Chương 660: Khí phách Yêu Tôn
“Trước đây tu luyện mấy năm cũng còn kém nửa bậc, không được Viên Mãn, nhưng hôm nay chỉ cần một năm rưỡi ta đã có thể tu hành xong, coi như ở một mức độ nào đó ngươi đã chuộc tội của mình, cho nên khi ta chính thức đột phá cảnh giới, xuất quan lập thế..."
Hơi dừng lại, hắn ta thấp giọng cười gằn: "Ta vẫn sẽ tiêu diệt toàn tộc ngươi!”
“Chỉ có điều, lần này ta sẽ không để cho bọn họ chịu khổ nữa..."
"..."
Mà lúc này, vị Long Thành thiếu chủ kia còn đang ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, vừa thấy nữ nhân kia đi ra đã vội vàng nghênh đón, muốn hỏi cái gì đó, nhưng không ngờ vị Mặc tiên sinh này không nói một lời, bỗng nhiên tay nhỏ hơi nâng lên, trong tay đã xuất hiện một cây roi màu đỏ rực, trên cây roi đó phủ đầy những những con lân màu đỏ, từng cái vảy nhỏ giương cứng lên, thoạt nhìn giống như một cái xúc tu đầy gai.
Sắc mặt Long Thành thiếu chủ đầy kinh ngạc, sau đó chậm rãi xoay người lại.
Mặc tiên sinh không hề nể tình, vận hành pháp lực rồi nâng roi lên cao giữa không trung, mạnh mẽ hạ xuống.
"Bốp!" "Bốp!" "Bốp!"
Cây roi màu đỏ đập lên lưng ba lần, máu thịt rớt xuống vô số, thậm chí vết thương còn mơ hồ cháy khét.
Đến ngay cả Long Thành thiếu chủ rõ ràng cũng đau đớn thấu tim, hai con mắt trở nên mơ hồ.
Nhưng hắn ta biết lý do tại sao bị đánh nên cũng không dám tức giận, ngược lại còn cảm kích nhìn về phía nữ nhân kia: "Đa tạ tiên sinh đã nói tốt cho ta!"
Mặc tiên sinh lạnh lùng thu lại roi, nói: "Thần Vương bảo ngươi làm hai việc! Thu thập lại từng mảnh còn lại của cuốn sách, chuẩn bị mười vạn yêu đan!"
Vị Long Thành thiếu chủ này nghe xong những lời này thì trong lòng quả là có chút nhẹ nhõm.
Hai chuyện này cũng không khó, một chuyện vốn là bản thân hắn ta nên làm, chuyện còn lại để chuộc tội.
Về phần yêu đan, bây giờ hắn ta cũng đã rất rõ ràng, phụ vương chỉ vì đi cứu mình về nên mới không thể không xuất quan sớm khiến cho công kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nếu hiện giờ muốn tu được công đức viên mãn một lần nữa thì phải cần thêm nhiều yêu đan, mười vạn nghe thì dường như có vẻ không ít nhưng bây giờ trong khô Long Thành đã có bốn vạn yêu đan, mà một lượng lớn hàng hóa bên phía Ôn Nhu Hương kia cũng đã đặt xong!
Bởi vậy trong lòng hắn ta đúng là hơi vui mừng, vội vàng quỳ lạy về phía Huyết Trì.
"Lần này nhi thần nhất định không phụ sự ủy nhiệm của phụ vương, nếu không hoàn thành tốt hai chuyện này, tự nguyện đưa đầu tới gặp..."
"..."
Rất nhanh Long Thành đã đưa thư đến Ôn Nhu Hương.
Chỉ là trước đó không lâu, Đại Yêu Tôn vừa mới từ núi Vấn Thiên trở về, sắc mặt lại có vẻ u ám.
Mọi người đều biết mặc dù trận chiến núi Vấn Thiên khác với tưởng tượng, nhưng Đại Yêu Tôn cũng không hề chịu thiệt, trái lại còn kiếm được lời.
Lỗ mất mấy vị Yêu Vương cũng không tính là gì, bất cứ lúc nào cũng có thể bồi dưỡng ra.
Không đoạt được "Vô Tương Bí Điển" cũng không sao cả, bởi vì sớm muộn gì "Vô Tương Bí Điển" cũng sẽ giao vào tay ông ta.
Thậm chí nhìn Ôn Nhu Hương hoang tàn khắp nơi, Yêu Tôn cũng không nói gì, đau lòng thì đương nhiên là có chút đau lòng, dù sao nhân lúc trong thời gian bản thân mình không ở nhà thì thứ tuyệt đẹp như vậy lại bị người ta đập nát, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng với khí phách của Yêu Tôn cũng không đến mức vì vậy mà ảnh hưởng đến tâm trạng, bây giờ sắc mặt ông ta u ám là vì một chuyện khác.
Ông ta đã đứng trước Đan Trì chăm chú nhìn thật lâu.
Pháp lực cuồn cuộn như lũ đã được truyền vào trong Đan Trì để phân biệt từng viên đan dược.
Thế nhưng mặc dù tu vi của ông ta đường đường là một Đại Yêu Tôn, vậy mà sau mấy lần tra xét cũng không phát hiện ra cái gì.
"Thánh Tôn, thuộc hạ có chuyện không biết có nên nói hay không..."
Đại Yêu Trụ đứng một bên thấy vẻ mặt Yêu Tôn nặng nề thì có hơi chột dạ đi lên mở miệng.
"Có lời gì cứ nói là được!"
Yêu Tôn nhỏ giọng nói nhẹ, nhìn không ra là đang vui hay buồn.
Đại Yêu Trụ thấp giọng nói: "Trước khi Yêu Tôn trở về, chúng ta đã nghĩ hết biện pháp để tìm ra viên yêu đan có vấn đề kia, nhưng hai người Cổ Vương và Cổ Tiên cũng đã ra tay vẫn không tìm ra manh mối gì, bây giờ ngay cả Thánh Tôn cũng không phát hiện được vấn đề, việc này quá kỳ quặc, có lẽ chúng ta không cần lo lắng viên yêu đan có vấn đề kia, hoặc là nói... Yêu đan vốn không có vấn đề gì!"
"Có lẽ không có bấn đề đã nói nên có lẽ có vấn đề!"
Yêu Tôn lãnh đạm mở miệng rồi nhìn về phía Đại Yêu Trụ bên cạnh: "Ngươi định lừa dối ta qua chuyện hay sao?"
Trong lòng Đại Yêu Trụ cả kinh, vội vàng cúi đầu không dám nói chuyện.
"Không thể làm như vậy, nhất là đối với Long Thành!"
Yêu Tôn không nổi giận, chỉ nhẹ nhàng nói: "Người của Nam Sơn Minh có lai lịch thần bí, hành động lại quá gian xảo, cục diện ở núi Vấn Thiên đã vượt xa ngoài dự liệu của ta, nếu không phải lão Long đó thà phá công cũng phải xuất quan cứu người thì hiện giờ ta và Long Thành cũng đã trở mặt rồi, nếu bây giờ muốn duy trì liên minh thì cần tuân thủ chút quy củ, ta có thể kéo dài nhưng không thể để cho hắn ta mất lòng tin với ta!"
"Thánh Tôn cao kiến!"
Đại Yêu Trụ bên cạnh vội vàng cúi đầu, lại cẩn thận nói: "Vậy những viên yêu đan này..."
Yêu Tôn lại im lặng, giống như muốn nói thẳng tiêu hủy chúng nhưng cuối cùng lại chỉ khoát tay một cái.
Hắn không đưa ra ý kiến của mình nhưng Yêu Trụ bên cạnh hắn đã hiểu.
Đương nhiên yêu đan như vậy không thể cho Long thành, nhưng yêu đan cần phải có rất nhiều, rất nhiều, lãng phí là việc không thể nào.
"Hồi bẩm Yêu Tôn..."
Cũng tại thời điểm này, có Yêu Vệ vội vàng chạy tới: "Thần sứ Long Thành đã đến, đến đây dâng lễ vật! "
Yêu Tôn nhẹ nhàng gật đầu, biết ý đồ của đối phương đế nên nhỏ giọng nói: "Nhanh như vậy đã sao chép ra một bản đưa tới, chứng tỏ hắn ta cũng không muốn phá hủy giao tình với ta, càng chứng tỏ hắn ta cũng nóng lòng công đức viên mãn, bây giờ cũng đang vội vàng muốn yêu đan đã định ra trước đó..."
Yêu Trụ bên cạnh nói: "Vậy chúng ta..."
"Ha ha, cho hắn ta!"