Ung Chính năm thứ sáu, ngày 14/5, ngày đại cát, thích hợp chuyện cưới hỏi.
Điềm Nhi mở mắt, cất giọng gọi: “Phỉ Thúy!”
“Chủ tử...” Phỉ Thúy cước bộ vội vã đi tới, thấy Điềm Nhi nửa ngồi trên
giường, không khỏi cười nói: “An tâm, bây giờ mới đến canh bốn thôi ạ.”
“Không được. Bổn cung nói sao cũng không ngủ được.” Điềm Nhi lắc lắc đầu: “Đỡ ta đứng lên đi.”
“Nô tỳ xem ra, là do ngài quá hưng phấn đó thôi.” Phỉ Thúy cười trách nói, nghe lời đi tới.
“Sao có thể không hưng phấn a, đây là lần đầu tiên bổn cung cưới con dâu.”
Điềm Nhi lắc đầu, có chút thở dài nói: “Nói cũng kỳ quái, bộ dạng lúc
Tám Cân mới sinh ra, thỉnh thoảng còn hiện lên trước mắt ta, nhưng chớp
mắt một cái đã sắp nạp đích phúc tấn rồi, thời gian trôi qua thật nhanh
a. Chớp mắt bổn cung cũng già đi rồi!”
“Nương nương nói vậy là