cũng biết đây có nghĩa là trong lòng của hắn ta rất vui, chắc chắn có thưởng lớn, lại cười nói: "Trước đây nhi thần cũng không ngờ rằng sẽ dễ dàng như vậy, có điều sau đó nghĩ lại, cũng hợp lý, có lẽ là chúng ta... Đã đánh giá quá cao Phương gia mà thôi, bọn họ cũng biết, thân mang bí pháp như vậy, thật sự là đại họa, Phương Xích tiên sư là người cứng rắn nhưng em trai của hắn ta chưa chắc đã có ngạo khí như vậy, có lẽ hắn ta muốn mượn cơ hội này để giao Vô Tương Bí Điển ra, tránh họa diệt môn..."