Chương 698: Đại tiệc Lưu Phong Viện
Chờ nàng đi một lúc, Phương Thốn từ từ cân nhắc liền dứt khoát bảo Tiểu Hồ Ly gọi nhóm Vân Tiêu, Hạc Chân Chương quay trở về, nói chuyện đi dự tiệc cho bọn họ nghe, hơn nữa nếu đã dự tiệc thì tất cả mọi người cùng đi, dù sao tác phẩm của đối phương lớn như thế, hơn nữa lại mời ở Lưu Phong Viện, bọn họ đều là "đồ nhà quê" đến từ tiểu trấn Nguyên Thành, đương nhiên cũng muốn đi mở mang kiến thức một chút.
"Hay lắm, Lưu Phong Viện, ngày hôm nay ta phải mở rộng tầm mắt..."
Hạc Chân Chương nghe được lời ấy, lập tức vô cùng vui vẻ.
Còn Mộng Tình Nhi lại đảo con ngươi một vòng: "Người đến tìm ta còn nói, sau khi ta thuyết phục được huynh xong sẽ cảm tạ ta hai mươi khối long thạch đây!"
Hạc Chân Chương nhất thời phản ứng lại: "Đúng, đúng, ta cũng thế!"
Vũ Thanh Ly im lặng một lúc, nói: "Vậy tại sao bọn họ chịu cho ta bốn mươi khối?"
Người trong phòng đều lập tức im lặng.
...
Nếu đã quyết định muốn đi thì càng phải nghiêm chỉnh một chút.
Phương Thốn thay áo bào, chuẩn bị xe ngựa xong xuôi thì trong lòng đã nghĩ rõ ràng danh sách công việc cần chú ý từ đầu tới cuối.
Không chỉ dẫn theo các vị đồng môn này mà còn dẫn theo Tiểu Hồ Ly để cho nàng xem một chút, ngay cả Dạ Anh cũng dẫn theo, miễn cho nó ngày nào cũng ngồi xổm bên bờ ao bắt trộm cóc để ăn, người không biết còn tưởng rằng tiểu quái vật bên người Phương Thốn này ngay cả cơm cũng ăn không đủ no...
"Tìm nhiều người đưa thiếp như vậy, ít nhất cũng phải làm rõ một số chuyện..."
"Năng lực của người này rất lớn, hơn nữa người này còn có thể tìm đến người bên cạnh ta..."
"Nếu có ý tốt thì cần gì tìm đến người bên cạnh ta chứ?"
Trong lòng Phương Thốn dần dần gỡ rối chuyện này một lần, từ từ đưa ra đáp án: "Điều này cho thấy người này không có ý tốt với ta, hắn vẫn âm thầm quan sát đến ta, mà bây giờ giống như là điên rồi, liều lĩnh mời ta đến yến tiệc này, một là muốn thể hiện cho ta xem năng lực của hắn vô cùng mạnh, hai là bày ra tư thế ta không dự tiệc, hắn tuyệt đối không thoi..."
"Điều này cho thấy rõ..."
"Hắn rất chột dạ!"
"Hắn muốn cầu cạnh ta!"
"Hắn rất nóng vội!"
Trên trời đã lại lất phất mưa phùn.
Tiên Thành Triều Ca, hàng vạn hàng nghìn đại Luyện Khí Sĩ, muốn khống chế thiên tượng, có thể nói là dễ như trở bàn tay, một ý niệm có thể khiến cho Triều Ca mười năm không mưa, cũng có thể khiến cho Triều Ca mưa to một trăm năm. Nhưng Tiên Đế từng nói, mưa gió sấm sét đều là biến hóa thiên tượng, Luyện Khí Sĩ không thể ngang ngược quấy nhiễu, cho nên Triều Ca cũng có mây mưa sấm chớp giống như những nơi khác, hơn nữa mọi người đã sớm tập thành thói quen.
Ở nơi khác có người có thể tùy tâm biến hóa hiện tượng thiên văn, duy chỉ có tại tại Triều Ca là không dám.
Dù sao việc này cũng là trái lời Tiên Đế, lỡ như bị người khác bắt được nhược điểm thì rất phiền phức.
Phương Thốn không để mình bị đẩy vòng vòng, trận mưa này chính là hắn gọi tới.
Không mưa, lấy lý do nào che ô?
Đương nhiên nếu bình thường hắn gọi cơn mưa này tới, sợ rằng lập tức sẽ bị người ta phát hiện.
Nhưng bây giờ, mây đen dày đặc trên không trung đã mấy tháng, chẳng những khiến cho đám học sinh Lão Kinh Viện đã lâu không phơi chăn mền, mà Triều Ca cũng bị ảnh hưởng, thỉnh thoảng đám học sinh của Lão Kinh Viên chọc phá đám mây đen trên đỉnh đầu, cho nên cũng thành quen, cơn mưa nhỏ ấy đối với dân chúng Triều Ca hiện giờ mà nói đã trở thành chuyện nhỏ không đáng kể, trước kia còn có mưa đá.
Bước lên xe, nhiều bằng hữu cùng đi theo.
Rất nhanh, một đội ngũ dự tiệc rầm rộ này đi từ cửa Tây vào thành Triều Ca thẳng về hướng Lưu Phong Viện.
Đối với Phương Thốn mà nói, đây là lần đầu tiên vào Triều Ca, đi trên đường bàn đá xanh, thấy được kiến trúc phong phú mà thanh nhã, trình tự rõ ràng, cho dù nhà cửa của dân chúng có chút tầm thường, cũng có vài phần tiên khí không giống những nơi khác, nhất là con đường lớn nối thẳng đến Tiên Điện kia thực sự rộng chừng mười trượng, dưới có vết bánh xe, trên có vệt mây bay, cảnh sắc lung linh kỳ ảo, đúng là không giống những nơi khác.
Có điều, chỉ có Phương Thốn và Tiểu Hồ Ly cùng vài người xung quanh tò mò những thứ này mà thôi.
Trước đây nhóm người Mộng Tình Nhi và Hạc Chân Chương đã từng tới thành Đại Tiên gần nơi này, làm sao có thể không vào xem một lần, sớm đã hẹn đi xem vài lần rồi, lúc này bọn họ lại trở thành người dẫn đường, tất cả đều chỉ vào chỗ này diễn xiếc hay, phố kia có hàng ăn vặt rất có phong phú, vân vân.
Phương Thốn có chút hăng hái nghe, cũng không sốt ruột, một hàng xe ngựa đi trên đường rất khoa trương.
Khi đến Lưu Phong Viện thì phố đã lên đèn.
Từ xa đã nhìn thấy một cổng tinh xảo, cửa Thượng Thư của Lưu Phong Viện, khác với những nơi khác ở Triều ca có mật độ kiến trúc dày đặc, vỏn vẹn chỉ riêng viện này đã chiếm vài mẫu đất, rất hào hoa xa xỉ. Mà nhóm người Phương Thốn vào viện này nhìn trái nhìn phải cũng đều không khỏi tấm tắc kêu kỳ lạ, chỉ thấy lúc tiến vào viện không thấy có phòng ốc hay cung điện nào, mà chỉ có một khu hòn non bộ với chim bay cá nhảy, tràn đầy tiên cảnh.
"Gà Bát Cẩm... Đỉnh thật, thế mà lại nuôi gà ở trong viện này..."
"Ăn được không?"
"Cá chép Long Tu... Hay lắm, béo đến thế..."
"Ăn được không?"
"Kia là Bạch Mao Quỷ sao? Thế mà cũng có thể nuôi ở Triều Ca..."
"Con này… Nhìn có vẻ như không thể ăn..."
"..."
Mọi người vừa nhìn ngắm vừa đi vào, đều bị hoa cả mắt, hưng phấn nhất chính là Dạ Anh vốn vẫn ngoan ngoãn ngồi ở mặt sau xe ngựa của Phương Thốn bỗng nhiên hai mắt sáng lên, "vèo", một tiếng nhảy tới hồ nước bên cạnh nhìn mấy con cóc trong hồ Bát Bảo, nước dãi chảy dài, còn xoay người qua, nhìn về phía Phương Thốn kêu "a a" vài tiếng, giống hỏi có thể ăn được hay không.
Phương Thốn không để ý đến bởi vì biết nó không phải đang hỏi mình.
Quả nhiên, Tiểu Hồ Ly vừa thấy liền nhảy tới, túm lấy cổ áo Dạ Anh liền đánh vài cái lên đầu nó.
"Bốp bốp bốp."
Vừa đánh vừa mắng: "Đã nói không được ăn cóc, mà lại dám ăn vụng, đánh lên đầu ngươi cho ói từ trong bụng ra..."
Dạ Anh vặn vẹo gào to, miệng mồm lúng búng mà không dám phản kháng.