Chương 5:
Người phụ trách lớp á khẩu, không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, cô ta mới giận dữ trừng mắt nhìn lớp trưởng:
"Sao cậu không tìm hiểu rõ ràng đã báo cáo?
Toàn là vớ vẩn, tôi mặc kệ!"
Nói xong, cô ta tức tối bỏ đi.
Mọi người thấy người phụ trách lớp đi rồi, sự thật cũng đã rõ ràng, chuẩn bị rời đi.
Tôi lại gọi họ lại:
"Đừng đi vội chứ, chẳng phải mọi người đều thích làm thánh phán sao? Chuyện vẫn chưa xong đâu!"
Mấy người trước đó bênh vực Tô Thanh, chỉ trích chúng tôi, giờ mới tiu nghỉu mở miệng xin lỗi.
"Chúng tôi cũng bị Tô Thanh che mắt, ai mà ngờ cô ta lại trắng trợn đổi trắng thay đen, vu oan giá họa chứ?"
"Xin lỗi, vừa nãy coi như tôi nói bậy!"
Tôi gật đầu: "Không sao, tôi vẫn luôn coi là cậu nói bậy mà!"
Cô bạn kia bị tôi chặn họng, khóe miệng giật giật.
"Tôi bảo mọi người ở lại là vì muốn mọi người nghĩ giúp chúng tôi một ý.
Tô Thanh không ưa chúng tôi, cứ luôn miệng nói chúng tôi bắt nạt cô ta, người phụ trách lớp cũng chẳng quản, chuyện này dù sao cũng phải có một kết thúc chứ?"
Các bạn học cũng rất nhiệt tình.
"Tô Thanh, cậu sợ lạnh thì đổi chỗ với Chu Khả Nhiên đi."
"Đúng đó, cậu ngồi xa điều hòa một chút, không bị thổi trực tiếp thì sẽ không lạnh nữa đúng không?"
Nhưng Tô Thanh lại nhất quyết không chịu:
"Mọi người không hiểu đâu, người thể hàn như bọn tớ ấy, dù không ngồi đối diện vẫn chịu không nổi, lạnh đến đau đầu.
Tớ cũng không muốn thế đâu, nhưng ai bảo thể chất tớ nó vậy chứ!"
Cô ta lại bắt đầu giả vờ yếu đuối đáng thương rồi.
Lớp trưởng đột nhiên lại lên cơn thánh mẫu:
"Chu Khả Nhiên, cậu cũng nghe thấy rồi đấy, mỗi người một thể chất mà, Tô Thanh sai thì sai thật, nhưng chẳng lẽ các cậu không có vấn đề gì sao?
Thông cảm cho người ta một chút, khó khăn lắm à?
Không bật điều hòa thì có chết ai đâu, bật quạt cũng như nhau thôi!"
Trương Giai Dao và Đồ Hiểu Hiểu lập tức phản bác cô ta.
"Trời nóng thế này, không bật điều hòa, cậu bị say nắng thì cậu chịu trách nhiệm à?"
Lớp trưởng vẫn nhẹ bẫng nói: "Đâu có dễ say nắng thế, bật quạt ấy, uống nhiều nước vào!"
Trương Giai Dao tức đến muốn chửi người.
Tôi khẽ hắng giọng, cô ấy lập tức im lặng, nhìn tôi.
Tôi cười nói với lớp trưởng:
"Không hổ là lớp trưởng, nói chuyện có tầm nhìn thật."
Cô ta rất hưởng ứng, vui vẻ gật đầu.
Tôi nói tiếp:
"Lớp trưởng này, chẳng phải phòng ký túc xá của cậu chỉ có cậu và Phương Ninh ở thôi sao?
Hay là để Tô Thanh chuyển đến phòng các cậu đi. Lớp trưởng chắc chắn rất sẵn lòng chăm sóc bạn học mà, đúng không?
Bình thường Tô Thanh với cậu quan hệ tốt như vậy, thường xuyên giúp cậu chạy việc vặt, hai người ở cùng nhau càng tiện giúp đỡ lẫn nhau."
Mắt Tô Thanh sáng lên.
Cô ta vốn dĩ rất thích nịnh nọt lớp trưởng.
Giờ bảo cô ta chuyển đến ở cùng lớp trưởng, đương nhiên cô ta vui rồi.
Nhưng lớp trưởng lại không muốn.
Cô ta chỉ đứng ngoài nói lời hay ý đẹp thôi, không có nghĩa là cô ta thật lòng muốn chăm sóc Tô Thanh.
Hơn nữa, giữa mùa hè mà không bật điều hòa, người bình thường ai chịu được chứ?
Cô ta cứng họng nói:
"Không phải là tớ không chấp nhận Tô Thanh, mà... mà bạn Phương Ninh ở phòng tớ chưa chắc đã đồng ý.
Với lại, tự tiện đổi phòng ký túc xá cũng không hay lắm thì phải?"
Tô Thanh tuy thất vọng, nhưng cũng phụ họa lớp trưởng: "Đúng đó, lớp trưởng không giống như các cậu, chẳng tôn trọng bạn cùng phòng gì cả!"
Tôi thấy ghê tởm cô ta, nói:
"Vậy thì hỏi ý kiến Phương Ninh xem sao, biết đâu người ta lại vui vẻ thì sao!"
Ánh mắt lớp trưởng do dự, cố gắng tìm lý do thoái thác, trông rất lúng túng:
"Thôi... hay là bỏ đi, Phương Ninh thích yên tĩnh, chắc chắn không muốn phòng có thêm người đâu."
Nói xong, cô ta lại chĩa mũi nhọn về phía chúng tôi:
"Ba cậu nên bao dung hơn một chút, đừng đối xử khắc nghiệt với Tô Thanh như vậy.
Người ta cũng đóng tiền ở ký túc xá rồi, phòng này không phải của riêng ba cậu, các cậu không có tư cách đuổi người ta đi."
Tô Thanh cũng như được tiếp thêm sức mạnh:
"Vẫn là lớp trưởng nói chuyện công bằng, sau này ai còn dám bắt nạt tớ, tớ sẽ mách lớp trưởng."
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên:
"Tôi đồng ý! Đổi đi, tôi chuyển đến phòng 205, để Tô Thanh ở với lớp trưởng!"