Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 76. Hai phần thưởng lớn (2)

Chương 76. Hai phần thưởng lớn (2)


Bình thường ngươi cho ta trốn trong bóng tối trừ yêu ma, đánh Thân Thời Minh, tốn lông dê thì ta cũng nhận. Nhưng tự nhiên bây giờ lại đột ngột giao hai nhiệm vụ lớn trừ yêu họa phỉ hoạn, ta làm sao mà nhận, đầu nào có lớn như vậy?
Bên trong phỉ hoạn ai biết giấu bao nhiêu yêu nhân tà tu, trúc cơ cảnh giới cũng không ít đúng chứ?
Lại nói đám yêu hoạn, trong Nam Sơn này, yêu quật mà Phương Thốn biết thôi cũng đã có ba cái rồi, cái gì mà Thanh Hồ Cốc, Xích Hùng Linh, Xích Sa Khê. Đừng nói yêu đầu, sợ là từ bên trong tùy ý chọn tên tuần sơn đi ra hắn cũng chưa chắc là đối thủ...
Ngươi cư nhiên lại kêu ta đi trừ hai đại họa hoạn này sao?
... Vậy thì phải thêm tiền!
Sao lại chỉ có 10000 công đức, trước đó đánh Thân Thời Minh vài cái thôi không phải đã cho tận 3000 sao?
Nhất thời, trong lòng Phương Thốn có rất nhiều nghi vấn...
...
...
-Phương nhị công tử đang nghĩ gì vậy?
Mạnh Tri Tuyết thấy sắc mặt của Phương Thốn rất cổ quái, cưỡi con vân văn bạch lộc đến gần, nhẹ giọng hỏi.
-Ồ...
Phương Thốn thở dài nói:
-Đám hãn phỉ yêu họa này e rằng khó trừ...
Nghe vậy, Mạnh Tri Tuyết nhẹ nhàng quay qua nhìn Phương Thốn một cái.
Thực ra khi nãy chúng học sinh nhiệt huyết bàn luận muốn trừ khử hãn phỉ yêu họa, Mạnh Tri Tuyết không có mở miệng nói, thậm chí sắc mặt không có một tia hỷ sắc. Dường như nàng ta cũng biết, đây chẳng qua cũng chỉ là lời nói trên miệng mà thôi, không thể xem là thật. Nhưng lúc này nghe tiếng thở dài của Phương Thốn, nàng ta lại có chút xúc động, hơi khựng lại một chút rồi nhẹ giọng nói:
-Phương nhị công tử, thật ra bọn ta cũng biết trong mắt nhiều người, Nam Sơn Minh bọn ta chẳng qua cũng chỉ là những người trẻ không biết thế sự. Lời nói có chút ấu trĩ, cái gọi là trừ yêu trừ phỉ cũng chỉ là nói khoác, chọc người khác cười, vậy Phương nhị công tử ngươi...
-Ta?
Phương Thốn hơi ngạc nhiên khi nghe nàng ta nói, ngay lập tức liền nghiêm túc quay sang nhìn nàng ta.
-Ta tin các ngươi!
Hắn nghiêm mặt nhìn Mạnh Tri Tuyết nói:
-Mặc kệ người khác nói gì, đã nhận định rồi thì cứ đi làm. Có thể trừ được yêu họa phỉ hoạn hay không, không đi làm thì sao mà biết? Đúng chứ, chỉ cần có tâm vẫn hơn là không có...
-Lỡ làm được thì sao? Đúng không?
-Cái này...
Sau khi nghe những lời của Phương Thốn, Mạnh Tri Tuyết có chút sững sờ, như thể không ngờ được hắn sẽ nói vậy.
Còn Phương Thốn vào lúc này có vẻ vô cùng nghiêm túc, dùng ánh mắt khích lệ nhìn nàng ta.
Dần dần, trên mặt Mạnh Tri Tuyết lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu nói:
-Phương nhị công tử nói không sai!
-Đi thôi, chúng ta cần đến Hắc Sơn Lĩnh trước khi trời tối!
Vừa nói, bạch lộc đã tăng tốc chạy về phía trước, dường như khí thế cũng đã khác.
Phương Thốn nhìn theo bóng lưng của nàng ta, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, cảm khái nói:
-Ngươi phải nỗ lực đấy...
-Có thể trắng tay hay không là xem các ngươi rồi...
Sau khi nghe Mạnh Tri Tuyết nói xong, tất cả các học sinh đều nhanh chóng cho ngựa tăng tốc độ, chạy nhanh về phía trước, vượt qua thôn của bọn thổ phỉ chạy về phía ngọn núi sâu thẳm trong kia.
Càng vào sâu trong núi thì đường đi càng gồ ghề, bên cạnh đường đi, thỉnh thoảng có thể bắt gặp được những khoảnh đất ruộng được canh tác trên sườn núi sâu trồng một số loại cây hoa màu. Lúc này, mọi người đều đang cưỡi ngựa đi trên con đường núi đầy hiểm trở, chuyển động của họ cũng càng lúc càng chậm lại. Cũng chỉ có con lộc tuyết của Mạnh Tri Tuyết và con bạch mã của Phương Thốn, một con thì nhanh nhẹn, một con thì cường tráng, gắng gượng thì vẫn có thể tiếp tục duy trì được tốc độ như trước đó.
Vốn dĩ, theo kế hoạch ban đầu của mọi người thì trưa hôm nay là đã có thể đến được Hắc Sơn Lĩnh, sau khi kiểm tra xong xuôi thì có thể quay trở về ngay trong ngày. Nhưng mà, khi họ đến được Hắc Sơn Lĩnh thì họ thấy mặt trời lên đến đỉnh núi không biết là từ lúc nào đã sắp lặn xuống núi mất rồi.
Màn đêm trên núi kéo đến rất nhanh, lúc này, họ cũng đã nhìn thấy màn đêm tối buông xuống rồi.
-Đến Du Tiền trấn rồi...
Cũng ngay lúc này, Vũ Thanh Ly lướt nhìn bản đồ một cái, đè thấp giọng xuống nói với mọi người.
Mọi người phi ngựa xuống một khu sườn đồi, nhìn về phía trước, liền thấy được một thị trấn nhỏ, ẩn hiện trong màn đêm tối, những túp lều cối xay đá, những cây cầu nhỏ rừng tre, mờ mờ ảo ảo, không nhìn thấy một tia ánh sáng nào, cũng không nghe thấy một tiếng gà gáy hay là tiếng chó sủa nào cả, gió đêm luồn qua thị trấn, cuốn theo cành lá rung động theo, xuyên qua những khung cửa sổ cũ nát, liền phát ra những tiếng động vô cùng quỷ dị, mang đến cho người ta cái cảm giác áp lực ớn lạnh.
-Du Tiền trấn này chính là nơi mà những người tị nạn đổ lên núi để khai khẩn đất hoang xây dựng lên. Còn có rất nhiều thôn như thế này ở trong núi sâu. Du Tiền trấn được xem là tương đối lớn rồi, lên đến tận hàng trăm hộ gia đình, hàng trăm bách tính trong làng. Nhưng bảy ngày trước đó, chỉ trong vòng một hôm, tất cả mọi thứ đều biến mất!
Mạnh Tri Tuyết trầm giọng nói:
-Trước khi ta đến đây, ta đã nhận được sự dặn dò của sư tôn. Sư tôn đã đoán rằng, có rất nhiều tinh quái ở trên núi, những con tinh quái đó không bao giờ biết tới giới hạn, bọn chúng thích nhất là bắt người cướp đoạt Tiên Thiên chi khí. Vì vậy mà những chuyện kỳ lạ này rất có khả năng là do đám tinh quái đó gây ra. Chúng ta tới, không cần nhiều chuyện, chỉ cần tra xét một phen, xem thử trong thôn có bất kỳ dấu hiệu gì của bọn tinh quái đó để lại khi chúng bắt người đi không!
Mọi người đều gật đầu nói:
-Việc không nên chậm trễ, đi xuống thôi!
Mọi người đi tới trong thôn liền tản ra xung quanh tự mình đi kiểm tra các dấu vết trong thôn.
Chỉ cần là có đi qua thì nhất định sẽ để lại dấu vết, Đây là Rosaire đại đế... Không, đây là thường thức kiếp trước!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
    Tải app để đọc truyện sớm nhất