Chương 804: Một giỏ bái thiếp
Sau khi gắp thức ăn cho Phương Thốn, bà lại gắp một cái đùi gà cho Tiểu Hồ Ly, nhưng miệng vẫn cằn nhằn nói: “ Tiểu Hồ Ly cũng vậy, bây giờ là đại cô nương rồi, gia đình nhà người khác đã bắt đầu xin cưới. Ta không biết độ tuổi của ngươi như nào nhưng sao ngươi càng lúc càng giống tiểu cô nương vậy? Dù sao, ngươi đã trưởng thành, đọc rất nhiều sách. Phải biết kiềm chế bản thân, đừng để lộ đuôi ra nữa. Đọc nhiều sách, ít luyện võ lại, hòn non trong vườn đang đẹp ngươi chuyển ra đây làm cái gì?”
“Cả bàn tay đều là vết chai, một cô nương, có bao nhiêu không tốt chứ?”
“...”
Tiểu Hồ Ly vừa ăn bánh bao vừa trộm nhìn Phương phu nhân cười.
Phương phu nhân đã chiếm đoạt hai cái, Phương lão gia tử không thể nhúng tay vào. Ông chán chường ăn sáng, rồi bắt đầu trêu chọc Dạ Anh đang gặm chân giò. Đầu tiên, ông gắp miếng củ cải ném sang chỗ Dạ Anh...
“Oa......”
Dạ Anh ngẩng đầu lên, đớp một ngụm rồi nuốt xuống.
Phương lão gia, lấy tiếp miếng nữa và ném nhẹ.
Dạ Anh ngẩng đầu lên với một tiếng “Oa...” rồi lại nuốt xuống.
Phương lão gia vui mừng, bóc một quả trứng, thừa dịp hắn ta không chú ý, ném nó một cách thô bạo.
Dạ Anh cắn một miếng, trợn mắt nuốt xuống.
Sau đó, Phương lão gia cầm bánh bao lên, ném liên hoàn.
Dạ Anh ngẩng đầu lên, giải quyết nhanh gọn.
Phương lão gia không cam lòng, cầm lấy bánh bao siêu lớn…
Dạ Anh hai mắt sáng ngời, há miệng từ trước.
“Cạch!”
Phương phu nhân tức giận đến mức ném đũa: “Ông làm gì vậy?”
Phương lão gia và Dạ Anh tiu nghỉu, một người như không có chuyện gì buông bánh bao xuống, một người cúi đầu tiếp tục gặm chân giò.
“Nhìn xem, đây là phong thái của chủ một nhà sao...”
Phương Thốn bất đắc dĩ, bắt đầu cầm đũa, ăn bánh bao chất đống thành núi nhỏ trước mặt.
Hôm nay hắn ăn cơm, cũng vì bầu bạn với phụ mẫu.
Đã tu luyện đến cảnh giới này, nhu cầu về thức ăn giảm đi rất nhiều, thậm chí có thể không ăn, việc thưởng thức món ngon cũng sẽ giảm bớt, bởi vì nhu cầu về ẩm thực, đơn giản là khát vọng ăn uống và vị giác tạo ra ảo giác, trở thành Nguyên Anh, khi đã khống chế được thần hồn, thì phần ảo giác này, đã không còn thú vị nữa.
Nó giống việc gãi ngứa rất thoải mái.
Nhưng nếu một người không ngứa gì cả, mà cứ muốn mình bị ngứa, thì việc gãi chỉ là một trò lố.
Mà biến hóa này, chỉ vì Phương Thốn đã đạt đỉnh phong Nguyên Anh.
Hắn chưa bước qua một bước kia.
Nếu như thật sự bước ra, Phương Thốn rất tò mò không biết mình sẽ biến ra sao.
Đương nhiên, những Luyện Khí Sĩ bình thường sẽ không có cảm giác sâu sắc như Phương Thốn, bởi vì trình độ tu luyện của bọn họ đều là nâng cao từng bước một, hơn nữa những thay đổi của bọn bọ cũng từ từ xuất hiện, rất ít người giống Phương Thốn, sau khi tích lũy đủ rồi, sẽ bất ngờ bay cao, sau đó trong thời gian ngắn lại cảm nhận được sự thay đổi hoàn toàn khác so với trước đây…
…
…
Sau khi ăn cơm xong, Phương Thốn tiễn nhị lão đi trước, sau đó mới chậm rãi đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Hoàng quản gia đứng đợi bên ngoài từ sáng sớm, trên tay bưng một khay thiệp, chất đống cao như ngọn núi nhỏ.
Bình thường mà nói, hắn chỉ đứng chờ ở chỗ này, chờ ánh mắt Phương Thốn nhìn qua.
Nếu Phương Thốn không muốn để ý tới, hắn sẽ trực tiếp đốt hết những tấm thiệp này, đóng chặt cửa lớn.
Nếu Phương Thốn quan tâm, hắn sẽ đi đến và báo lại ai đã gửi nó, sau đó đốt nó đi.
Nhưng về cơ bản, Phương Thốn không để ý đến nó cho lắm.
Hắn biết mọi thứ đến từ đâu ...
Lần này, hắn quay trở lại Liễu Hồ, dẫn theo Tiểu Hồ Ly và Dạ Anh về, trong khi đám người Mạnh Tri Tuyết, Hạc Chân Chương, Vũ Thanh Ly, Mộng Tình Nhi vẫn ở lại Triều Ca để học, đối với bọn họ mà nói có thể vào Lão Kinh Viện trở thành đệ tử lý danh, thậm chí có hi vọng thông qua giao tình của mỗi người với mấy vị tọa sư để trơt thành đệ tử chân chính của Lão Kinh Viện, đây chính là thứ kiếp sau muốn cũng không được…
Mà theo danh tiếng trước đó của Phương Thốn ở Triều Ca, khiến cho rất nhiều người có hứng thú với. Bây giờ, không chỉ là Lão Kinh Viện, mà cả Tam Sơn Tam Viện cũng đang ngỏ ý, chỉ cần họ gật đầu, sẽ lập tức trở thành đệ tử chính thức.
Mà nếu như nhưng người đồng môn này chưa trở về, thì những bái thiếp này không phải là của bọn họ.
Huốngchi, những người này đã quen đến Phương phủ, không cần phải dùng bái thiếp.
Phương Thốn dừng bước nói: “Có những ai?”
Lão quản gia vội vàng nói: “Ba mươi sáu bái thiếp từ Nguyên Thành…”
Phương Thốn nói: “Không xem.”
Lão Hoàng quản gia hiểu chuyện, cất gọn bái thiếp vào một bên chuẩn bị đi đốt.
Phương Thốn đóng góp rất nhiều công lao lớn cho Triều Ca, cũng không dừng lại lâu mà trực tiếp trở về Nguyên Quốc, mà lúc này chính là thời điểm Nguyên Thành và Long Thành đang đối chọi gay gắt với nhau, một số người suy đoán Phương Thốn trở về để giúp đỡ Nguyên Thành đối phó với Long Thành, nên có rất nhiều người ở Nguyên Thành đến chạy đến cầu cạnh.
Ở thành Liễu Hồ, số lượng cao nhân nhiều hơn gấp mười lần, khiến các chủ viện và thủ thành sống trong sợ hãi, trước kia trong khu vực này bọn họ là bá chủ, nói một không nói hai, nhiều nhất chỉ có tổ tông Phương gia này là ngồi trên đầu bọn họ, còn bây giờ chỉ ra đường thôi cũng thấy có rất nhiều người có thể làm tổ tông của họ khiến bọn họ thấy khó chịu, thậm chí không có hứng thú đi ra ngoài đường.
Lão Hoàng quản gia nhìn một lúc rồi nói rồi nói: “ Quận Thanh Giang có bốn mươi lăm thiếp...”
Phương Thốn nói: “Không xem.”
Lão Hoàng quản gia lại ném bái thiếp vào bên chiếc giỏ bên cạnh.
Thanh Giang Thành cùng Nguyên thành không khác lắm, xếp loại hai thành cũng ngang nhau, nhưng Nguyên Thành gặp chuyện không may thì Thanh Giang Thành cũng phải tri viện, áp lực tăng gấp đôi, bây giờ cực kỳ hi vọng Phương Nhị tiên sinh danh tiếng lớn có thể trở về Thanh Giang chủ trì đại cục, giúp bọn họ nói vài lời.
“Sau đó đến Triều Ca, ừm, cũng có không ít người trước kia đã cầu cạnh lão đại nhân... “
“Không xem.”
“Mấy người kia không đáng để nhắc tới, có một người, là Tiểu Đông Gia trước kia có hợp tác với Phương gia...”
“…”
Nghe được lão Hoàng quản gia nói thế, Phương Thốn giật mình: “Tiểu Đông gia?”
Lão Hoàng quản gia vội vàng gật đầu, trên mặt lộ vẻ khinh thường nói: “Đúng vậy, năm đó Đại công tử không còn, bọn họ liền mạng giũ bỏ quan hệ với Phương gia, từ đó về sau không nghe thấy tin tức gì nữa, không ngờ hôm nay chúng lại nghe bóng gió đâu ra, giờ muối mặt trở về, bây giờ chưởng quầy và các ông chủ buôn bán lớn nhỏ, vẫn luôn xếp hàng đứng ở bên ngoài nữa…”
Phương Thốn nghe tới đây thì bật cười.