Chương 859: Minh nguyệt như núi
Năm đó, Phương Xích, khiến cho người ta có cảm giác khó thân cận, vô thức cách xa, hắn cũng đã làm rất nhiều chuyện kinh người, nhưng lúc đối mặt với Phương Xích, tất cả mọi người sẽ tự mình lựa chọn, có người kính phục hắn, tin hắn, cho nên lựa chọn đi theo hắn, nhưng cũng có rất nhiều người sợ hắn, cho nên cách xa hắn, mặc dù các loại lựa chọn không giống nhau, nhưng tốt xấu cũng là tự mình lựa chọn…
Mà Phương Nhị thì căn bản không cho người ta cơ hội lựa chọn…
…Hơn nữa ngươi còn phải cảm ơn hắn!
“Chuyện này ta làm, nhưng ta có một điều kiện!”
Không biết trong lòng cân nhắc bao lâu, rốt cục Tông chủ Cửu Tiên Tông vẫn oán hận gầm nhẹ: “Tiểu Hồ Ly bên cạnh ngươi quyết định như vậy đi, quay về đưa đến Cửu Tiên Tông ta, làm chân truyền của Cửu Tiên tông ta… Loại đại đệ tử chân truyền…”
“Cái này…”
Phương Thốn hơi há miệng.
Mà Tông chủ Cửu Tiên Tông đã trầm giọng quát: “Ngươi không được cự tuyệt, chuyện này ta đã quyết!”
“Được được được…”
Phương Thốn chỉ đành cười khổ: “Nhưng, tốt xấu gì ngươi cũng phải tìm nàng thương lượng một chút chứ!”
Trong lòng của hắn rất rõ, đây là Tông chủ Cửu Tiên Tông này thực sự quá sợ hãi cơ hội mà mình đưa cho hắn biến thành cái bẫy.
Cho nên, không tiếc mọi thứ cũng phải kéo Tiểu Hồ Ly đi.
…
…
Mà Phương Thốn đồng ý chuyện này, sắc mặt Tông chủ Cửu Tiên Tông mới khá hơn một chút. Khẽ thở dài một hơi, bình phục tâm tình, mới nhìn về phía Phương Thốn nói: “Thời điểm then chốt như thế, giao mấy cái địa phương này cho ta, còn ngươi thì chuẩn bị đi nơi nào?”
Đối mặt với vấn đề này, Phương Thốn chỉ cười, nói: “Ta còn có việc càng lớn cần phải hoàn thành!”
Nghe được xong lời này Tông chủ Cửu Tiên Tông lại có chút căng thẳng: “Ngươi có chủ ý với Thiên Ngoại Thiên hay là Hoang Nguyên…”
Đối với Tông chủ Cửu Tiên Tông mà nói, ông ta thật sự không thể ngờ được rằng so với chuyện Yêu vực xâm chiếm phương bắc và cuộc chiến tranh Nguyên Thành sắp nổi lên thì còn chuyện gì quan trọng hơn hai chuyện này? Nếu thật sự muốn tính ra, vậy cũng chỉ có Thiên Ngoại Thiên trong truyền thuyết và Dạ Nguyên ở phía Tây Đại Hạ…
Nhưng mà, Phương Thốn chỉ cười nhẹ nói: “Ngươi nghĩ gì vậy chứ, ta chỉ là muốn cứu tông chủ nhà ta mà thôi...”
Nói dứt lời, cũng không để tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của Tông chủ Cửu Tiên Tông, càng không giải thích cho ông ta biết chuyện của Tiểu Từ tông chủ, hắn chỉ gọi Hồng Đào nương tử đến, nhẹ nhàng dặn dò nàng ta vài câu rồi bảo nàng ta đi ra ngoài pháp chu để thông báo cho một số người, còn bản thân hắn thì cùng với Thái Bạch tông chủ ngồi uống trà, trông có vẻ rất nhàn nhã ung dung, hắn tỏ vẻ làm ngơ trước Thái Bạch tông chủ đang lo sốt vó bên cạnh.
Trong chốc lát, bên ngoài pháp chu có vài bóng người, đang đi trên mây đến.
Trong số đó, có một vị luyện khí đại tông sư vừa gặp, còn có một thiếu nữ yểu điệu thanh tú, chính là Khúc Tô Nhi cô nương, còn có một người ăn mặc như một thư sinh nhưng khắp người lại toàn là quỷ khí, đó chính là quỷ thư sinh đi theo Phương Thốn từ lâu, còn có một đại hán khác, thân người vạm vỡ cao lớn, một nữ tử duyên dáng với chiếc khăn trắng che mặt, tổng cộng có năm người, tất cả đều vào trong khoang thuyền.
Đầu tiên Phương Thốn đứng dậy, hành lễ với bọn họ, sau đó giới thiệu Tông chủ Cửu Tiên Tông. Năm người này lần lượt là những người phụ trách luyện khí, luyện đan, phù đạo, võ đạo cùng với chiêu hồn, bọn họ lần lượt giới thiệu với Tông chủ Cửu Tiên Tông: “Toán kinh” một đạo, tạm thời chúng ta vẫn chưa tìm được người thích hợp. Nhưng có lẽ Cửu Tiên Tông của các người có cách... Đại đệ tử chân truyền trước đó của các ngươi không phải người có thiên phú phi phàm, là hạt giống tốt am hiểu “Toàn Kinh” sao?”
Cửu Tiên Tông sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra hắn đang ám chỉ Lục Tiêu.
Đột nhiên, ông ta giận run cả người, nói: “Đây là tính tất cả đệ tử đã rời núi của môn phái chúng ta...”
Tuy nhiên, sau khi xem xét kỹ hơn, thì phát hiện ra rằng đã có những ứng cử viên cho linh, thảo, thư, võ, hồn, và thậm chí cả toán kinh, nhưng xét trong Thất kinh, vẫn còn một đạo Thuật kinh không chọn được người, không biết là chưa tìm thấy được hay còn có mục đích khác, ánh mắt hiếu kỳ quan sát.
Phương Thốn cười và nói: “Một đạo “Thuật kinh”, trong thiên địa này nhiều người biết đã đi rồi, trái lại chẳng cần phải vội, chung quy phải làm chút gì đặc sắc mới được. Nếu như ta đoán không lầm, Tịnh tông đại sư ngày hôm nay cũng có ý xuất thế, nếu như bọn họ muốn đến Thanh Giang, thì có thể đi vào. Về phần bọn họ có nguyện ý giao bí pháp ra hay không, đó là vấn đề của chính bọn họ...”
Tông chủ Cửu Tiên Tông nghe xong, thầm lắc đầu.
Hòa thượng của Tịnh tông, sợ rằng sẽ không rộng lượng như vậy đâu?
Còn Phương Thốn thì không giải thích gì nhiều, mỉm cười: “Đương nhiên, dù có giao ra thì cũng không cần phải thật sự đưa đại quyền cho họ. Suy cho cùng, ngoài Tịnh tông ra thì ̉n tông nói không chừng cũng sẽ có biểu hiện, ngoài ̉n tông thì Ma tông không thèm muốn sao?”
“Quá không hợp lẽ thường phải không?”
Tông chủ Cửu Tiên Tông càng nghe càng thấy không thể tưởng tưởng nổi. Nhưng ông ta cũng không hỏi quá nhiều, chỉ cần hạ quyết tâm, bản thân có thể giúp sáu nơi khác là đủ rồi.
Dựa vào trực giác của mình, ông ta nghĩ những gì Phương Thốn nói có thể không đơn giản như vậy.
Nhưng nếu Phương Thốn có kế hoạch khác mà ông ta lại cố hỏi thì chắc chắn sẽ không hỏi được, chẳng thà thay vì dồn ép hắn nói dối mình trong lúc gấp gáp thì tinh tế quan sát một chút, còn nếu như đã dựa vào thị lực của bản thân thậm chí còn không nhìn ra được mục đích thực sự trong sự sắp đặt của Phương Thốn, vậy thì có lẽ bản thân không cần phải suy nghĩ quá nhiều nữa, mọi thứ đã có người an bài tố, có thể an lòng...
“Chư vị, chuyện lớn ở đây tạm thời giao phó cho các ngươi. Ta còn có chuyện quan trọng khác, xin phép cáo lui trước...”
Phương Thốn nói rồi dặn dò theo một số việc, sau đó thì mỉm cười rời đi.
Khi hắn bước đến cửa khoang thuyền, tay áo khẽ mở ra, sau đó hóa thành một đạo thần quang biến mất vào hư không.
Hắn nhìn ra Tông chủ Cửu Tiên Tông có nghi ngờ trong lòng, cũng ngầm thừa nhận rằng nghi ngờ của mình là có cơ sở.
Tự mình lập ra bảy thánh địa này, đương nhiên là đã có sắp xếp.