Bản Ghi Âm

Chương 4

Chương 4
Gặp ánh mắt của tôi, cha dượng cúi đầu, mỉm cười hiền từ với tôi.
"Không sao đâu, tôi biết Tiểu Đồng hiểu chuyện nhất mà. Hôm qua vừa tròn mười tám tuổi của con, từ giờ con đã là người trưởng thành rồi, phải biết chịu trách nhiệm cho hành động của mình."
Nói xong, bàn tay ông ta đặt lên đầu tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Cho nên, Tiểu Đồng, xin lỗi đi."
Bàn tay trên đầu đột nhiên siết chặt, ép người ta không thể ngẩng đầu lên nổi.
"Nhanh lên, xin lỗi em trai này."
Gì cơ chứ…
Tôi bị ép cúi đầu, khóe mắt liếc thấy nụ cười đắc thắng đầy khinh bỉ dưới lớp nước mắt giả tạo của cậu bé.
Khi nhận thấy tôi chú ý đến, cậu bé lại giơ ngón giữa về phía tôi, vẻ mặt cười nhăn nhở.
Gì cơ chứ.
Đột nhiên tôi bật cười, khẽ nháy mắt với cậu bé.
Cậu ta không khỏi sững người.
Thì ra chỉ là xuyên không thôi, tôi còn tưởng mình đang gặp ác mộng.
Tôi lập tức hất mạnh tay cha dượng ra, ngửa cổ hét lớn:
“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á –!!!”
Tiếng hét nguyên thủy nhất, thuần khiết nhất, hoàn toàn không giữ hình tượng.
Giống như Tarzan trong rừng rậm, đu dây leo trèo khắp nơi.
Không biết nói tiếng người, nhưng lại vô cùng thẳng thắn.
Hét xong, cả rạp phim chìm vào sự im lặng chết người.
Cậu bé sợ đến hóa đá, mẹ cậu ta ngừng la hét, những người xung quanh cũng ngừng chỉ trỏ.
Mọi người há hốc miệng, biểu cảm đờ đẫn, giống như những tượng binh đất xếp hàng trong mộ cổ.
Kể cả cha dượng, cơn giận chưa kịp bùng lên đã bị dập tắt bởi tiếng hét vang trời của tôi.
Gương mặt ông ta mang vẻ vừa muốn nổi giận vừa không thể phát tác, trông cực kỳ ngu ngốc.
Cực kỳ buồn cười.
Vì thế, đương nhiên tôi bật cười.
Cười một cách sảng khoái.
“HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA!”
Năm mười tám tuổi thật sự của tôi thường chỉ biết lắp bắp.
Nhưng tôi từ thế giới khác tới đây thì hoàn toàn điên cuồng!
Và khi tôi cười như vậy, mọi người dường như bị ai đó chọc phải.
Ai nấy đều giật mình, ánh mắt lóe lên nỗi sợ hãi bản năng.
Người lớn vội vã lẩm bẩm “Không có gì hay ho để xem đâu”, rồi kéo con cái họ rời đi.
Mẹ cậu bé cũng lộ vẻ như chạm phải thứ bẩn thỉu, vừa mắng chửi vừa cố kéo cậu bé bỏ đi.
Nhưng tôi chợt túm lấy tay áo bà ta, kéo mạnh trở lại chỗ cũ.
“Đừng đi mà cô ơi, cô không phải nói cháu có bệnh sao? Cô nhìn cháu có giống không? Cháu chẳng hề biết mình có thể mắc bệnh đấy, chắc chắn cô là bác sĩ chuyên nghiệp đúng không? Vậy cô đưa cháu đi viện khám đi!”
Tôi cười đến mức nước mắt sắp trào ra, trông thật sự như bị điên.
“Ê, làm gì vậy, cô… đứa trẻ này… mau buông ra!”
Cuối cùng, mẹ cậu bé lộ rõ vẻ hoảng loạn, khẩn trương muốn chạy thoát thân.
“Cô ơi, cháu chưa bao giờ bị oan uổng như vậy, lại còn bị một đứa trẻ hư hỏng đổ oan, cháu chưa từng cảm thấy ấm ức đến thế, tinh thần cháu bị tổn thương nghiêm trọng, dường như thật sự sắp mắc bệnh rồi, hai mẹ con cô phải chịu trách nhiệm đấy!”
Nói rồi, tôi cúi xuống, nháy mắt với cậu bé đang sợ đến ngây người.
“Em trai nhỏ, mau lớn lên đi làm việc đi, chị bị em ép đến phát điên rồi, nửa đời còn lại sẽ dựa vào em nuôi sống đấy. Khi chị chuyển đến nhà em, ngày nào cũng cười đùa, ngày nào cũng nghịch phá, để em chơi trò lưng ghế với chị mỗi ngày nhé? Hi hi.”
Tôi cười hi hi, còn cậu bé thì không cười được.
Lần này cậu bé cuối cùng cũng sợ đến mức khóc thét, bất chấp lối đi hẹp và vị trí đứng của mẹ.
Cậu quay đầu cố gắng chạy, kết quả hai chân vướng vào nhau, cả hai mẹ con ngã dúi dụi.
“Chính là như vậy.”
Tôi đột ngột thu lại nụ cười, như thể người vừa điên cuồng không phải là mình.
“Mẹ, mẹ xem, lúc nãy cậu bé chính là tự vấp ngã như vậy, con không sai.”
Tôi bình tĩnh nhìn mẹ đang ngây người, tay chạm vào má hơi sưng đỏ của mình.
“Mẹ, con đau.”
Mẹ tôi ngơ ngác, vô thức mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào.
Còn tôi cúi mắt, tay đặt lên ngực, giọng thì thầm dần yếu ớt.
“Mẹ, con rất đau.”
“Tiểu Đồng…”
Mẹ lắp bắp, giọng nói đầy sự bất an và áy náy.
Nhưng tôi không nghe tiếp nữa, mà quay người, chạy thẳng ra khỏi rạp phim. Bỏ lại tất cả mọi người trên đời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất