Chương 840: Nhất định phải làm cho hắn phản
"Nhưng hôm nay, điều làm cho hắn ta lúng túng là ở chỗ Tiên Điện vẫn không có động tĩnh gì, mà Tiên Đế cũng không hạ ý chỉ xuống."
"Long Thần Vương gặp phải tình huống như thế này, là đã bị ném lên lưng hổ, hắn ta xuống cũng không được, chạy theo hổ như một làn khói cũng không xong..."
"..."
Tiểu Hồ Ly nắm được trọng điểm, con mắt hơi sáng lên, nhưng lại nghi ngờ nhíu mày.
" Tiên Đế kia..."
"..."
"Đây mới là trọng điểm mà ta chú ý..."
Phương Thốn nói đến chỗ này, hắn không khỏi nở nụ cười.
Những lời còn lại, hắn không nói với Tiểu hồ Ly, thỏa mãn cơn nghiện những gì mình muốn nói là đủ rồi.
Hắn chỉ cười lớn một tiếng, uống cạn sạch trà nguội trong trản, rồi sải bước đi ra ngoài điện, đi về phía sau núi.
Sau nhiều ngày chải chuốt và quan sát, hắn cũng đã phát hiện ra một vài vấn đề.
Nếu không phải là bây giờ Tiên Đế thật sự đang theo dõi Long Thần Vương, đồng thời chờ hắn ta tạo phản rồi khai đao với hắn, thì lúc này Tiên Đế ở Thiên Ngoại Thiên nhất định sẽ gặp một chút phiền toái, thậm chí là loại phiền phức khiến cho hắn không thể rời đi được...
Dĩ nhiên, chuyện Thiên Ngoại Thiên quá xa, chỉ xem chuyện trước mắt là được.
Đương nhiên, chuyện trước mắt là Long Thành.
Long Thành tạo phản hay không tạo phản rất quan trọng.
Đối với mình mà nói rất quan trọng, dù sao cái nồi Vô Tương Bí Điển cũng là hắn đội.
Chỉ khi Long Thành tạo phản thì mới có thể ngồi vững, cũng mới có thể tạo cơ hội cho mình...
Long Thần Vương bị ép đến bất đắc dĩ, hắn ta chỉ có thể dùng thái độ mơ hồ để dò xét thái độ của Tiên Điện cùng Tiên Đế.
Nhưng không nhất định hiểu rõ, hắn ta tạo phản hay không tạo phản vốn không phải là điều hắn có thể quyết định.
Nếu hắn ta tạo phản, tất nhiên là tốt, Phương Thốn sẽ ngồi mát ăn bát vàng.
Nếu hắn ta không tạo phản, Phương Thốn cũng phải nghĩ biện pháp để giúp đỡ hắn ta ra quyết định này...
...
...
Mặc dù nghe chuyện làm cho một vị Thần Vương tạo phản là chuyện lớn.
Nhưng bây giờ ở dưới cái nhìn của Phương Thốn, chuyện này thật đúng là chuyện đơn giản.
Đơn giản là vì ở trong chuyện này hắn có rất nhiều đồng minh.
Tất nhiên là nhất mạch Lão Quỷ hy vọng Long Thần Vương tạo phản, nói không chừng hắn đã có một vài hiệp nghị với Long Thần Vương. Mà nhất mạch Yêu Vực cũng hy vọng Long Thần Vương tạo phản, bởi vì dù nhìn từ góc độ nào, Long Thần Vương tạo phản thì Yêu Vực mới mới có lợi.
Những người còn lại là Lân, Tước, Hoàng Thần Tương các thành cũng đang chờ hắn ta tạo phản.
Nhiều người, nhiều nơi đều đang mong đợi như vậy, thậm chí còn kích động hắn ta tạo phản. Long Thần Vương muốn không tạo phản cũng khó khăn.
Đây chính là xu thế chung!
Chỉ là, bây giờ xem ra, Long Thần Vương đã nhận ra một ít gì đó.
Cho nên, hắn ta vô cùng xoắn xuýt, do dự, đã ra nghiêm lệnh cho người phía dưới.
Nếu không phải có lệnh của hắn ta trói buộc, chắc là những thuộc hạ thần tướng thần binh của hắn ta đã sớm ra tay với Thanh Giang rồi.
Có điều như vậy cũng đơn giản.
Đơn giản là mình quẹt cho hắn ta thêm một cây diêm, giúp hắn ta châm lửa mà thôi!
...
...
Sau khi Phương Thốn làm rõ những manh mối hỗn loạn này trong lòng, dần dần sáng tỏ, thì hắn cũng đã tới phía sau núi.
Hắn đi chậm rãi, đồng thời bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Thần Sơn trưởng lão.
Bây giờ mình là đã Nguyên Anh, còn có một có danh hiệu là người đứng đầu dưới Tiên Cảnh.
Tu vi và thực lực của hắn cao như vậy thì tất nhiên làm việc không thể như tiểu gia tử tính tới tính lui từng chút, không lanh lẹ giống như trước.
Cho nên, Phương Thốn cũng nhớ kỹ mục đích lần này mình tới Thanh Giang là tìm tông chủ nhà mình về.
Còn chuyện Long Thành, mình đã nói sẽ không quản thì sẽ không xía vào.
Nhưng cũng có thể thuận miệng nói cho tông chủ của Cửu Tiên Tông biết một số thông tin nội bộ mà hắn đoán được, lúc tùy tiện sắp xếp vài ám tử có lợi cho thế cục của Nguyên Thành thì lại lơ đãng phát hiện hóa ra trên tay mình có năng lực có thể giết chết Long Thành. Hắn đều làm những thứ này trong lúc lơ đãng, không liên quan tới mục tiêu chân chính của mình. Nếu tương lai có người hỏi, thì mình nhất định phải phủ nhận.
Chuyện Long Thành tạo phản có liên quan gì với ta!
Ta rõ ràng chỉ là một vị Phương trưởng lão nho nhỏ của Thủ Sơn Tông, là Luyện Khí Sĩ Nguyên Anh mà thôi...
...
...
Phương Thốn nghĩ như vậy, hắn hài lòng thở một hơi, giơ tay lên bắt một con bướm, nhẹ giọng nói với nó:
"Nói với Lâm Cơ Nghi, Long Thành không tạo phản trong vòng ba ngày, ta..."
Lúc đầu hắn muốn nói hắn muốn đầu của Long Thành, nhưng hắn nghĩ tới biểu hiện bây giờ của Lâm tiên sinh Lâm Cơ Nghi thì không thể uy hiếp như thế.
Hắn cười cười, nói: "Ta sẽ ban cho hắn ta một vị tiểu thiếp!"
Sau khi giơ tay để cho con hồ điệp bay đi, bước chân của Phương Thốn trở nên thư thái hơn.
Hắn khẽ vươn tay áo bước nhẹ nhàng vào phía sau núi, chiếc áo choàng trắng lấp lánh như một cánh bướm.
Được rồi, trước tiên không nghĩ tới việc nhỏ, chính sự quan trọng hơn.
Hôm nay là đêm trăng tròn, phải tự mình đến đây xem bức họa trên Cửu Thiên Thần Ma Vũ.
Manh mối để tìm Tông chủ Tiểu Từ có thể nằm trong bức họa này.
...
...
Đã một thời gian kể từ khi Phương Thốn đột phá cảnh giới, hắn thẳng thắn bộc phát thần thức và pháp lực của mình, đã không nội liễm giống như lúc trước ở Liễu Hồ nữa, hơn nữa cũng đã có một số hiểu biết nhất định về Thần Sơn trưởng lão, vì vậy hắn không cần thận trọng như trước, trong chớp mắt thần thức phóng ra, đã nhìn thấy được Thần Sơn trưởng lão bên bờ hồ lạnh lẽo phía sau núi, tay cầm bức họa đưa lên không trung tế bái ánh trăng.
Thế là, hắn kéo tay áo, trực tiếp bay về phía sau núi.
“Ngươi là ai?”
“Ngươi tới đây làm gì?”
Đối mặt với trăng sáng trên bầu trời, Thần Sơn trưởng lão có vẻ căng thẳng hơn, lúc trước ông ta còn để cho người khác xem bức họa, nhưng lần này, ông ta liếc mắt nhìn Phương Thốn giống như thấy một kẻ thù lớn.
Phương Thốn nhẹ nhàng đáp xuống đất, cười nói: “Đương nhiên, ta tới đây là muốn xem bức họa của ông rồi.”
“Lần trước chúng ta hẹn nhau, ông quên rồi sao?”
“...”
“Không, ta chưa từng hẹn với ngươi...”
Thần Sơn trưởng lão tức giận đứng lên, lắc đầu nguầy nguậy.