Bạn Cùng Phòng Của Tôi Là Ba Tiểu Thư Siêu Giàu

Chương 5

5.
Cuộc sống quả thực rất tốt, nhưng đôi lúc khiến tôi rất mệt mỏi.
Một ngày nọ, tôi đang thưởng thức bữa ăn ngon lành trong bếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của tiểu thư Bắc Kinh.
"Ahhh! Mùi gì thế?"
"Cô ơi, cô ơi, bồn cầu nhà cháu vỡ rồi."
Nghe vậy, tôi vội chạy ra ngoài, thấy chị ấy đang che mũi đứng đó.
"Cô ơi, có chuyện gì vậy? Có phải bồn cầu bị vỡ không?"
Những người giúp việc khác cũng lần lượt đi theo.
Cô quản gia nghiêm túc nói: "Thưa tiểu thư, nhà vệ sinh không bị gì hết."
Cố Uyển sắp khóc, bất lực nói: "Sao lại có mùi như phân vậy?"
Ôi trời.. tôi bị sốc.
Xong rồi... xong rồi.
Quên mất, họ không thích tôi ăn đồ ăn có mùi nồng ở nhà.
Hôm nay, tôi nghĩ họ sẽ không về nhà.
Không ngờ Cố Uyển lại đột nhiên trở về.
Tôi tự nhủ, kết thúc rồi, ch.ế.t mất thôi.
Tôi tự mình giơ tay lên, thành thật khai báo sẽ nhận được sự khoan hồng.
"Chị Uyển, không phải mùi phân, mà là đồ ăn của em."
"Em sẽ vứt nó đi ngay." Giọng tôi run rẩy khi nói điều này.
Cố Uyển lúc này đã hiểu mùi đó từ đâu mà ra.
"Ngô! Tiểu! Quân!" Chị ấy hoàn toàn phát điên.
Giây tiếp theo, tôi cảm thấy mình như sắp bị xé xác và ăn thịt.
Tôi nhanh chóng vứt bỏ sầu riêng, đậu phụ thối, mì ốc với đậu phụ lên men.
Tôi thích ăn đồ ăn có hương vị đậm đà.
Tôi thích ăn ba thứ này.
Trước đây mẹ tôi không cho tôi ăn chúng ở nhà.
Khi tôi đi học đại học, họ cũng không cho tôi ăn món đó.
Tôi đã thèm khát rất lâu rồi.
Mục đích của cuộc sống không phải là ăn ngon sao?
Tôi đã có rất nhiều tiền, nhưng lại không thể thưởng thức món ăn yêu thích.
Càng nghĩ càng thấy tủi thân, nhân lúc họ không có ở nhà, tôi mạnh dạn gọi tất cả các món ăn.
"Ngô Tiểu Quân, em thối quá, cút ra ngoài." Chị ấy ném cho tôi một bộ quần áo.
Cơn giận trên mặt chị ấy vẫn chưa tan, trong mắt tràn đầy sự chán ghét.
Xong rồi...
Tôi vội vàng xin lỗi: "Chị Uyển, em sai rồi, chị muốn phạt em thế nào cũng được."
"Chị đừng đuổi em ra ngoài, em sợ lắm."
Chị ấy tức đến mức chống nạnh, cười khẩy.
"Sợ à? Tôi không thấy thế. Em tính làm thối luôn tôi? Thối cả căn nhà này sao?"
Ôi chao, chị Uyển giận thật rồi.
Tôi biết là tôi xong rồi.
Đã chạm đến ranh giới cuối cùng của chị ấy. Tôi thầm tự tát mình hai cái, đúng là một kẻ tham lam.
"Chị ơi, chị có thể cho em mang thêm thứ khác nữa không?" Tôi vừa nói vừa khóc.
Chị ấy tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Còn muốn gì nữa?"
"Điện thoại di động và hành lý của em."
"Nếu có thể, em muốn mang theo tất cả những gì mấy chị đã cho em."
Tôi vùi đầu sâu hơn, không dám nhìn vào mắt chị ấy.
Cố Uyển tức giận mím môi, không nói nên lời.
"Tôi kêu em đi tắm, mang theo nhiều đồ thế làm gì?"
Å?
Đi tắm?
Không phải đuổi ra ngoài.
"Mau đến khách sạn rửa sạch thân thể hôi thối của em đi. Nếu không rửa được mười lần thì không được vào nhà."
Tôi nhanh chóng đi theo cô quản gia đến khách sạn.
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Thở phào nhẹ nhõm, tôi tưởng đâu sắp thất nghiệp!
Nhưng có lỗi thì phải chịu phạt.
Cố Uyển vào nhóm chat phàn nàn về hành vi của tôi, nghiêm khắc nói: “Để răn đe, lương tháng này sẽ bị trừ hết."
Chị ấy, quả thật rất biết cách kiểm soát tôi.
Không sao, dù sao cũng không bị mất việc. Từ giờ trở đi, tôi sẽ quản tốt cái miệng của mình lại.
Đúng lúc tôi đang suy ngẫm về bản thân, tiểu thư Hong Kong và tiểu thư Thượng Hải lại an ủi.
"Sao em lại gây sự với Cố Uyển? Em bị trừ lương à?"
"Mỗi người đều có sở thích riêng mà. Đừng chọc giận Cố Uyển nữa."
“Em khóc à? Đừng buồn nữa, chúng ta sẽ cho em khóc."
Chưa kịp đáp lời, tôi đã nhận được phần thưởng từ họ.
Ui da, mắt tôi lại chảy nước rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất