Bàn Long

Chương 184: Tiếp liên thứ sát

"Rất nguy hiểm?" Lâm Lôi bật cười, "Nguy hiểm cỡ nào?"
Chiêm Ni trông thấy bộ dạng Lâm Lôi như vậy, không khỏi có chút lo lắng liền gật đầu rồi đáp: "Nguy hiểm phi thường, đại nương người bây giờ quản lý Xích Nhĩ quận thành, như vậy là tương đương với quyền lực của thành chủ quận thành đó."
Nàng có phần xấu hổ: "Lôi đại ca, thực sự rất xin lỗi, ta trước không có nói với huynh một chút gì. Huynh không cần phải mạo hiểm vì chúng ta. Không đáng đâu."
"Ha ha ..."
Lâm Lôi cười đáp: "Không đáng? Kỳ thực ta cũng không có việc gì làm, có thể thuận tiện bảo vệ cho các người một đoạn đương nhiên là có thể làm được. Cho nên nguy hiểm ư? Có nguy hiểm hay không thì ta nếu so với nàng thì còn hiểu rõ hơn nhiều. Được rồi, Chiêm Ni, sớm sớm trở về đi ngủ đi."
"Lôi đại ca." Chiêm Ni có chút sững sờ nhìn Lâm Lôi.
"Về đi nào." Lâm Lôi cười giục.
Chiêm Ni cảm kích liếc mắt nhìn hắn: "Đa tạ huynh, Lôi đại ca." Có điều Chiêm Ni lại trịnh trọng nhìn Lâm Lôi, "Nhưng Lôi đại ca, ta thực sự không muốn huynh vì chúng ta mà mạo hiểm."
"Quay trở về, ngủ đi." Lâm Lôi nét mặt trở nên nghiêm túc, cố ý quát.
Lâm Lôi lâu nay đối đãi với Chiêm Ni rất thân thiện, hiện tại nét mặt lại nghiêm túc như vậy thực sự khiến cho Chiêm Ni hoảng sợ.
"Vâng." Chiêm Ni cứ như là một đứa trẻ, nhu thuận rồi gật gật đầu, sau đó quay đầu đi ra phía cửa. Kỳ thực giờ phút này từ đáy lòng nàng có chút vui mừng, dù sao Chiêm Ni cũng là một cô gái mười tám tuổi, thấy một thanh niên vĩ đại đối với nàng tốt như vậy, đáy lòng sinh ra hảo cảm là rất đỗi bình thường, nàng kỳ thực cũng không muốn Lâm Lôi rời đi.
Chiêm Ni đi đến cửa phòng, đột nhiên quay đầu lại.
Nàng nhoẻn miệng cười, nói: "Lôi đại ca, lúc huynh nghiêm mặt, kỳ thực rất là lãnh khốc đó."
Lâm Lôi nghe thấy vậy, đúng là chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa.
Hít sâu một hơi, hắn tâm tình bình tĩnh lại tiếp tục trở lại trên giường, lẳng lặng khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện linh hồn. Vô luận vào thời điểm nào, chỗ nào, Lâm Lôi cũng đều không dám buông lỏng việc tu luyện.
Hắn không thể nào quên mối thù của chính cha mẹ mình.
Không thể nào quên cái chết của Đức Lâm gia gia!
Không thể nào quên mục tiêu chính trong lòng mình - Đem Quang Minh giáo đình nhổ sạch tận gốc rễ!
"Một ngày nào đó ..." Lâm Lôi trong lòng kiên định vô cùng, hắn lúc này không cầu quyền thế địa vị cao, chỉ cầu có thể an tĩnh để tĩnh tâm tu luyện.
oOo
Tại một nơi khác của ngôi tửu điếm có một đình viện độc lập. Trong phòng ngọn nến vẫn bùng cháy, nam tử tóc đỏ nọ đang lạnh lùng ngồi ở trong phòng, sáu người khác đều đứng tại đó.
"Lần hành động này nếu thành công thì tất cả mọi người sẽ được thoải mái. Còn nếu như thất bại ... các ngươi sẽ biết thế nào là thủ đoạn của Uy Đức phu nhân." Hồng phát nam tử lạnh nhạt gằn từng tiếng.
Sáu người trong đáy lòng đều có phần sợ hãi.
Uy Đức phu nhân tâm ngoan thủ lạt, Uy Đức bá tước trong khi còn tại thế, Xích Nhĩ quận thành cơ hồ mọi người đều biết, trên danh nghĩa Uy Đức bá tước mặc dù là thành chủ, nhưng mà thực chất đứng trên thành chủ chính là Uy Đức phu nhân.
Ngay cả nhi tử của Uy Đức phu nhân, ở trước mặt Uy Đức phu nhân cũng phải câm như hến.
Đáng tiếc, nhi tử của bà ta đã chết.
Dựa theo quy củ thì phải do nhi tử của Uy Đức bá tước kế thừa chức vị thành chủ. Uy Đức phu nhân làm sao có thể cho phép hai tỷ đệ nhà quê nọ đoạt quyền?
"Đội trưởng xin cứ yên tâm, lần này chúng ta tuyệt đối sẽ không thất thủ. Cái tên cường giả kia thực lực rất mạnh. Nhưng mà không thể thời khắc nào cũng bảo vệ cho hai tỷ đệ bọn chúng." Trong sáu người đứng đó có giọng nói mạnh mẽ của một người cất lên..
Những người khác cũng đều gật đầu.
"Tốt lắm, ta đã phái người mua chuộc lão bản của tửu điếm này, trong lầu ba tửu lâu của tửu điếm này có hai gian phòng, vừa vặn đúng lúc tỷ đệ hai người quay về chỗ ở tại đình viện, đến lúc đó các ngươi bốn người trong đó sẽ chia nhau ra tiếp cận hai căn phòng. Còn hai người khác đi theo ta ... nhớ kỹ, nếu có một cơ hội thì hãy xuống tay, nhưng mà, mục tiêu chính của chúng ta là cái gã thiếu niên kia." Hồng phát nam tử nhắc nhở.
Dù sao Cơ Ân hiện tại chính là người đầu tiên có thể kế thừa quyền lực.
Còn Chiêm Ni thì dù sao cũng là nữ tử, nàng nếu đảm nhiệm ngôi vị thành chủ sẽ khó khăn phi thường.
"Đợi khi thiếu niên nọ xuất hiện, hãy động thủ lại lần nữa. Giết thiếu niên nọ, nếu có cơ hội thì lại quay sang giết nốt nữ tử." Hồng phát nam tử lạnh lùng sắp đặt, "Được rồi, các ngươi hiện tại hãy đi đến chỗ đã định ngay đi. Nói không chừng, thiếu niên nọ ban đêm còn có thể ra ngoài đi nhà xí nữa đó. Nếu vậy thì chúng ta lại càng có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng."
"Rõ, thưa đội trưởng."
Sau khi nam tử tóc đỏ an bài xong, bốn trong sáu người lập tức lặng lẽ rời khỏi đình viện, trực tiếp đi đến chủ lâu tửu điếm, tiến nhập vào lầu ba trong đó đã sớm an bài hai gian phòng tốt.
Hôm nay bầu trời còn có trăng rằm treo trên cao, trong thiên địa tồn tại ánh nguyệt quang chiếu rọi mênh mang nhàn nhạt.
Lần này hồng phát nam tử mang đến cung tiễn thủ, đều là phần tử tinh anh của Xích Nhĩ quận thành, với loại trình độ này, xạ kích ngoài năm sáu mươi thước một thiếu niên trong đình viện không có thực lực, nhất định có mười phần nắm chắc.
"Đội trưởng, còn chúng ta làm gì?" Hai người khác đứng ở bên cạnh hồng phát nam tử dò hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hồng phát nam tử lạnh nhạt đáp: "Nhiệm vụ của các ngươi là ... một khi bốn ngừơi bọn họ không có cách nào bắn chết tên thiếu niên, các người phải đóng giả làm người hầu của tửu điếm, đưa bữa sáng tới. Đến lúc tới gần được thiếu niên đó, trực tiếp một chiêu giết chết."
"Đội trưởng!" Hai người này nhất thời nóng nảy.
Đóng giả thành sứ giả để ám sát, nhưng mà phải biết rằng bên cạnh còn có một cường giả và hắc báo, bọn họ hai người cho dù thành công, còn có mệnh mà chạy trốn hay sao?
"Hử."
Hồng phát nam tử quay đầu lại lạnh lùng nhìn bọn họ, "Hai người các ngươi không có sự lựa chọn, lần này tám người các ngươi đi theo ta tới, thân nhân của các người, Uy Đức phu nhân đã sớm khống chế kỹ rồi.. Một khi nhiệm vụ của các ngươi thất bại, chẳng những các ngươi xui xẻo mà cả nhà các ngươi đều xong đời. Còn nếu các ngươi thành công, cho dù các ngươi có chết thì thân nhân của các ngươi cũng sẽ được hậu đãi."
Hai người sắc mặt có phần trắng bệch.
"Hai người các ngươi nên biết thủ đoạn của Uy Đức phu nhân, cũng nên biết thủ đoạn của ta." Hồng phát nam tử lãnh khốc nói.
Nam tử tóc đỏ mặc dù trên danh nghĩa là đội trưởng của bọn chúng, nhưng thực tế hồng phát nam tử này chính là một con chó nhất mực trung thành của Uy Đức phu nhân, giết người không chút lưu tình.
"Đương nhiên, nếu bốn người bọn họ thành công, các ngươi sẽ không cần mạo hiểm nữa." Hồng phát nam tử lạnh nhạt nói, "Các ngươi bây giờ hãy cầu nguyện đi, cầu nguyện Vũ Thần chúc phúc."
Hai người nọ đều trầm mặc.
Bọn họ đều là chiến sĩ tinh anh trong quân đội của quận thành, loại tiểu nhân vật như bọn họ, sao có thể cùng Uy Đức phu nhân tranh đấu? Hơn nữa trước mắt còn có tên hồng phát nam tử đang chằm chằm quan sát.
oOo
Lúc này bốn gã cung tiễn thủ đang ở hai phòng đợi tại lầu ba của tửu điếm chủ lâu, cứ thay phiên nhau nghỉ ngơi. Nếu có một người nghỉ ngơi thì lại đến người khác cảnh giới.
Bọn họ đều bảo trì trạng thái tốt nhất, hơn nữa một khi Cơ Ân xuất hiện, bọn họ hoàn toàn có thể lay tỉnh người bên cạnh.
Đêm dần qua đi.
Một đêm này, Cơ Ân không hề đi ra khỏi cửa phòng một bước, bầu trời cũng dần dần sáng lên, không khí sáng sớm làm cho đầu óc trở nên tỉnh táo, làm cho bốn gã cung tiễn thủ đều thanh tĩnh lại rất nhiều.
"Kẹt."
Cửa phòng mở ra.
"Ra rồi." Cung tiễn thủ nọ quay sang đồng bọn bên cạnh mình nhắc nhở.
Bốn gã cung tiễn thủ trong hai phòng cơ hồ đồng thời tâm tư đều căng lên, mọi người đều nhìn lén xuyên qua cửa sổ ở bên cạnh hướng về phía Chiêm Ni và Cơ Ân ở chỗ đình viện.
"Chính là cô gái kia, đừng nóng vội, chờ một chút." Những cung tiễn thủ khác đều lẳng lặng chờ đợi.
oOo
Đẩy cửa phòng ra, Chiêm Ni trên mặt tràn ngập nụ cười. Từ khi biết Lâm Lôi không bỏ đi mà tiếp tục bảo vệ bọn nàng, mặc dù lộ trình nguy hiểm nhưng từ sâu thẳm trong đáy lòng Chiêm Ni lại đang rất cao hứng.
"A, không khí thực trong lành." Chiêm Ni nhắm mắt lại hít một hơi thực sâu.
Rồi sau đó nàng liền bước qua phòng đệ đệ mình ở bên cạnh, tiếng gọi trong trẻo vang lên: "Cơ Ân, ra khỏi giường đi thôi, đừng làm biếng mà ngủ nữa." Vừa gọi Chiêm Ni vừa gõ cửa phòng Cơ Ân.
Nghe thấy tiếng của Chiêm Ni, Lâm Lôi ở trong phòng tu luyện cũng từ mở mắt, còn Hắc văn vân báo 'Hắc Lỗ' nằm sát dưới giường Lâm Lôi đôi mắt vẫn còn đang nhắm nghiền.
oOo
Cơ Ân khoác lên mình chiếc áo ngủỉa mở cửa phòng, xoa con mắt đang còn nhập nhèm cho tỉnh lại, bĩu môi: "Tỷ tỷ, mới sáng sớm đã làm gì thế? Ta còn chưa có tỉnh ngủ a, đã lâu lắm không được ngủ ngon giấc rồi."
Mà lúc này, xa xa tại tử điếm chủ lâu ở căn phòng tại lầu ba, cung tiễn thủ trong phòng mắt đều sang rực lên.
"Mục tiêu xuất hiện."
Bốn gã cung tiễn thủ cơ hồ đều đồng thời giương cung lên, chuẩn bị xạ kích.
oOo
"Tiểu thư, thiếu gia, các ngươi thức dậy sớm à." Lão người hầu Lan Bá Đặc cũng mở cửa phòng.
"Lan Bá Đặc gia gia dậy rồi a." Chiêm Ni nhiệt tình chào hỏi.
Cơ Ân miệng như cái trống, nhãn tình rũ xuống uể oải: "Lan Bá Đặc gia gia, không phải ta dậy sớm mà tỷ tỷ người kêu ta dậy đấy."
Đúng vào lúc này thì ...
"Bắn."
Từ bên trong 2 căn phòng tửu điếm chủ lâu ở lầu ba, một gã cung tiễn thủ khẽ quát. Nhất thời hai gã cung tiễn thủ đồng thời nhanh nhẹn vận động thân thể, cầm cung tiễn hoàn toàn ló ra trước cửa phòng.
"Chíu!" "Chíu!"
Lưỡng đạo lợi tiễn cơ hồ đồng thời từ cửa phòng lao ra, mà hai gã cung tiễn thủ khác trong phòng cũng đồng thời bắn ra.
"Chíu!" "Chíu!"
Trước sau là lưỡng đạo mũi tên, trong thời gian nháy mắt đã xẹt qua không gian, trực tiếp phóng tới Cơ Ân và Chiêm Ni đang ở trước cửa. Lưỡng đạo mũi tên này, trong đó có hai đạo bắn về phía Cơ Ân còn hai đạo bắn về phía Chiêm Ni.
Lúc này ... Lâm Lôi vẫn đang ở trong phòng mình chưa kịp tới, khoảng cách của lão người hầu Lan Bá Đặc với tỷ đệ hai người còn gần mười thước, nên tốc độ của Lan Bá Đặc căn bản vốn không kịp ngăn cản.
"Tiểu thư!" Lan Bá Đặc chỉ kịp kinh hô lên một tiếng.
Chiêm Ni, Cơ Ân tựa hồ đều cảm ứng được nguy hiểm, cùng quay đầu nhìn lại. Nhưng mà tỷ đệ các nàng hai người chỉ thấy ở trong đồng tử mũi tên càng lúc càng gần.
Mũi tên nọ đầu làm bằng kim loại đang xuyên phá không gian, phát ra tiếng kêu the thé chói tai.
"Phập!" "Phập!" "Phập!" "Phập!"
Liên tục bốn tiếng động vang lên.
oOo
Chiêm Ni, Cơ Ân tỷ đệ hai người lẳng lặng đứng tại chỗ vẫn không hề nhúc nhích, Lan Bá Đặc bên cạnh cũng hoàn toàn sợ đến ngây người, lúc này chỉ nghe thấy một tiếng 'Kẹt', cửa phòng Lâm Lôi mở ra.
Lâm Lôi bước ra khỏi phòng.
"Bối Bối, giao cho ngươi đó."
Lúc này Bối Bối đang đứng ở trước mặt Chiêm Ni, Cơ Ân tỷ đệ hai người, vừa rồi trong nháy mắt nó đã dễ dàng liên tục ngăn trở bốn đạo mũi tên.
Ngày hôm qua sau khi trải qua vụ ám sát, Lâm Lôi có dự cảm đám người kia sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, cho nên đã sai Bối Bối ban đêm ở bên ngoài ngủ, cẩn thận đề phòng trước.
Với thể tích của Bối Bối, cuộn tròn trong cỏ dại ở đình viện, đừng nói cung tiễn thủ mà chính Chiêm Ni và Cơ Ân cũng không hề phát hiện.
"Lão đại, xem ta đây." Bối Bối rất hưng phấn liếm liếm thoáng qua môi.
"Vèo."
Chỉ thấy một đạo tàn ảnh màu đen cực nhanh xẹt qua trường không, độ cao gần mười thước căn bản không có một chút khó khăn nào, Bối Bối trực tiếp kích động tiến vào trong cánh cửa. Khi bốn gã cung tiễn thủ nhìn thấy công kích thất bại, lại nhìn ra một tiểu Ảnh thử, tâm trạng đã run lên, lúc này chỉ muốn chạy trốn.
Còn không chờ bọn hắn chúng rời khỏi phòng, Bối Bối đã tiến vào trong một căn phòng rồi.
Hai đạo trảo ảnh hiện lên, hai gã cung tiễn thủ đã trực tiếp đổ xuống trong vũng máu. Bối Bối tiếp tục hung hăng đánh trên vách tường, tạo thành một cái lỗ thủng trực tiếp luồn qua đó tiến vào một gian phòng khác.
Hai gã cung tiễn thủ khác đang mở cửa chạy ra.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy được một bóng đen phi qua đối mặt với bọn chúng, hai người thậm chỉ còn chưa kịp kêu lên, 'Phập!' 'Phập!' Âm thanh vang lên của hai đạo lợi trảo cắt phá mạch máu.
Bối Bối kiêu ngạo không thèm ở lại nhìn thi thể hai kẻ trên mặt đất, lúc này quay đầu lại thoát ra cửa sổ, trở lại bên trong đình viên. Từ lúc đi đến giờ, không đến nửa phút thời gian.
"Bối Bối, không tệ." Lâm Lôi cười khen ngợi.
Bối Bối đắc ý ngẩng cao đầu, lúc này Hắc văn vân báo 'Hắc Lỗ' ở bên cạnh quay sang Bối Bối gầm nhẹ một tiếng: "Hừ, nếu là ta, tốc độ so với ngươi còn nhanh hơn."
Bối Bối lập tức bất mãn quay về phía 'Hắc Lỗ' khẽ gào lên.
Có điều Lâm Lôi lại không hề ngăn cản Bối Bối cùng Hắc Lỗ cãi nhau, mà là đi đến chỗ Chiêm Ni, Cơ Ân. Hai người vẫn đang còn sững sờ. Trong hai ngày trải qua hai lần nguy cơ sinh tử, tỷ đệ hai người các nàng trước đây mặc dù bị người khi dễ, nhưng chưa hề bị nguy hiểm quá như thế.
"Không việc gì, không việc gì rồi."
Lâm Lôi nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Chiêm Ni và Cơ Ân, Cơ Ân lúc này với 'Oa' một tiếng như tiếng khóc, trực tiếp ôm Lâm Lôi. Ở bên cạnh, Chiêm Ni cũng nức nở nghẹn ngào, cũng rúc vào lồng ngực Lâm Lôi mà khóc.
Lâm Lôi chỉ có thể an ủi tỷ đệ hai người bọn họ.
Đợi đến khi tỷ đệ hai người bình tĩnh trở lại, Lâm Lôi mới quay sang Lan Bá Đặc bên cạnh dò hỏi: "Lan Bá Đặc, hôm nay bữa sáng ông dự định ra sao."
"Dự định ư, phỏng chừng một lát nữa, tửu điếm sẽ phái người đưa tới." Lan Bá Đặc đang rất cảm kích nhìn Lâm Lôi.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất