Bẩm Báo Vương Gia Vương Phi Đến Rồi

Chương 30: 30: Nạp Thiếp


Ba ngày sau, xe ngựa đưa Tư Dạ Hành Vũ và Kim Tịnh Ngọc về triều cuối cùng cũng đã đi đến cổng thành.
Dọc đường đi, cả hai không ngừng nghe thấy những âm thanh ai oán, khóc than khắp nơi, mà không rõ vì lí do gì.

Đợi vào trong thành, Kim Tịnh Ngọc lén vén rèm che cửa sổ để nhìn thử, cảnh tượng bên ngoài khiến nàng không dám tin vào mắt mình.
Dân chúng cả thành đang đội tang trắng trên đầu, nhà cửa, quán xá đều treo vải trắng, khiến cho không khí nặng nề và ảo não vô cùng.

Trống ngực Kim Tịnh Ngọc đập liên hồi, như dự cảm điều gì chẳng lành.

Nàng quay đầu sang nhìn Tư Dạ Hành Vũ, sắc mặt hắn cũng chẳng tốt hơn là bao.
Hắn ra lệnh cho dừng xe ngựa, vội nhướng người về phía trước, vén rèm che tìm một dân phụ để hỏi rõ tình hình, lòng vẫn còn nuôi chút hi vọng:
"Đại thẩm, có thể cho ta hỏi vì sao mọi người đều đội tang trắng không? Còn trang bày nhà cửa như thế này…"
"Còn vì sao nữa? Đương nhiên là quốc tang của thái thượng hoàng rồi."
Những lời vừa rồi, Tư Dạ Hành Vũ nghe như sét đánh ngang tai.

Hắn cố chấp không tin, quay sang vịn hai vai Kim Tịnh Ngọc, giọng run run:
"Tiểu Ngọc, lời người dân phụ đó nói, là bổn vương nghe nhầm đúng không? Phụ hoàng ta trước nay chỉ là bệnh cần uống thuốc, đâu thể… đâu thể băng thệ được?"
Kim Tịnh Ngọc cũng hoang mang không kém, nàng cố điềm tĩnh, dè chừng đối phương hết mức có thể:
"Đúng đúng, thái thượng hoàng sức khỏe dồi dào, chỉ là bọn người này đang xuất khẩu cuồng ngôn thôi.

Bây giờ chúng ta… chúng ta trở về hoàng cung, cùng xác minh thực hư sự thật có được không?"
Tư Dạ Hành Vũ nuốt nước bọt, toàn thân run lên bần bật.

Hai mắt hắn đỏ cả lên, còn cố lừa mình dối người:
"Được, mau chóng đến hoàng cung, bổn vương… sẽ đích thân thỉnh an phụ hoàng."
Theo lệnh Tư Dạ Hành Vũ, người đánh xe ngựa nhanh chóng chuyển hướng đến hoàng cung.

Đứng trước Hà Hồng Môn - cửa cung phía Bắc, nhìn thấy vải trắng treo dài từ ngoài vào trong, Tư Dạ Hành Vũ vẫn còn cố cho là phụ hoàng mình vẫn còn bình an vô sự.
Hắn như phát điên, không quan tâm binh sĩ canh gác, cũng không cần chờ ai vào bẩm báo mà tức tốc chạy như bay về hướng Bảo Khánh điện, nơi ở của thái thượng hoàng.

Kim Tịnh Ngọc cũng nhanh chóng đuổi theo, nhưng vẫn cách xa hắn một đoạn.
Tư Dạ Hành Vũ đứng chôn chân ở trước cửa.


Toàn thân hắn như hóa đá khi nhìn thấy chiếc quan tài vàng to lớn nằm giữa chính điện, xung quanh nhang khói đủ đầy, đèn cầu an sáng hoài không dứt.
Tư Dạ Hành Lâm đang ngồi cầu nguyện ở trước linh cữu, nhìn thấy nhị đệ trở về, mới bắt đầu rơi nước mắt.
Hắn đứng dậy, từng bước loạng choạng đi về phía Tư Dạ Hành Vũ.

Doãn Mễ Yên và Tô Uyển Vân biết sắp có kịch hay, cũng tranh thủ đứng dậy ngóng xem.
Tư Dạ Hành Lâm đặt tay lên vai Hành Vũ, giọng lãnh đạm:
"Nhị đệ, cuối cùng đệ cũng về rồi… phụ hoàng… phụ hoàng đã không qua khỏi mà băng thệ…"
Tròng mắt Tư Dạ Hành Vũ đỏ au, hắn điên tiết túm lấy cổ áo đối phương, lớn giọng quát:
"Thế nào là không qua khỏi? Phụ hoàng đang tuổi sức khỏe dồi dào, nói băng thệ tức là băng thệ sao?"
Thấy Hành Vũ đang có hành vi phạm thượng, cận vệ vội rút kiếm ra, nhưng Tư Dạ Hành Lâm liền ra hiệu ngăn lại, tỏ vẻ nhân từ:
"Trẫm biết, dù có nói gì cũng không thể xoa dịu nỗi đau của đệ, nhưng trẫm cũng đau lòng lắm chứ?"
"Đúng đó Hành Vũ, thái thượng hoàng đột ngột ra đi, người làm con ai lại chẳng đau lòng? Ngươi không thể đổ hết tội lên cho hoàng thượng được…"
Vừa hay lúc này Kim Tịnh Ngọc cũng đuổi đến nơi.

Thấy Tư Dạ Hành Vũ đang phạm thượng, nàng vội chạy đến can ngăn, giật tay hắn ra khỏi cổ áo đối phương.

Giây phút đó, Tư Dạ Hành Lâm có dịp nhìn cận mặt Kim Tịnh Ngọc.

Được ngắm dung mạo tuyệt sắc khuynh thành ở cự li gần, môi hắn khẽ nhếch lên thích thú, nhưng rất nhanh đã lại trở về trạng thái thương cảm giả tạo.
Xui rủi thế nào, nụ cười đó của hắn lại bị Tô Uyển Vân bắt gặp, khiến ả để thêm một cái gai mới trong mắt.
Còn Kim Tịnh Ngọc, sau khi tách hai huynh đệ Tư Dạ Hành Vũ ra, vội xá đầu tạ tội:
"Hoàng thượng tha mạng, vương gia đau buồn chuyện của thái thượng hoàng, nên mới vô ý không biết trước sau, xin hoàng thượng…"
Nàng còn chưa nói xong, Tư Dạ Hành Lâm đã vịn hai cánh tay nhỏ bé đỡ nàng dậy, đáp bằng giọng điệu nhẹ nhàng:
"Vương phi không cần phải lo, trẫm hiểu rõ nhị đệ chỉ là đang đau buồn quá độ, cho nên mới có những hành vi không đúng.

Người như trẫm, sao nỡ trách phạt đệ đệ mình?"
Tư Dạ Hành Vũ nhìn Tư Dạ Hành Lâm bằng con mắt không chút thiện cảm.

Trước nay hoàng huynh của hắn là người thế nào, bản thân hắn còn không rõ sao? Lúc này đột nhiên lại ra vẻ hiền lành với Kim Tịnh Ngọc, nếu nói không có ý đồ thì thật là uổng phí một lòng dạ dụng tâm.

Tư Dạ Hành Vũ tiến lên một bước, một tay hắn đặt lên eo Kim Tịnh Ngọc, kéo nàng về phía mình hòng giữ khoảng cách với đối phương một chút.

"Tạ ơn hoàng thượng vì đã không trách phạt thần đệ.

Nhưng bây giờ đệ cần phải đưa vương phi đến trước linh cữu của phụ hoàng để tạ tội với người, không tiện cho hoàng thượng tiếp tục động tay động chân."
Nói rồi, hắn ngang nhiên nắm tay Kim Tịnh Ngọc lướt qua mặt Tư Dạ Hành Lâm, cùng đến quỳ lạy trước linh cữu của thái thượng hoàng.

Doãn Mễ Yên nhìn hai người bọn họ chăm chăm, lòng không khỏi trỗi dậy sự bất an.

Bình thường Tư Dạ Hành Vũ nho nhã hiền hòa, bây giờ đột nhiên lại hành xử như một người khác, không biết là vì hắn đau buồn quá độ, hay đã nghi ngờ con trai bà ta có ra tay với thái thượng hoàng?
Tô Uyển Vân lại không nhìn xa trông rộng như vậy.

Ả lén đến bên cạnh Tư Dạ Hành Lâm, nghiến răng ken két để giọng nói được nhỏ hơn, cũng là dằn mặt đối phương:
"Hoàng thượng, người chưa từng đối xử với thần thiếp bằng điệu bộ ân cần như vậy."
"Hoàng hậu đang trách trẫm?"
Nghe giọng nói oai nghiêm của Tư Dạ Hành Lâm, sự dè chừng trong lòng Tô Uyển Vân bỗng thức tỉnh:
"Thần thiếp… không dám."
"Tốt.

Hôm nay vì nhị đệ đau buồn quá độ, nên trẫm mới không tính toán hành động phạm thượng vừa rồi của đệ ấy.

Nhưng còn nàng, tốt nhất là nên tìm cách bảo toàn ngôi vị hoàng hậu của mình đi."
Tư Dạ Hành Lâm vừa răn đe, vừa nhìn nữ nhân bên cạnh bằng nửa con mắt.

Nhị đệ của hắn đúng là có phúc, có thể lấy được một mỹ nhân không chỉ dung mạo xuất chúng, còn thông minh hơn người, không như Tô Uyển Vân ngu muội suốt ngày chỉ biết cắm mặt nghe theo thái hậu.

Sớm biết như vậy, mấy năm trước hắn đã xin thành hôn với Kim Tịnh Ngọc rồi.
Đúng lúc này, Tư Dạ Hành Dung đi từ cổng phía Tây đến Bảo Khánh điện, bất ngờ khi nhìn thấy hai phu thê Tư Dạ Hành Vũ đã có mặt phía bên trong.
"Hoàng thượng, thần đệ chờ hai người bọn họ ở cổng thành phía Tây, không hiểu vì sao…"
"Không phải lỗi của đệ.

Hai người bọn họ vào từ cổng phía Bắc."

"Vâng."
Tư Dạ Hành Lâm nhìn đối phương một lượt từ đầu xuống chân, nửa khen ngợi, nửa mỉa mai:
"Coi ra tam đệ cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần quá nhỉ? Phụ hoàng chỉ mới băng thệ có ba ngày, đệ đã tràn đầy sức sống như xưa."
"Thần đệ không dám! Thân là tướng thống lĩnh ba quân, quy tắc chỉ có thể được đau buồn duy nhất một ngày, không dám vì chuyện tư mà để cho tiến độ luyện quân ở doanh trại chậm trễ."
Thấy Tư Dạ Hành Dung thật thà không nhìn ra tâm ý của mình, Tư Dạ Hành Lâm cũng đành chịu.

Hắn thở dài, tay gác ra sau lưng:
"Được rồi, đệ như vậy là rất tốt.

Đợi Hành Vũ và vương phi bái tế phụ hoàng xong, hộ tống hai người bọn họ về phủ."
"Thần đệ tuân chỉ!"
Tư Dạ Hành Lâm gật đầu, bất lực quay gót rời đi, trước đó còn cố xoay đầu lại nhìn trộm Kim Tịnh Ngọc.
Đi được một đoạn, miệng hắn chợt nở nụ cười gian ác.

Kim Tịnh Ngọc đúng là xinh đẹp thật, nhưng người đẹp giống như nàng đâu chỉ có một trên đời.
------------
Buổi tối, ở cung Từ Nghi.

"Thái hậu, người phải làm chủ cho thần thiếp!"
Tô Uyển Vân quỳ dưới tọa vị của Doãn Mễ Yên, không ngừng khóc lóc kể lể, nhìn bộ dạng ẻo lả trong chán chường biết bao nhiêu.

Đến nữ nhân như bà ta còn không chịu nổi, chẳng trách Tư Dạ Hành Lâm lại lạnh nhạt với ả.
Doãn Mễ Yên chống tay lên mặt, vô cùng ngán ngẩm:
"Chẳng qua là hoàng thượng muốn nhắc nhở con một chút, có cần tỏ ra nghiêm trọng như vậy không?"
"Không có, thái hậu, không phải là thần thiếp làm quá vấn đề! Thật ra từ ngày hoàng thượng lên ngôi đã sủng hạnh không ít phi tử, có điều sau khi lâm hạnh xong liền cho họ vào lãnh cung, mãi mãi không được gặp người nữa.

Thần thiếp vẫn còn ngồi trên phụng vị chưa bị đày đi, là vì chưa một lần được hầu hạ bên long sàng của hoàng thượng… Nhưng đừng nói đến hầu hạ, cho dù là đối xử với thần thiếp tốt một chút, hoàng thượng cũng chưa từng, vậy mà… vậy mà đối với Kim Tịnh Ngọc đó…"
Tô Uyển Vân vừa khóc vừa kể, giọng nói bị nước mắt làm nghẹn đi, trông thương cảm vô cùng.

Nhưng Doãn Mễ Yên lại không có lòng dạ yếu mềm để đồng cảm với ả ta, ngược lại còn đang nghĩ đến tâm ý thâm sâu của Tư Dạ Hành Lâm.

Phải chăng bà ta đã nuôi dạy hắn quá "kĩ càng", đến mức đề phòng cả những nữ nhân ở bên hầu hạ.

Nếu như vậy, liệu đối với người dưỡng mẫu như Doãn Mễ Yên có thật sự tận lực hiếu thảo hay không?
"Hoàng thượng giá lâm!"
Giọng ẻo lả của thái giám vang lên, khiến bầu không khí trong chính điện Từ Nghi cung chuyển sang một hướng khác.


Tô Uyển Vân vội vã gạt nước mắt trên mặt, quay đầu ngược lại đã thấy Tư Dạ Hành Lâm đang ung dung bước vào.
Nhìn thấy hắn, ả vội đứng dậy cúi đầu để không làm lộ vẻ mặt khó coi của mình.

Còn Doãn Mễ Yên, bề ngoài đứng dậy đón tiếp, nhưng trong thâm tâm lại dấy lên sự đề phòng.

"Hoàng thượng, khuya như vậy rồi còn đến chỗ ai gia, là có chuyện quan trọng gì vậy?"
Tư Dạ Hành Lâm gật nhẹ đầu như tối giản hết mức việc hành lễ, mắt lườm sang Tô Uyển Vân rồi lại đảo về phía người đang đứng đối diện mình, cười khẩy:
"Trẫm có nghe nói mẫu hậu và hoàng hậu đang ở đây bàn chuyện gì đó, tò mò nên muốn đến nghe thử xem sao.

Không biết là có phiền hai người không?"
"Không có, sao lại phiền được chứ…"
"Vậy kể cho trẫm nghe, từ nãy đến giờ mẫu hậu và hoàng hậu đang nói chuyện gì.

Hoàng hậu, nàng nói đi, là chuyện hậu cung hay tiền triều vậy?"
Thấy Tư Dạ Hành Lâm trừng mắt nhìn mình, Tô Uyển Vân sợ sởn gai ốc.

Lúc đầu hắn và ả đã thỏa thuận sẽ không tiết lộ chuyện thị tẩm trong hậu cung ra bên ngoài, nếu hắn biết ả dám đem chuyện không mấy tốt đẹp này đi kể lể với thái hậu, e là tình cảm phu thê sẽ càng thêm lạnh nhạt.

Nếu vậy chức vị hoàng hậu nhất định lung lay ít nhiều.

Còn nếu nói bàn chuyện triều chính, chẳng khác nào tự đeo gông vào cổ.
"Thần thiếp… thần thiếp đương nhiên là cùng thái hậu bàn chuyện hậu phi rồi.

Thần thiếp thấy… thấy trong cung có ít phi tử, có lẽ không đủ hầu hạ hoàng thượng nên mới bàn với thái hậu cho...!nạp thêm thê thiếp, chỉ có như vậy thôi."
"Haha!"
Nhìn bộ dạng run rẩy của Tô Uyển Vân, Tư Dạ Hành Lâm thật không nhịn được cười, lời nói giả tạo của ả càng khiến hắn thấy tức cười hơn.

"Hoàng hậu, nàng đúng là rất biết nghĩ cho trẫm.

Chuyện nạp thêm phi tử hậu cung đúng là cần thiết, vừa hay trẫm cũng mới nhắm được một người."
Doãn Mễ Yên và Tô Uyển Vân đưa mắt nhìn nhau, trong đầu cùng dấy lên một suy nghĩ.

Bà ta trầm giọng thăm dò:
"Hoàng thượng, là… ai vậy?"
"Muội muội của Nhị vương phi, tên là Kim… An Bình thì phải?".


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất