7.
Ôi trời, dính tam tai à?
Sao những chuyện không may đều xảy ra với tôi vậy.
Công việc trên mạng cũng bị ảnh hưởng.
Một nữ sinh trà xanh trong trường đã đăng một video, tố cáo tiểu thư Thượng Hải bắt nạt cô ta.
Cô ta nói rằng khi tiểu thư Thượng Hải đang tập luyện ở đoàn nghệ thuật, vì ghen tị nên đã đẩy cô ta xuống sân khấu, khiến cô ta suýt gãy xương.
Cô ta còn nói video chúng tôi đăng lên đều là giả, ba vị tiểu thư ngoài đời thực không dễ trêu chọc, ai cũng kiêu ngạo, hống hách và coi thường người khác.
Lòng tốt của họ dành cho tôi đều là giả tạo. Đối xử với tôi như một người hầu. Người ta thường thấy tôi lêu lổng khắp khuôn viên trường, gần như bị trầm cảm.
Khoan đã, tôi bị trầm cảm?
Tại sao tôi lại không biết mình bị trầm cảm?
Đôi mắt chó nào của mấy người nhìn thấy tôi buồn?
Video nhanh chóng leo lên top 1 tìm kiếm, mấy người ghét hội nhà giàu lập tức đồng cảm, lao vào video của tôi cmt mắng nhiếc.
[Đấy, tôi đã nói rồi mà, đều là giả cả.]
[Làm gì có người giàu nào tốt thế.]
[Không ngờ, nhìn xinh đẹp vậy mà tính tình lại xấu xa vậy.]
[Đồ xấu xa! Sao không xuống địa ngục đi.]
...
Tôi bất lực.
Mặc dù có miệng, nhưng tôi vẫn không thể giải thích rõ ràng được.
Hầu hết mọi người chỉ tin những gì họ nhìn thấy.
Không ai quan tâm đến sự thật đã được làm sáng tỏ.
Tôi cũng cảm thấy bất lực.
Ba vị tiểu thư không để ý đến tôi, tôi cũng không biết phải nói chuyện với ai.