Bạn Gái Mặc Áo Cưới Đu Idol, Ta Bị Chửi? Kinh Thành Thế Gia Cùng Ra Tay!

Chương 16: Tử hình không khó

Chương 16: Tử hình không khó
"Giang Lâm... Giang Lâm..."
Bạch Kiệt mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ, sững sờ tại chỗ, miệng lẩm bẩm tên Giang Lâm.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện ra một điều.
Giang Lâm... Chẳng phải cái tên này bao hàm cả dòng họ Giang gia và Lâm gia sao?
"Tê... Thì ra là thế!"
...
So với Bạch Kiệt đang chấn kinh, phản ứng của Bạch Lạc Tuyết lại là... Hoài nghi nhân sinh! Không sai! Hoài nghi nhân sinh!
Bạch Kiệt và Giang Lâm là lần đầu gặp mặt, nhưng cô thì không phải!
Thậm chí, thời điểm còn ở trường học, cô đã từng tiếp xúc với Giang Lâm, và nghe không ít những sự tích liên quan đến anh.
Thật khó để liên hệ "Si tình loại" ở trường với Giang gia thái tử gia trước mặt!
Chẳng lẽ... Những người thật sự ở vị trí cao... Ít nhiều gì cũng có chút bệnh tâm lý? Bị người khác nịnh hót quá chán, nên thích đi nịnh hót người khác?
Bạch Lạc Tuyết cười khổ, lắc đầu.
Những ý nghĩ này quá hoang đường, ngay cả cô cũng cảm thấy có chút buồn cười.
"Được rồi, đừng ngơ ngác thất thần nữa, chắc đồ ăn sắp xong rồi."
Giang Hào nhìn như một mặt bình tĩnh, kỳ thật trong lòng sớm đã nở hoa, đế đô thái tử gia, thân biểu ca, xin nhờ, quá ngầu đi!
"Mọi người sau này đều là bạn bè, không cần kinh ngạc như vậy, cứ ăn cơm trước đi!"
Giang Lâm lên tiếng kéo suy nghĩ của hai người về, Giang Hào ở bên cạnh dùng sức vỗ tay một cái.
Ba ba ba!
Két!
Cửa phòng mở ra, từng vị phục vụ viên mặc sườn xám bưng các món ăn lần lượt đi vào.
Trong quá trình bưng thức ăn lên, Bạch Kiệt và Bạch Lạc Tuyết giữ im lặng.
Không phải không dám nói, mà là bọn họ không biết nên nói cái gì...
Sự chênh lệch về địa vị quá lớn mang đến sự khó xử.
Thấy bầu không khí trên bàn ăn càng thêm tĩnh lặng, Giang Hào lại đứng ra làm người khuấy động bầu không khí.
"Lạc Tuyết à, khi nào các cậu khai giảng?"
"À?! Tớ... Chúng tớ cuối tháng khai giảng."
Bạch Lạc Tuyết nhỏ giọng trả lời.
"Đã cậu và Giang Lâm đều học ở Ma Đô đại học, vậy đến lúc khai giảng hai cậu có thể đi cùng nhau, đúng không? Lão Bạch?"
Giang Hào vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu với Bạch Kiệt.
Ý như muốn nói: Huynh đệ, tớ chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, nắm lấy cơ hội đi!
"À, đúng đúng!"
"Có thể đi cùng! Cùng đi!"
Bạch Kiệt vội vàng nở nụ cười gượng, phụ họa theo.
Giang Lâm nhìn hai người kẻ tung người hứng trước mặt, thầm nghĩ: Làm gì có ai làm thế này? Rõ ràng còn chưa hỏi ý kiến chính chủ, mà các cậu đã tự quy hoạch trước rồi?
"Vậy... Tớ không có vấn đề gì, chỉ không biết Giang... Giang Lâm... Có thời gian không?"
Lúc này, Bạch Lạc Tuyết lên tiếng, đôi mắt đẹp chớp chớp nhìn Giang Lâm, dường như thăm dò ý kiến của anh.
Giang Lâm ngẩn người, trong lòng có chút bất ngờ, theo anh biết, vị cao lãnh giáo hoa này nổi tiếng là tính cách kỳ quái, xưa nay không kết bạn khác phái, khuê mật duy nhất chỉ có bạn cùng phòng...
Nhưng tình huống này là sao? Anh trở thành NO.1 và ngoại lệ?
Tục ngữ nói "nhà gần hồ được ngắm trăng trước", huống chi đối phương là cao lãnh giáo hoa được vô số nam sinh trong trường ngưỡng mộ?
Suy tư một lát, Giang Lâm không nói hai lời, lấy điện thoại ra, chỉ là biểu lộ vẫn như cũ lạnh nhạt như muôn thuở.
"Ừm... Thời gian thì tự nhiên có, vừa hay trên đường có người quen, thêm phương thức liên lạc nhé?"
"Ừm!"
Bạch Lạc Tuyết khẽ gật đầu, cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra và trao đổi phương thức liên lạc với Giang Lâm.
...
Vui vẻ có được phương thức liên lạc của giáo hoa, Giang Lâm cũng không cảm thấy kích động hay vui vẻ gì, mà chỉ hơi xúc động.
Thì ra... Cao lãnh giáo hoa cũng không cao đến mức như lời đồn.
Đương nhiên, vẫn cần có một điều kiện tiên quyết, ví dụ như... Bạn phải có bối cảnh và thân phận đủ "ngầu"!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại... Bạch Lạc Tuyết đúng là xinh đẹp như hoa!
"Được rồi, mọi người ăn cơm đi! Biểu đệ và Lạc Tuyết đều là lần đầu đến đây nên không biết, nhưng tớ nói thật, đồ ăn ở đây là nhất tuyệt Kinh Thành đấy, mau thử đi!"
"Được ạ."
"Vâng."
Mọi người đồng thanh đáp, bắt đầu thưởng thức mỹ thực.
...
Có lẽ vì đồ ăn ở đây thực sự rất ngon, chưa đầy nửa tiếng sau, cả bàn ăn đã bị dọn dẹp sạch sẽ theo phong cách "cuốn sạch mây tan".
Ợ!
Giang Hào thỏa mãn ngồi dựa lưng vào ghế, xoa xoa cái bụng hơi phình ra, ợ một tiếng rõ to.
Sau khi làm xong tất cả, anh ta giả vờ vô tình nhắc đến.
"Ơ? Biểu đệ, dạo này hình như em muốn kiện ai đúng không? Có phải liên quan đến bạn gái cũ của em không?"
"Lão Bạch là luật sư kim bài đấy, có vấn đề gì về pháp luật, em có thể hỏi ý kiến cậu ấy!"
Vừa nghe vậy, Bạch Kiệt lập tức tỉnh táo, mở miệng: "Giang tiểu huynh đệ, cứ nói xem, biết đâu tôi có thể giúp được gì?"
Nhưng rất nhanh, anh ta nhận ra.
Đối phương là ai? Đường đường là thái tử gia của đế đô, cần anh giúp đỡ sao?
Phòng pháp lý của người ta có khi còn là những người soạn thảo luật pháp của Hoa Quốc ấy chứ!
Anh ta còn chưa kịp mở lời, Giang Lâm đã buông đũa xuống, ánh mắt chuyển sang Bạch Lạc Tuyết đang lau miệng bằng khăn giấy, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng.
"Đúng là có chuyện này, chắc hẳn Bạch giáo hoa cũng đã nghe qua sự tích của tôi ở trường rồi... Cùng với bạn gái cũ và con bạn thân đáng chết của cô ta."
Khi nói đến hai chữ "bạn gái cũ" và "khuê mật", giọng Giang Lâm trở nên lạnh băng.
Nhiệt độ trong không khí đột ngột giảm xuống.
Bạch Lạc Tuyết giật mình, tay run lên, chiếc khăn rơi xuống đất.
Bạch Kiệt và Giang Hào cảm thấy tim mình như nghẹn lại.
Giang Lâm trước mắt có vẻ mặt lạnh lùng, toàn thân toát ra một loại lệ khí như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, đâu còn dáng vẻ ôn hòa của một chàng trai nắng ấm trước đó?
"Tớ... Tớ chỉ nghe qua vài lời đồn thôi, chứ không biết chuyện cụ thể..."
Bạch Lạc Tuyết run rẩy giải thích.
"Giang... Giang thiếu, bình tĩnh một chút."
Bạch Kiệt nuốt một ngụm nước bọt, đứng dậy an ủi.
Bỗng nhiên, Giang Lâm cười tự giễu, đáy mắt thoáng qua một tia thống khổ không chút dấu vết.
Chỉ một khoảnh khắc nhỏ nhoi này, duy nhất bị Bạch Lạc Tuyết tinh mắt bắt được.
"Ha ha ha, nói thật, có lẽ các cậu không tin, nhưng tôi đã phí hơn một năm làm chuyện ngu ngốc nhất đời mình."
"Cô ta muốn áo cưới, tôi nghĩ đó là chiếc áo cưới đầu tiên của chúng tôi, nên phải thể hiện thành ý, vì thế tôi đã đội nắng hè chói chang đi làm thêm, làm ròng rã gần hai tháng! Mới mua được cho cô ta. Có thể nói mỗi sợi tơ của chiếc áo cưới đều là mồ hôi nước mắt của tôi, kết quả thì sao? Cô ta trở mặt lấy nó đi tỏ tình với cái gọi là thần tượng?"
"Ha! Tình yêu thánh thiện trắng trong cái gì chứ? Chiếc áo cưới đẹp đẽ đắt đỏ ấy cũng chỉ là cái váy để cô ta lấy lòng thần tượng thôi!"
"Là tôi tự mình đa tình!"
Nói đến đây, Giang Lâm dừng lại, trong ánh mắt lóe lên một tia sát ý.
"Còn con bạn thân Lý Tuyết kia, ngày ngày ăn nhờ ở đậu nhà tôi thì thôi đi, còn suốt ngày mượn cớ đùa cợt để sỉ nhục tôi, chỉ để thỏa mãn cái gọi là lòng hư vinh của cô ta..."
"Thời gian một năm trời, chỉ cần hơi không vừa ý các cô ta, tôi liền bị chụp cho cái mũ không chuyên tâm trong tình cảm, thái độ có vấn đề và cặn bã, mà các cô ta thì chưa từng tự xem xét lại mình, mãi mãi chỉ biết đòi hỏi..."
"Giờ còn liên kết với tiểu thịt tươi của các cô ta, cùng nhau tung tin đồn nhảm, bạo lực mạng tôi... Ha ha ha..."
"Loại ngày này tôi sống đủ rồi... Quá nuông chiều cô ta, ngược lại khiến cô ta cảm thấy mọi thứ là chuyện đương nhiên... Các cô ta đâu biết, tất cả là vì tôi là bạn trai cô ta mà thôi."
Giang Lâm nói rồi cúi đầu, một lát sau, anh đột nhiên ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm Bạch Kiệt.
"Bạch lão ca, anh nói phỉ báng, tung tin đồn nhảm và chiếm đoạt tài sản của người khác thì bị phạt bao lâu?"
"Cái này... Còn tùy vào mức độ chiếm đoạt... Chỉ khi nào mức độ lớn mới cân nhắc đến hình phạt..."
Bạch Kiệt cau mày đáp.
"Mức độ? Nhẫn kim cương giá 1,88 triệu tệ, hai cái, có tính là mức đặc biệt lớn không?"
Vừa nghe giọng nghi hoặc của Giang Lâm, biểu cảm của tất cả mọi người đều cứng đờ.
Nhẫn kim cương giá 1,88 triệu tệ? Vẫn là hai cái?!
Ghê vậy... Quá giàu...
Bạch Kiệt lau mồ hôi lạnh trên trán, mấp máy môi.
"Cái này..."
"Cái này đã là mức đặc biệt lớn rồi... Nhưng tội tung tin đồn nhảm thì hình phạt rất nhẹ, nếu cộng cả hai tội thì cao nhất cũng chỉ... Phạt mười năm?"
Dường như nhớ ra điều gì, Bạch Kiệt bổ sung một câu với vẻ mặt cổ quái.
"Nhưng đó là đối với người bình thường... Còn nếu cậu là người bị hại... Thì tử hình cũng không khó..."
Không khí lại rơi vào tĩnh mịch.
Giang Lâm thậm chí cảm nhận được rõ ràng, sau khi đối phương nói xong câu đó, cô phục vụ viên bên cạnh rùng mình một cái.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất