Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 103: Để tôi yên tĩnh xem tv



Báo Đốm và Trần Hạo Hiên liếc nhau, bên trong đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi, theo như lời nói của Sở Vĩnh Du, Tỉnh Vu Dịch, người đến ở rể kia là anh em của anh? Trời ạ!

Nam Trấn thuộc thành phố Ninh, nơi này phong cảnh xinh đẹp, dựa vào núi, ở cạnh sông, lúc trước có nhà đầu tư bất động sản rất nhạy bén đã phát triển một khu biệt thự khổng lồ ở Nam Trấn, chi phí vô cùng xa xỉ, mà sự thật đã chứng minh rằng nó hoàn toàn chính xác thành công, tất cả biệt thự đã được bán hết, nếu như không phải các khu vực còn lại đại bộ phận đều là đất nông nghiệp thì có lẽ khu biệt thự sẽ còn được tiếp tục mở rộng.

Và công ty bất động sản Hoa Phong chính là người xây khu biệt thự này, có thể thấy Đồng An Thái này, ở trên phương diện vận hành thương nghiệp thật sự có chút tài năng.

"Anh Sở, chúng ta đi Lệ Nhã Cư trước, Đường Chiến chính thức bắt đầu lúc năm giờ chiều, vẫn còn hơn một giờ đồng hồ nữa, có thể đi nghỉ ngơi trước một chút, chú của em có mua hai căn biệt thự ở Lệ Nhã Cư.”

Trần Hạo Hiên nói xong, mặc dù không có nhận được câu trả lời của Sở Vĩnh Du, nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ, dù sao có thể tiếp đãi Sở Vĩnh Du, đó là điều vô cùng vinh hạnh.

"Lệ Nhã Cư được xây bởi công ty bất động sản Hoa Phong đúng không?”

"Đúng vậy, anh Sở..."

Đột nhiên, Sở Vĩnh Du hỏi xong, Trần Hạo Hiên gần như trả lời theo bản năng, sau đó cả người có chút ngu muội, lúc này anh ta mới nhớ tới mối thù của Sở Vĩnh Du và nhà họ Đồng.

"Anh Sở, cái đó... Hay là chúng ta chuyển đi nơi khác?”

"Không sao."


Tiến vào Lệ Nhã Cư, sau khi đến một căn biệt thự, vừa mới đi vào sân, căn biệt thự bên cạnh đúng lúc có người đi ra, thật trùng hợp, lại là Đồng Tử Họa.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du, Đồng Tử Họa cũng sửng sốt, lập tức nhe răng cười một cái, sau đó giơ tay phải lên cổ mình lau một cái.

Tuy nhiên, những việc này đều bị Sở Vĩnh Du bỏ qua, khiến Đồng Tử Họa tức giận đến mức giậm chân, quay người đi vào trong biệt thự.

"Ha ha! Lục Tân, tin tức của anh thật sự không sai, Sở Vĩnh Du quả nhiên đến Nam Trấn muốn tham gia Đường Chiến, đang ở ngay sát vách biệt thự của chúng ta!”

Lục Tân không nói gì, nếu như ngay cả một chút tin tức tình báo ấy cũng sai lầm, vậy sao ông ta có thể có tư cách trở thành phụ tá đắc lực của Nam Cảnh binh vương Giang Mạnh này chứ.

"Lục Tân, tôi muốn anh đánh chết Sở Vĩnh Du ở trên lôi đài, ở trước mặt tất cả mọi người, haha!”

Nhìn Đồng Tử Họa có chút kích động, Lục Tân khẽ lắc đầu.

"Có lẽ không nhất định cần tôi phải ra tay, vì Phàm Trần, vị đại sư huynh của Hàn Tử An đã nói, muốn ở Đường Chiến báo thù Sở Vĩnh Du, Phàm Trần có được nội khí võ giả lục phẩm, thực lực vô cùng khủng bố, nếu như vậy mà Sở Vĩnh Du vẫn không chết, đương nhiên tôi sẽ ra tay!”

Nghe nói như thế, Đồng Tử Họa ngồi trên ghế sa lon, vắt chéo chân đắc ý nói.

"Sở Vĩnh Du này, sau khi trở về liền gây thù chuốc oán khắp nơi, tôi xem lần này hắn ta có không chết không?”

Mà Đồng Tinh Minh ở bên cạnh lại không lên tiếng, ít nhất từ tin tức vừa rồi, Lục Tân hẳn là lợi hại hơn so với võ giả lục phẩm, cứ như vậy, độ chắc chắn càng lớn hơn.

Bên trong căn biệt thự nhà họ Trần mua, Sở Vĩnh Du ngồi trên ghế salon, tay cầm điều khiển từ xa xem TV.

Cái gọi là Đường Chiến, khác so với chơi đồ hàng ở điểm nào? Nếu không phải vì người anh em Tỉnh Vu Dịch, muốn ở trước mặt mọi người tìm được đồ anh ta bị mất trở về, Sở Vĩnh Du sao có thể tới Nam Trần này.

"Cậu chủ, bên ngoài có cô gái tên là Tường Vi muốn đi vào.”

Lúc này, một người hầu đến bẩm báo, Trần Hạo Hiên buồn bực, Tường Vi? Mình cũng không quen biết cô gái nào tên là Tường Vi.

"Để cô ta đi vào đi."

Sở Vĩnh Du lên tiếng, Trần Hạo Hiên lập tức hiểu ra.

Rất nhanh, một bóng người xinh đẹp tiến vào, Trần Hạo Hiên có chút ngốc trệ.

Hôm nay Tường Vi vẫn đội chiếc mũ nồi quen thuộc, cô ta mặc một bộ quần áo bó màu xanh quân đội, tôn lên dáng người rõ ràng.

Giống như vô cùng quen thuộc ngồi xuống ghế salon, Tường Vi cười.


"Sở Vĩnh Du, đối với trò đùa trẻ con này anh cũng cảm thấy hứng thú sao?”

Sở Vĩnh Du nhìn thoáng qua Tường Vi, giọng nói lạnh lùng.

"Cô muốn làm gì không quan trọng, nhưng ở trên Đường Chiến, nếu như cô dám ngăn cản tôi, tôi cũng sẽ giết cô.”

Nhìn ánh mắt Sở Vĩnh Du, hơi thở của Tường Vi cứng lại, bởi vì cô ta hiểu rõ, nếu như mình làm, Sở Vĩnh Du thật sự sẽ giết mình.

"Tỉnh Vu Dịch đó, thật sự may mắn khi có được người anh em như anh.”

Sở Vĩnh Du mỉm cười.

"Cô điều tra rất cẩn thận, thân phận đặc phái viên thật là phù hợp, nhưng câu nói này của cô bị ngược rồi, là tôi may mắn!”

Không có ai biết, những năm tháng thiếu niên tối tăm của anh đã có bao nhiêu lần anh xúc động muốn tự sát, nếu không phải có Tỉnh Vu Dịch, cũng sẽ không có anh bây giờ.

"Anh Báo, Vương đại sư tới, em không ngăn cản được!”

Đột nhiên, một thủ hạ của Báo Đốm vọt vào, gần như vừa nói xong thì một đạo âm thanh lạnh lùng liền vang lên.

"Báo Đốm! Cậu thật kiêu ngạo, không tự mình tiếp tôi thì thôi, đến Nam Trấn mà lại không đến thăm tôi trước, cậu thật sự coi rằng có mối nhân tình và mười lăm tỉ kia thì Vương Hổ tôi ở trong lòng cậu liền trở thành nô tài sao?”

Nhìn một người trung niên đang tiến đến từ phía sau, Báo Đốm vội vàng đứng dậy cười nói.

"Vương đại sư, ngài hiểu lầm rồi, tôi có một số việc nha, ngài về trước đi, tôi lập tức đi qua được chứ?”

Vương Hổ ở trong một ngôi biệt thự khác, cũng có thể coi như Báo Đốm mượn tạm Trần Hạo Hiên.

"Hừ!"

Chỉ thấy Vương Hổ hừ lạnh một tiếng, rồi nhìn bốn phía, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người Sở Vĩnh Du.

"Thủ hạ của cậu nói, cậu có nhân vật quan trọng phải tiếp đãi, cậu ta, chẳng lẽ chính là nhân vật quan trọng kia? So với tôi, người đại sư sắp giúp cậu giảm bớt số lượng lễ vật còn quan trọng hơn sao?”

Cái này tại sao trong nháy mắt lại kéo tới người Sở Vĩnh Du, Báo Đốm căng thẳng đến mức đầu đầy mồ hôi, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy giọng nói của Sở Vĩnh Du.

"Báo Đốm, cậu ra ngoài đi."

"Đúng đúng anh Sở, quấy rầy ngài!”


Quả nhiên, khiến Sở Vĩnh Du không vui, Báo Đốm vội vàng đi trước mặt Vương Hổ nói.

"Vương đại sư, đều do tôi không đúng, chúng ta qua bên kia nói."

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du cuồng vọng như vậy, Vương Hổ quả thực có chút khó chịu, nhưng dù sao không phải nhằm vào ông ta, vậy nên quay người đi ra ngoài, đồng thời mở miệng nói.

"Xét thấy cậu thiếu tôn trọng tôi như vậy, nhất định phải tăng thêm ba tỉ.”

Báo Đốm vội vàng đồng ý, chỉ cần không làm phiền đến Sở Vĩnh Du, làm gì cũng đều được.

"Có thể, Vương đại sư, đều là tôi không tốt, ba tỉ này là ngài nên được.”

Đột nhiên!

Vương Hổ biến sắc, đẩy Báo Đốm ra, lập tức nhàn rỗi tay phải thành chưởng hướng về phía trước đánh tới.

Chỉ thấy phía ngoài cửa biệt thự vừa được thủ hạ của Báo Đốm mở ra, một bóng người nhanh chóng lao vào, kình phong lăng lệ, rõ ràng là võ giả.

Bành!

Hai bên chạm nhau một chưởng, Vương Hổ liên tiếp lui về phía sau hai bước, mà người tới lại quẹo người thật nhanh, trực tiếp hướng về phía Sở Vĩnh Du đang ngồi trên ghế salon.

"Giết chủ nhân Hàn Tử An của ta, Sở Vĩnh Du, đi chết đi!”

Người tới la lên, sát khí tràn ngập, bên kia Vương Hổ kinh hãi, nhưng muốn cứu viện đã không còn kịp, huống hồ, từ một chưởng vừa rồi có thể thấy người này mặc dù cũng là võ giả tứ phẩm, nhưng nội kình hùng hậu hơn so với ông ta rất nhiều, không phải là đối thủ.

Tay phải thành trảo, lúc giống như sắp cào nát yết hầu Sở Vĩnh Du, trong điện quang hỏa thạch, Sở Vĩnh Du vẫn duy trì dáng vẻ nghiêng người xem TV, tay trái quỷ dị duỗi ra, thế mà đi sau lại đến trước, tay trái đặt lên bờ vai người công kích, ngay một giây sau đó, trực tiếp ấn nó ngồi xuống ghế salon, sau đó cũng không còn động đậy nữa.

"Để tôi yên tĩnh xem TV khó khăn như thế sao?”




Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất