Chương 878: Ngâm thần luyện hồn, xua tâm hóa ý (2)
“Sao các ngươi lại đến nơi này hả?”
Ngay vào lúc Phương Thốn đang lo lắng suy nghĩ thì một tiếng hét giận dữ vang lên.
Thái tử Đại U hay còn gọi là Thiếu Quỷ ngồi ở trên chiếc xe gỗ vừa nhìn thấy chúng ma xông vào ma điện đến nơi này thì vẻ mặt trở nên vừa kinh ngạc vừa tức giận, hắn ta lớn tiếng hét lên, tuy rằng thân thể của hắn ta bị biến dạng và trông rất gầy yếu nhưng mà lại có một khí chất lạnh lùng đang toát ra ngoài.
Phản ứng đầu tiên của những người tu ma này khi chạy đến đây chính là muốn lao tới và bao vây tấn công Dạ Nữ.
Thế nhưng bởi vì khí tức của vị Thiếu Quỷ này đang toát ra nên bọn họ bị ảnh hưởng khiến cho động tác cũng trở nên chậm đi vài phần.
Thế nhưng lại không có người nào trả lời câu hỏi của thái tử Đại U, ý thức của bọn họ giống như đều không đủ hoàn chỉnh.
“Là do có người cảm nhận được sự xâm nhập của kẻ thù bên ngoài nên đã bị ma ý thúc giục ngoài nghênh đón kẻ thù…”
“Những người tu ma khác cũng chịu ảnh hưởng từ hắn ta…”
“…”
Một giọng nói khác vang lên, chiếc đèn lồng nhanh chóng bay ở trong không trung và trong chớp mắt đã đến bên cạnh Thiếu Quỷ, trong đèn lồng có một tia thần niệm đang tỏa ra, trả lời câu hỏi của hắn ta: “Chúc mừng điện hạ, xin chúc mừng điện hạ, chuyện này thật ra là một chuyện tốt, điều này cho thấy rằng cho dù các vị tướng thủ bị diệt vong nhiều năm đến nhưng vẫn vô cùng trung thành với Đại U, với điện hạ, bọn chúng vừa gặp kẻ thù đã vì nghĩa quên mình mà dốc sức chống lại…”
“Hả?”
Khi nghe thấy thần niệm được truyền ra từ trong chiếc đèn lồng thì Thiếu Quỷ nhíu mày lại, đột nhiên hắn ta tát một cái.
“Đồ nhảm nhí, nếu như những người này thật sự trung thành đến như vậy thì năm xưa Đại U ta sao có thể bị tên họ Bách kia cướp đi chứ?”
Chiếc đèn lồng bị đánh đến mức xoay hai vòng ở trong không trung nhưng cũng không dám đáp trả lại.
Thiếu Quỷ nhìn về phía những người tu ma ở trên không trung với ánh mắt uy nghiêm đáng sợ, hắn ta nói một cách dữ tợn: “Chắc chắn là do thuật tẩy hồn xóa không kỹ càng nên mới khiến cho bọn họ có ý nghĩ viển vông đến như vậy… Đáng chết, đám phế vật các ngươi ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, nếu như cứ mãi xuất hiện vấn đề này nọ thì lúc nào một trăm lẻ tám Ma Thần nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, tàn sát cả đất trời mà bản cung muốn mới có thể luyện thành đây?”
“Hắn ta cũng dám nói ra câu tàn sát cả đất trời à?”
Phương Thố khẽ nhíu mày lại nhìn về phía Tiểu Từ tông chủ.
Tiểu Từ tông chủ đang nhìn về phía trước với đôi mắt đờ đẫn giống như những người xung quanh.
Phương Thốn nói: “Bây giờ có thể tạm thời không cần phải giả vờ nữa, rốt cuộc bọn chúng đang làm gì vậy?”
Đôi mắt của Tiểu Từ tông chủ vẫn đờ đẫn như cũ, hắn chỉ có thể truyền âm nói: “Hắn ta đang luyện một loại binh khí vào năm Đại U bị hủy diệt, ta nghe nói nguyên nhân năm xưa Đại U Thần Đế bế quan trong khoảng thời gian dài là bởi vì đã lĩnh hội được pháp môn này, có điều Đại Hạ đã cướp lấy đế vị nên Thần Đế đành từ bỏ ý nghĩ này, thế nhưng không ngờ rằng tuy vị thái tử này đã không còn duyên phận với Tiên Cảnh nhưng lại có dã tâm bừng bừngm muốn khiến cho pháp môn này xuất hiện ở trên thế gian này một lần nữa…”
“Hắn ta cũng xem như là một kỳ tài, tự biết rằng một người khó có thể luyện thành, nên hắn ta đã tách pháp môn ra rồi luyện thành một đại trận!”
“Không ngờ loại suy nghĩ khác thường này thật sự sắp thành hiện thực rồi…”
“…”
Phương Thốn nghe một cách kỹ càng rồi nhìn vào Tiểu Từ tông chủ một cái.
Vẻ mặt của Tiểu Từ tông chủ không hề nhúc nhích, đôi mắt cũng không hề động đậy nhưng hắn lại truyền âm nói: “Nhìn cái gì?”
Phương Thốn nói: “Ngươi giả vờ trông thật giống một tên ngốc đấy… Là bởi vì trước đây đã giả vờ đến quen rồi à?”
Tông chủ Tiều Từ: “…”
Hắn không trực tiếp trả lời, cũng không biết hắn đang tức giận hay là có thể bớt được một câu thì có thể tránh bị phát hiện.
“Ngươi tránh được việc bị chiếm tâm trí bằng cách nào vậy?”
Phương Thốn khẽ nhíu mày lại và hỏi một câu.
“Nghe nói sở dĩ vị thái tử Đại U này có thể khiến pháp môn này xuất hiện trên thế gian một lần nữa là có liên quan đến ngươi!”
Lúc này Tiểu Từ tông chủ mới mở miệng và nhỏ tiếng nói: “Vô Tương Bí Điển mà ngươi đã công bố trên khắp mọi nơi ở một mức độ nào đó đã giúp hắn ta một việc lớn, chính vì nhìn thấy một phần kinh nghĩa ở trong Vô Tương Bí Điển nên mới giúp hắn ta thực hiện được ý nghĩ này và luyện thành Luyện Ma Thần Uyên một lần nữa…”
Phương Thốn nói: “Đó là do Long Thành truyền ra, không liên quan đến ta!”
“…”
Tiểu Từ tông chủ ngừng lại một chút rồi lại nói: “Sở dĩ ta có thể giữ lấy được thần trí cũng vì nhờ vào ngươi!”
“Năm xưa khi ngươi tham diễn Thần Minh Luyện Thân Kinh ở Thủ Sơn Tông thì những các đệ tử đều tu luyện, tuy rằng ta không thể tu luyện lại một lần nữa nhưng cũng đã từng tham khảo, sau đó ta phát hiện những kinh nghĩa mà ngươi đã diễn giải khác biệt rất nhiều so với ta, tuy rằng ta không có tu hành nhưng mà cũng đã lĩnh ngộ một cách tỉ mỉ, cho nên những gì ta trải qua có chút khác biệt so với những tu ma kia, những ma niệm kia có thể ảnh hưởng đến ta nhưng lại không thể hoàn toàn nuốt chửng ta…”
Phương Thốn khẽ nhíu mày lại và nói: “Cho dù như thế nào đi nữa, tại sao ngươi lại nhất định muốn đến đây?”
Dường như gương mặt với đôi mắt đờ đẫn của Tiểu Từ tông chủ cũng lộ ra vài nét u ám.
Một lúc sau hắn mới nói: “Ta muốn đưa phụ thân và các vị tiền bối trở về…”
“Phụ thân…”
Phương Thốn hơi kinh ngạc nói: “Bọn họ đang ở đâu?”
Đôi mắt đờ đẫn của Tiểu Từ tông chủ nhìn về phía trước, nơi đó đang diễn ra trận chiến lớn giữa Dạ Nữ và lão giả tóc bạc, có lẽ bởi vì nhìn thấy xung quanh có nhiều người tu ma xuất hiện như vậy nên bọn họ cũng cảm thấy hơi căng thẳng, lúc này ra tay cũng đã trở nên càng ngày càng nặng hơn…