Bản Ghi Âm

Chương 1

Chương 1
"Mẹ tớ là y tá mà, nên chuyện này cũng là do bà kể cho tớ nghe..."
"Đêm cuối cùng, Tạ Giản vốn hôn mê mấy ngày bỗng tỉnh dậy."
"Cậu ấy như phát điên, giật hết tất cả dây truyền, cố gắng vùng dậy khỏi giường, mẹ tớ phải chạy tới giữ chặt cậu lại."
"Lúc đó cậu ấy đau đớn đến mức co giật toàn thân, ý thức mơ hồ, nhưng miệng vẫn thì thầm mãi."
"Nói rằng ‘tôi muốn gặp cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy…’"
"Cho đến bây giờ, mỗi lần nhắc lại cảnh tượng đó, mẹ tớ vẫn khóc."
"Bà hỏi tớ có biết người con gái mà Tạ Giản gọi tên cuối cùng là ai không?"
Nói đến đây, Thi Hân Hân ngửa cổ uống cạn một ngụm bia, ánh mắt hướng về phía tôi.
"Haha, chuyện này ngoài cậu ra tớ chưa kể với ai, dù sao thì đó cũng là Tạ Giản – Tạ Giản đấy!"
"Thiên tài kiêu ngạo ngày xưa, chết đi trong sự tiếc nuối và đáng thương như thế, nếu nói ra sẽ làm xấu hình ảnh của cậu ấy lắm."
Cạch một tiếng đặt ly bia xuống, Thi Hân Hân vỗ vai tôi:
"Thật sự đấy! Một đứa lắm mồm như tớ mà phải giữ bí mật suốt bao nhiêu năm nay, thật sự sắp nghẹn chết mất!"
"Nhưng hôm nay là ngày giỗ của cậu ấy, khiến người ta không thể không buột miệng nói ra vài lời từ đáy lòng… Cậu hiểu chứ?"
Buổi họp lớp kỷ niệm mười năm cấp ba, ai nấy đều say đến tận hứng.
Sau khi đưa Hân Hân lên xe của chồng cô ấy, tôi đứng bên đường, hứng những cơn gió mát lạnh thổi qua.
Buổi họp lớp kỷ niệm mười năm cấp ba, ai nấy đều say đến tận hứng.
Sau khi đưa Hân Hân lên xe của chồng cô ấy, tôi đứng bên đường, hứng những cơn gió mát lạnh thổi qua.
Rồi giơ tay gọi taxi, báo địa chỉ nhà ngoại.
Chỉ là khi nhất thời kích động gõ cửa căn nhà bên cạnh nhà ngoại.
Người mở cửa là một cụ già, vừa nhìn đã nhận ra tôi.
"Ôi, là Tiểu Đồng về rồi à!"
Bà nội Tạ tóc bạc trắng, cười đến nỗi khóe mắt chìm sâu vào nếp nhăn.
"Quả nhiên, Giản Nhi đoán đúng rồi."
Tôi sững sờ: "Bà... Bà nội Tạ?"
Nhưng bà nội Tạ đã quay lưng, chống gậy bước vào trong nhà, miệng lẩm bẩm:
"Giản Nhi nói, Tiểu Đồng chắc chắn sẽ về thăm bà già này, còn bảo nếu cháu về thì ta đưa cái thứ đó cho cháu."
Trước khi học cấp hai, tôi sống ở nhà ngoại, sát vách nhà Tạ Giản.
Nhưng chuyện này tôi chưa kể với ai, kể cả bạn cùng bàn Thi Hân Hân.
Còn lý do vì sao –
Đó chính là Tạ Giản mà!
Chàng trai ưu tú, hoàn mỹ, khác biệt với tôi như trời với đất.
Bảo rằng người như tôi hồi đó và cậu ấy từng là thanh mai trúc mã…
Thật sự quá xấu hổ cho cậu ấy.
Tôi mím môi, theo bà nội Tạ lên tầng hai, tới căn phòng cuối cùng.
Theo ký ức của tôi, căn phòng này luôn khóa chặt, Tạ Giản không cho phép ai vào.
Bà nội Tạ dùng chìa khóa mở ngăn kéo, đưa cho tôi một chiếc hộp sắt cũ kỹ, vỏ sơn đã tróc.
"Giản Nhi nói, sau khi cậu ấy đi, mọi thứ khác đều phải đốt hết, nhưng bà già này mắt kém, trí nhớ tồi, sợ đốt nhầm..."
"Ài, dù gì ngôi nhà này cũng sắp bị phá dỡ rồi, Tiểu Đồng xem thử có gì cần thì cứ lấy làm kỷ niệm đi."
Mãi đến khi bà nội Tạ đóng cửa rời đi, tôi mới bừng tỉnh, mở chiếc hộp ra.
Bên trong là một chiếc MP3 cũ và cáp sạc.
Bộ nhớ ghi âm của chiếc MP3 đã đầy.
Tôi đeo tai nghe vào, đột nhiên nhận ra cả người mình đang run rẩy, tay chân lạnh buốt đến đáng sợ.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhấn vào bản ghi âm đầu tiên –
【Chào cậu.】

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất