Chương 9:
Còn chưa kịp mở miệng, cô giáo chủ nhiệm đã lập tức tán thành:
"Đổi về đi, hồi đó tôi đã không đồng ý cho các em đổi phòng rồi, cứ nhất quyết đòi đổi cho bằng được."
Tôi vạch trần cô ngay tại chỗ:
"Cô ơi, hồi đó đổi phòng cô đồng ý mà, tin nhắn trò chuyện em vẫn còn giữ đây này."
Sắc mặt cô ấy khó coi hẳn đi, nhưng vẫn cố cãi: "Tại các em làm ồn ào quá nên tôi mới vậy."
"Nhưng bây giờ Tô Thanh và lớp trưởng cũng không hòa hợp, đương nhiên vẫn là ai về chỗ nấy thôi."
Lớp trưởng thở phào một hơi, rồi lại bắt đầu giở trò đạo đức giả với chúng tôi:
"Chu Khả Nhiên, không thể vì các cậu không hợp với Tô Thanh mà tùy tiện đẩy bạn ấy ra ngoài như thế được.
"Ký túc xá đã chia sẵn từ đầu rồi, các cậu nên chấp hành sự sắp xếp của nhà trường."
Tôi cười nhạt:
"Không được đâu ạ, ba bọn em đều ích kỷ cả.
"Lớp trưởng thích chấp hành sự sắp xếp như vậy, thì nên ở cùng phòng với Tô Thanh đi.
"Dù sao thì hai người một phòng cũng là do cô giáo chủ nhiệm sắp xếp mà."
Tôi gọi ba đứa bạn cùng phòng quay về, đóng cửa lại, mặc kệ hết.
Cô giáo chủ nhiệm và lớp trưởng đều tức điên, lớp trưởng còn đứng ngoài la lối:
"Sao các cậu có thể như vậy?
"Tô Thanh vốn dĩ là người phòng các cậu, tớ không ở với cậu ấy, tớ muốn ở với Phương Ninh!"
Phương Ninh ở bên trong vọng ra: "Xin lỗi nha lớp trưởng, tớ không muốn ở cùng cậu đâu!"
Lớp trưởng tức đến nhảy dựng, lại quay sang làm ầm ĩ với Tô Thanh, cuối cùng buông lời cay độc:
"Cô giáo, nếu cô không chuyển Tô Thanh đi, em sẽ nhảy lầu cho cô xem!"
Cô giáo chủ nhiệm thật sự sợ lớp trưởng làm liều.
Bắt đầu gõ cửa phòng chúng tôi, cố gắng ép chúng tôi chấp nhận Tô Thanh.
Chúng tôi cứ giả chết, nhất quyết không mở cửa.
Cô giáo chủ nhiệm tức đến phát điên, dọa sẽ hủy hết cơ hội xét thưởng của cả phòng chúng tôi.
Tôi âm thầm ghi âm lại lời cô ấy, sau đó nhắn tin đe dọa trong nhóm:
【Nếu cô giáo chủ nhiệm cảm thấy mình công tư phân minh, làm đúng, thì em sẽ gửi đoạn tin nhắn và ghi âm này lên diễn đàn trường.
【Để mọi người cùng phân xử cho rõ.】
Cô ấy lập tức im bặt, chỉ giận dữ nhìn tôi:
"Em đang uy hiếp tôi hả?"
"Cô giáo hiểu lầm rồi ạ, em chỉ sợ mình hiểu sai lòng tốt của cô, cần nhiều người mắng cho tỉnh ra thôi!"
Tôi cười đáp lời cô.
Cô giáo chủ nhiệm tức đến mặt xanh mét, nhưng cũng chẳng làm gì được tôi.
Hậu quả những lời nói đó bị tung ra sẽ như thế nào, tự cô ấy hiểu rõ nhất.
"Tô Thanh, em đi theo tôi!"
Tô Thanh bị gọi đi, lớp trưởng cũng hậm hực liếc xéo chúng tôi một cái rồi về phòng.
Hết chuyện để xem, những người khác tản đi hết.
Trương Giai Dao và Đồ Hiểu Hiểu bắt đầu lo lắng, sợ cô giáo chủ nhiệm cuối cùng vẫn sẽ nhét Tô Thanh vào phòng chúng tôi.
"Sợ gì chứ, chỉ cần chúng ta đoàn kết không chấp nhận cậu ta, cậu ta sẽ không quay lại được.
"Lớp trưởng tự gây ra rắc rối, tự mình gánh."
Tôi thì chẳng quan tâm.
Chỉ cần tôi còn ở đây, không đời nào để Tô Thanh quay về.
Nhưng tôi không ngờ, lớp trưởng cũng là một người tàn nhẫn.
Chẳng ngờ cậu ta lại nhân lúc phòng chúng tôi không có ai, chuyển giường của Tô Ninh về, rồi đem đồ của Tô Thanh trả lại.