Bạn Cùng Phòng Của Tôi Là Ba Tiểu Thư Siêu Giàu

Chương 9

9.
Ba người họ vây quanh tôi với vẻ mặt lo lắng.
Bác sĩ Lý đã khám toàn thân cho tôi và một lần nữa tôi lại nhận được sự thờ ơ của ông.
Bác sĩ Lý vừa buồn cười vừa tức giận: "Nếu cô gọi điện cho tôi muộn hơn thì vết thương đã lành rồi."
Tôi cúi đầu xấu hổ và nói rằng mình vẫn ổn.
Ba tiểu thư đều bối rối và trông như thể đã bị mất não.
"A? Ý ông là sao? Bác sĩ Lý, cô ấy thực sự ổn chứ? Xin hãy kiểm tra lại cẩn thận."
"Đùng vậy, cô ấy bị ba người đ.á.n.h đấy."
Bác sĩ Lý hoàn toàn không nói nên lời, với vẻ mặt "Cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?"
Bây giờ tôi đã hiểu bác sĩ trong tiểu thuyết của vị tổng thống độc đoán.
Thật bất lực.
Ha ha ha ha.
"Con nhỏ ch.ế.t tiệt này mạnh như trâu vậy, sao có thể bị thương được?"
Bây giờ họ mới cảm thấy nhẹ nhõm, nụ cười hài lòng lại hiện trên khuôn mặt họ.
Tôi không nói nên lời, đã bảo là tôi ổn, nhưng họ lại không chịu nghe.
Bây giờ nọi người đều biết rằng tôi mạnh như một con bò đực.
Còn nữa, tôi có thể chiến đấu với ba người trong số họ được không?
Trên người tôi không có thương tích gì, nhưng bên trong tôi bị tổn thương sâu sắc.
Sau khi đuổi bác sĩ Lý đi, ba vị tiểu thư lại nhìn tôi bằng ánh mắt giết người.
Run rẩy vì sợ hãi, không dám nói lời nào, chỉ mong c.h.ết sớm để được tái sinh sớm, chuẩn bị bị mắng.
Tiểu thư Bắc Kinh: "Ngô Tiểu Quân, em có biết mình đang làm gì không?"
Tiểu thư Thượng Hải: "Em nên cho tôi một lời giải thích hợp lý, tại sao em lại đi tìm họ mà không nói với tôi?"
Tiểu thư Hong Kong: "Em sắp c.h.ế.t sao? Tại sao bọn họ không đánh c.h.ế.t em đi?"
???
Không, vừa rồi họ còn đang lo lắng cho tôi mà, tại sao đột nhiên lại muốn giết tôi?
Này, thực sự hay thay đổi nhanh vậy sao?
Hừ, đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo.
Dựa trên sự hiểu biết của tôi về các chị gái đáng yêu, tôi phải chủ động vào lúc này.
Tôi bắt đầu than phiền, khóc lóc.
"Họ xúc phạm chị của em, nên em phải đ.á.n.h họ!"
Tiểu thư Thượng Hải kia muốn bóp cổ tôi đến ch.ết, tức giận hét lên: "Em còn muốn đ.á.n.h nữa sao? Vẫn chưa biết mình sai?"
"Em, em sẽ đánh cô ta." Tôi thấy không phục nên đã phản biện lại.
Hứa Nhất Sanh không thể tranh luận tiếp, trừng mắt nhìn tôi.
Tiểu thư Bắc Kinh cũng tức giận nhéo tai tôi: "Em không biết mình sai à? Sao không đến tìm chúng tôi trước?"
Ừm, tôi có tìm mà.
Bây giờ cảm thấy còn bất công hơn nữa.
"Ôi", nước mắt tôi rơi lã chã.
"Em muốn đi tìm, nhưng không ai để ý đến em."
"Cô ta không chỉ bịa chuyện mà còn mua top tìm kiếm thịnh hành, tất cả tài khoản của chúng ta đều bị cộng đồng mạng phá hủy, mắng nhiếc thậm tệ."
"Nếu em không tìm được bằng chứng để làm sáng tỏ vấn đề, chúng ta không thể tồn tại trên Internet nữa."
Như vậy chẳng phải có nghĩa là tôi sẽ mất rất nhiều thu nhập trong tương lai sao?
Phá hoại tài sản của người khác cũng giống như giết cha mẹ họ.
Tôi sẽ tự tay xé xá.c cô ta ra.
Tất nhiên, câu cuối cùng tôi nói thầm trong lòng.
Nhìn thấy họ phàn nàn và tỏ vẻ xin lỗi trên khuôn mặt, tôi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
"Em không có bạn bè là vì sự yêu quý của các chị. Cô ta bắt nạt chị của em. Em có thể ngồi không sao?"
"Còn nữa, cô ta còn cố ý chia rẽ chúng ta, nói rằng em bị mọi người bắt nạt."
"Là do em xử lý không tốt nên các chị mới tức giận..."
Ugh, trà đã hết, trong lòng tôi tự khinh bỉ chính mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất