Chương 835: Cho câu trả lời thỏa đáng
Phương Thốn biết hòa thượng này đang làm phép với mình.
Nói chính xác hơn, hắn đang làm phép cho "hắn" trong tưởng tượng.
Bây giờ hắn nhìn thấy ảo giác, không biết mình có hình tượng thế nào...
... Nghe lời hắn ta nói, hình như mình quỳ trước mặt hắn ta, phải nghe hắn ta răn dạy, hơn nữa ôm đùi chìm trong đau đớn khổ sở, không được giải thoát. Còn hắn ta thì làm một cao tăng chỉ dẫn cho mình, thậm chí chỉ ra cho mình thấy vấn đề của huynh trưởng, đồng thời xoa đỉnh đầu mình để mình giác ngộ Phật pháp, ý nghĩa thật sự của giải thoát?
Đúng là rất thú vị.
Thậm chí Phương Thốn còn nảy ra suy nghĩ muốn đứng xem một lúc nữa, coi thử cuối cùng hòa thượng này có thể phát huy vai diễn đến mức nào...
...
...
Nhưng khi nghe tiếp, Phương Thốn lại quyết định đánh thức hắn ta.
Bởi vì bây giờ Du Phương đại sư bắt đầu hung hăng dạy dỗ "mình" rồi.
"Dừng tay, ngươi coi bần tăng là ai hả?"
Hòa thượng thét lên làm Phương Thốn giật nảy mình, thầm nghĩ trong cơn ảo giác của hắn ta, "mình" đã làm gì?
Sao lại chọc giận vị đại sư này rồi?
Ngay sau đó, Du Phương Hòa thượng mỉm cười lạnh lùng: "Gia tài bạc triệu của ngươi có tính là gì?"
"Tịnh Tông của ta có câu chân ngôn, vạn bảo không sánh được bằng ý nghĩa chân chính!"
"..."
Phương Thốn thở phào, hóa ra "mình" muốn hiến cả gia sản cho hắn ta mà thôi.
Đại sư này đúng là cao thượng, vậy mà chướng mắt gia tài Phương gia...
... Nhưng ý nghĩa của hắn còn chưa dứt, Đại sư nào đó đã niệm A di đà Phật, cất giọng trầm trầm: "Có điều nể tình ngươi có lòng thành như vậy, bần tăng sẽ chỉ đường cho ngươi. Gia tài bạc triệu vốn là nguồn gốc của mọi phiền não, ngươi nguyện bỏ qua chứng tỏ còn có tuệ căn, nhưng bần tăng là người xuất gia, không cần cho ta đâu. Ngươi hãy phân phát toàn bộ gia sản, tu sửa miếu thờ. Đợi gia tài của ngươi tan hết, kim thân Phật Đà trải khắp Đại Hạ, ngươi tất sẽ không còn phiền não, đó là lúc rời xa bể khổ, ngươi cũng sẽ tự tại an nhàn..."
Phương Thốn bắt đầu nhăn mày nhíu mũi cau có.
"Còn Vô Tương Bí Điển..."
Hòa thượng nói vậy, tự dưng làm Phương Thốn để ý.
Hắn ta nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét: "Đương nhiên không thể tiếp tục tu luyện, Tịnh Tông của bần tăng có ba mươi triệu Pháp, mỗi đạo pháp đều có thể khiến ngươi thoải mái tự tại, chẳng phải đáng quý hơn Vô Tương Bí Điển sao? Ngươi hãy dâng pháp này cho Phật, từ nay về sau cắt đứt suy nghĩ kia. Nếu có người đến tìm ngươi, ngươi phải gánh vác nhân quả. Đợi nhân quả tan hết rồi, ngươi tất sẽ tìm lại được sự yên tĩnh..."
...
...
"Đây là ý định của Tịnh Tông à?"
Nghe những câu ấy, Phương Thốn im lặng rất lâu, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
"Nếu thứ ta muốn tìm không phải là sự yên tĩnh thì sao?"
Đột nhiên, hắn nở nụ cười, sau đó xòe tay ra.
Con bướm đậu trên trán Du Phương đại sư khẽ giương cánh bay lên, đậu trên đầu ngón tay hắn ta.
"Không muốn tìm sự yên tĩnh hả?"
Du Phương hòa thượng nghe Phương Thốn nói, sắc mặt hắn ta trở nên giận dữ, đồng thời giơ tay lên giống như muốn đập cho kẻ ngu si ngoan cố này tỉnh táo. Thế nhưng vừa giơ tay, hắn ta đã cảm thấy không ổn...
Bươm bướm bay đi, ảo giác trước mắt cũng dần tan biến.
Hòa thượng mới giơ tay đánh nửa chừng thì phát hiện cảnh sắc tươi đẹp xung quanh bỗng chốc hóa thành bóng tối, Phương nhị công tử vốn đang quỳ gối trước mặt, đau khổ cầu xin mình chỉ dẫn một con đường sáng, vậy mà lại đứng hiên ngang vững chãi, chắp tay sau lưng ngay trước mặt mình. Nhóm Phật Đà dự lễ xung quanh đều biến mất, chỉ còn bươm bướm trong lòng bàn tay vỗ cánh nhè nhẹ.
Thậm chí tư thế ngồi xếp bằng tọa thiền của hắn cũng biến thành lưng khòm xuống, hai chân vùi sâu trong đá.
Cảnh tượng ấy khiến hắn ta hết hồn, sau một giây ngỡ ngàng, hắn ta nhảy dựng dậy giận dữ quát lớn: "Ngươi dám..."
Trong tiếng rộng to có ý xấu hổ, hơn nữa còn tức giận do bị trêu đùa, ngoài ra hắn ta lo lắng mình gặp ảo giác nên đã nói ra bí mật khủng bố, pháp lực quanh người không ngừng tuôn trào ào ạt như núi lửa bùng nổ...
Nhưng mà Phương Thốn chỉ vươn tay ghì đầu hắn ta.
Hắn đè Du Phương hòa thượng vừa giận dữ nhảy dựng về chỗ cũ.
Không chỉ vậy, ngay cả pháp lực đang tuôn trào của hắn ta cũng bị ép về.
...
...
"Đại sư tức giận như thế làm gì?"
Phương Thốn để tay lên đầu Du Phương hòa thượng, cười nói: "Dù sao vừa rồi trong cơn ảo giác, ngươi dạy dỗ mắng mỏ ta, cuối cùng còn bảo ta giao hết gia tài bạc triệu và Vô Tương Bí Điển... Hơn nữa sau khi giao ra, Tịnh Tông hoàn toàn bỏ mặc ta, bảo ta tự mình gánh lấy nhân quả. Chuyện không biết xấu hổ như vậy, ta còn chưa giận cơ mà..."
Du Phương hòa thượng nghe như sét đánh ngang tai, nỗi kinh hoàng dâng lên tận đầu.
Hắn ta cố gắng nuốt nước bọt, nét mặt giận dữ và sợ hãi không ngừng đan xen. Hồi lâu sau, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Thốn, nói chuyện khàn khàn: "Vừa... vừa rồi... ngươi đã làm gì bần tăng?"
"Ta chẳng làm gì cả."
Phương Thốn cười nói: "Vào một ngày trước ta đã làm gì ngươi rồi, chỉ là kéo dài tới bây giờ mà thôi."
"Hôm trước..."
Khuôn mặt sợ hãi của Du Phương hòa thượng xuất hiện vô số nếp nhăn như sóng gợn, cả người trở nên run rẩy.
Nhờ vậy hắn ta mới biết đã trôi qua một ngày.
Trong cơn ảo giác, rõ ràng hắn ta đã trải qua nhiều năm. Suốt những năm tháng ấy, hắn ta dạy dỗ Phương nhị công tử rất tốt, làm đâu chắc đấy từng bước một, nói ra tất cả mọi chuyện của mình.
Vậy chẳng phải...
...
...
"Tịnh Tông có bản lĩnh lớn quá nhỉ..."
Thấy Du Phương hòa thượng sợ hãi, Phương Thốn cũng trầm mặt.
Hắn khẽ nâng tay lên, cho phép con bướm bay đi, chỉ còn lại mình đứng đó hiên ngang cao ngất. Hắn nhìn Du Phương hòa thượng từ trên cao xuống, thản nhiên nói: "Ta tự hỏi mình với Tịnh Tông và Ẩn Tông không hề liên quan, hơn nữa còn tỏ lòng kính trọng. Tuy đôi bên chưa từng qua lại, nhưng sau này có việc cần đến Trảm Thi Quan, đối phương cũng khách sáo giúp ta một việc nhỏ."
"Vốn tưởng rằng một ngày nào đó gặp được Tịnh Tông nổi danh ngang với Ẩn Tông, họ cũng sẽ có ý tốt. Dù sao là cao nhân lánh đời, ít nhất sẽ không hại đến ta, nào ngờ ngươi đường đường là cao nhân Tịnh Tông mà ngay từ lúc bắt đầu, ngươi đã có ý định hãm hại ta."
"..."
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt hắn ngày càng rét lạnh, mặt mày uy nghiêm, lạnh lùng nói: "Ngươi xem..."
"Trong chuyện này, có phải Tịnh Tông các ngươi nên cho ta một câu trả lời thỏa đáng không?"
"..."
"Ta..."
Sắc mặt Du Phương hòa thượng xám như tro tàn, hắn ta há miệng muốn nói nhưng cuối cùng không thể thốt thành lời.