Chương 825: Phục Ma Kim Thân
Lần này, hắn ta dồn hết sức lực vào hai chưởng, một đòn tấn công nhìn thôi cũng đủ thấy sức mạnh kinh khủng thế nào. Hai tay chắp trước ngực, tạo thành hình chữ thập, miệng thì thầm niệm phật niệm chú: “Phật tổ Như Lai, Pháp Giá Cửu Thiên!”
Ngay tức khắc, một luồng sáng bùng nổ trong hư không, dường như đại điện này cũng bị mất đỉnh điện, khiến người ta không thể nhìn thấy đỉnh đâu, lúc ngẩng lên chỉ thấy những đốm nhỏ giống như sao trời, vô cùng bắt mắt. Chưa hết, giữa các vì sao đó còn có ảo ảnh của đại Phật, giống như một vị thần hạ phàm mang theo uy thế kinh người, vội vàng trấn áp thân thể Dạ Anh, giống như là muốn thuần phục nó ngay tại chỗ.
“Oa...”
Dù chỉ là ảo ảnh, nhưng nhìn thấy vị Phật này, Dạ Anh cũng không kìm được kêu lên.
Ngay sau đó, một màu đen kịt của đêm tối vây xung quanh nó, lan tỏa ra hai bên với tốc độ khó tả, dường như che khuất kim quang của đại Phật. Lúc này, thân hình Dạ Anh bắt đầu di chuyển, trong đêm tối mờ mịt, không ai có thể nắm bắt được những chuyển động của nó, cái thân hình ấy lúc ẩn lúc hiện, trông vô cùng quỷ dị, mang lại cho người ta cảm giác rợn tóc gáy. Nó xuất hiện phía sau hòa thượng Du Phương, há to mồm định cắn. Nhưng lần này hòa thượng Du Phương phản ứng rất nhanh, hắn ta vội vàng xoay người, giơ tay tung chưởng đẩy nó ra, nhưng nào ngờ, bàn tay ấy lại vô tình đụng trúng miệng nó.
“Khực...”
Cái răng nanh bén nhọn kia cắn thẳng vào da thịt của hòa thượng Du Phương, máu tươi bắt đầu chảy ra.
“Hay cho đồ yêu ma nhà ngươi...”
Hòa thượng Du Phương vừa kinh ngạc vừa giận dữ, hắn ta không rút tay mình về, nhưng lại âm thầm giơ tay còn lại lên, từ tốn tháo chuỗi hạt Phật châu đeo trên cổ xuống. Lúc này, chuỗi hạt giống như một cái roi, quất thẳng về phía Dạ Anh.
Dạ Anh thấy tình thế không ổn, nó lập tức lùi về sau một bước, tránh được một roi của hòa thượng Du Phương.
“Chư Phật Cửu Thiên, xin hãy giúp ta thu phục yêu ma...”
Hòa thượng Du Phương nhân cơ hội tiến lên phía trước, miệng không ngừng niệm Phật chú.
Hắn ta không ngừng vung chuỗi hạt Phật châu trên tay, Phật châu được đeo trên cổ hắn ta chẳng qua chỉ dài khoảng vài thước, nhưng khi vung đòn đánh về phía Dạ Anh lại lập tức được kéo ra hết cỡ, dài hơn mấy chục thước. Chưa hết, chuỗi hạt đó càng lúc càng lớn, từng viên một không ngừng to ra, giống như từng ngọn núi nhỏ đánh úp vào đại điện, màn đêm sắp bị hòa tan.
Đứng trước những đòn tấn công từ chuỗi hạt Phật châu, khuôn mặt Dạ Anh càng lúc càng trở nên hung tàn, dường như ẩn chứa một cố sức mạnh to lớn, muốn xông thẳng về phía.
“Ngươi dám đánh người ở Thủ Sơn Tông?” Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Mọi người xoay đầu lại nhìn, thấy một tiểu cô nương mặc váy trắng nhảy từ ngoài điện vào, nàng duỗi tay giành lấy Phật châu, vì dùng sức lôi kéo nên Phật châu bị đứt, những hạt châu lần lượt rơi vương vãi trên mặt đất. Kim quang đầy trời lập tức tiêu tan, những viên châu kia cũng trở về thành hình dạng ban đầu của chúng.
Dạ Anh vừa nhìn thấy nàng, khí thế hung tợn ban nãy của nó lập tức biến mất, nó giơ tay chỉ về hướng hòa thượng Du Phương, cái miệng rộng méo mó, giống như uốn lượn.
“Yêu?”
Đứng trước tình cảnh này, phản ứng đầu tiên của hòa thượng Du Phương là ngẩn người, sau đó là giận dữ, pháp lực của hắn ta bắt đầu tăng lên, nhưng chưa gì, một cái Phật ấn được chìa ra trước mắt ông ta.
“Hừ!”
Tiểu cô nương mặc váy trắng kia dùng sức dậm chân: “Là yêu ma thì sao, bọn ta cũng đâu có ăn cơm nhà ngươi đâu!”
Một tiếng nổ vang lên dữ dội, cả đại điện bị rung chuyển chỉ vì một cái dậm chân của nàng, mặt đất nứt toác, sau đó nghênh đón hòa thượng Du Phương bằng một cái Phật ấn, bàn tay nhỏ siết chặt thành nắm đấm đó được nàng dồn sức vung ra, trong phút chốc, cái Phật ấn đó bị nứt ra thành bốn, năm phần. Thậm chí ngay sau đó dư thế còn xông lên, đến cả hòa thượng Du Phương cũng có chút đứng không vững, phải lùi về sau một bước, tránh để pháp lực của nàng làm hắn bị thương...
Chỉ có điều, lúc hắn ta lùi ra sau một bước cũng là lúc hắn ta phát hiện ra một điều.
Hóa ra cũng có ngày hắn ta bị buộc phải rút lui.
Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, có phải người ta sẽ nói hòa thượng Du Phương rút lui chỉ sau một đòn đánh của một con tiểu yêu?
Cảnh tượng này khiến ông ta vừa kinh vừa giận, “soạt” một tiếng, bộ tăng bào đã được hắn ta cởi bỏ khỏi người, ngay sau đó, thân hình hắn ta hiện lên trước mắt mọi người, khắp cơ thể hắn ta đều chi chít kinh văn.
“Ai da...”
Tiểu Hồ Ly thấy vậy thì vội giơ tay che mắt: “Không biết xấu hổ!”
Tuy nhiên, hành động này của nàng lại khiến hòa thượng Du Phương nghĩ rằng đồ tiểu yêu này hóa ra cũng biết sợ, vậy nên hắn ta bắt đầu mừng thầm trong lòng, há miệng quát: “Được lắm, đồ yêu ma...”
“Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Tịnh Tông chân chính!”
“...”
Những người đứng xung quanh chứng kiến cảnh tượng này thì mặt ai nấy cũng tỏ ra kinh ngạc.
Tất nhiên, trong số những người có mặt ở đây thì có đa số đều đã thấy Tiểu Hồ Ly này đi bên cạnh Phương Thốn, có một số thì bắt gặp lúc Phương Thốn đang trên đường từ Liễu Hồ về Thanh Giang, lúc ấy, bên cạnh hắn còn có cả Dạ Anh. Và cũng có một số người đã từng nhìn thấy họ trong đại tiên hội Nguyên Thành, khi ấy Phương Thốn và Dạ Anh vẫn còn giao đấu với nhau. Chỉ là không biết vì sao bây giờ Dạ Anh lại đi theo bên người Phương Thốn, hơn nữa còn trở thành đệ tử của hắn mà thôi...
Theo lý mà nói thì đáng ra mọi người nên đứng ra can ngăn trận chiến này, nhưng Tiểu Hồ Ly đã ra mặt rồi. Hơn nữa, nó còn đấu với Du Phương mấy chiêu cho nên không tránh được việc mọi người đang thầm suy đoán rằng có thể chính Phương Thốn là người đứng sau mọi việc, âm thầm sai sử bọn họ làm. Nếu không thì sao một con tiểu yêu, một con tiểu quái vật lại dám can đảm đứng ra đấu tay đôi với một cao nhân Tịnh Tông chứ?
Mà hòa thượng Du Phương này dù tuổi vẫn còn trẻ nhưng đã được biết đến là kỳ tài Tịnh Tông, cho nên cũng không phải dạng tầm thường...
Đương nhiên, nếu càng nghĩ theo hướng đó thì sẽ càng cảm thấy đáng sợ.
Một người lợi hại đến mức vừa động thủ đã khiến cả một đại bộ phận Luyện Khí Sĩ của Thanh Giang khiếp sợ, được mọi người nể trọng dưới cái danh kỳ tài Tịnh Tông...
Vậy mà giờ lại bị hai con tiểu quái vật và Tiểu Hồ Ly bên cạnh Phương Thốn đánh cho vài chiêu đã phải lùi bước?
Mặc dù hòa thượng Du Phương đã thu tay về, không dám xuất toàn lực của mình ra, nhưng điều này cũng đủ thấy sức lực kinh người đến mức nào.
…
…