Bàn Long

Chương 262: Chấn hám

Mấy trăm vạn người đang xem bên dưới đều ngây người, Hắc Đức Sâm thổ huyết, trên mình Lâm Lôi cũng xuất hiện huyết tích cùng long lân vỡ vụn, chứng tỏ trận chiến này thảm khốc đến cỡ nào.
"Sao lại có thể như vậy được?"
"Sao lại thế chứ, Lâm Lôi đại sư và Hắc Đức Sâm đại nhân ..."
oOo
Vô số người xem hoàn toàn bị chấn động. Hai đại tuyệt thế cường giả lại đánh nhau đến nước này, làm cho bọn họ giật mình. Nhất là khi thấy Hắc Đức Sâm, được xưng là Thánh vực đệ nhất cường giả, miệng cũng thổ huyết, chắc chắn là đã bị trọng thương.
Trong con mắt của bọn họ, Lâm Lôi chỉ mới có hai mươi bảy tuổi, mặc dù là một thiên tài. Nhưng Lâm Lôi lúc trước chẳng phải không đánh lại Áo Lợi Duy Á? Áo Lợi Duy Á lại bị Hắc Đức Sâm đánh bại, Lâm Lôi phỏng chừng cũng đồng dạng kết quả như thế. Nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn không giống với nhận định lúc đầu nữa.
"Lâm Lôi, hắn ..." Áo Lợi Duy Á cau mày, trầm mặt.
Kỳ thực, nếu Lâm Lôi không lĩnh ngộ ra Mạch Động Phòng Ngự, sợ rằng chiêu Đại Địa Liệt của Hắc Đức Sâm sẽ làm Lâm Lôi bị thương nặng. Một chiêu Đại Địa Liệt có thể giết chết Lâm Lôi, có điều là hắn có Mạch Động Phòng Ngự nên lực phòng ngự được nâng cao rất nhiều. Cho dù là tuyệt chiêu của Hắc Đức Sâm, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm Lâm Lôi bị trọng thương mà thôi.
"Lâm Lôi!" Địch Lị Á bật khóc.
Thấy những vết máu trên người Lâm Lôi, trái tim nàng run lên.
"Ca!", "Đại nhân!" Ốc Đốn và năm huynh đệ Ba Khắc, quản gia Hi Lí, Hi Nhĩ Mạn, Chiêm Ny các nàng tam nữ hài tử ... Một đám người đều vì Lâm Lôi mà khẩn trương.
Trận chiến diễn ra đến nước này, thực sự quá thảm khốc.
oOo
"Hảo quỷ dị công kích. Căn bản là không có biện pháp phòng ngự." Hắc Đức Sâm nhìn Lâm Lôi ở xa xa như một ác ma, trong lòng tự nhủ.
Đại Địa Áo Nghĩa - Làn sóng chấn động!
Cho dù là nội tạng của Hắc Đức Sâm có phòng ngự đặc thù, thì cũng bị thương nặng. Hắc Đức Sâm biết rõ, lão chỉ có thể chống cự lại cực hạn công kích của đối phương một lần nữa. Nhưng đến lần thứ ba, chắc chắn lão sẽ mất mạng.
"Phòng ngự của Lâm Lôi sao lại mạnh như vậy chứ? Đại Địa Liệt Hoàn của ta cũng không giết chết được hắn." Hắc Đức Sâm cũng không thể tin nổi.
Lão đã gặp được đối thủ đích thực. Không ai có thể ngạnh kháng một đòn như vậy, Đại Địa Liệt Hoàn là tuyệt chiêu của lão, nếu tuyệt chiêu của lão không thể đánh bại được đối phương, còn có biện pháp gì thắng được?
"Không thể tiếp tục ngạnh kháng một lần nữa, dựa vào thân pháp, tưởng có biện pháp né tránh công kích của hắn, mà để cho hắn một đường lui." Hắc Đức Sâm tự hỏi. Lão cũng tin tưởng, tình huống của Lâm Lôi cũng không tốt hơn so với lão bao nhiêu, có thể đỡ được Đại Địa Liệt Hoàn, nhưng lực chiến đấu cũng đã bị tổn hại rất nhiều. Lão tin rằng chỉ cần sử dụng tiếp Đại Địa Liệt Hoàn thì Lâm Lôi chắc chắn không chống lại được.
Hắc Đức Sâm thế còn Lâm Lôi lúc này cũng có cùng ý nghĩ như vậy, tình hình bây giờ, quyết không thể ngạnh kháng một lần nữa.
"Xuy! Xuy!" Hắc Đức Sâm đứng lên bắt đầu thu liễm Thổ hoàng sắc sóng khí ngoài thân lại, cuối cùng giống như Thổ hoàng sắc khải giáp bám chặt vào người.
Lâm Lôi cũng làm cho Mạch Động Phòng Ngự co rút lại bên ngoài cơ thể. Bởi nếu triển khai phòng ngự quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ phi hành. Không còn nghi ngờ gì nữa, hai đại cường giả đến lúc phân thắng bại, đều quyết định sử dụng tốc độ chiến đấu.
Vô số người đang xem cuộc chiến ở phía dưới đều ngửa đầu ngước nhìn lên. Trái tim của bọn họ cũng đang treo lơ lửng như vậy.
Những người vốn cho rằng người chiến thắng nhất định là Bàn Thạch Kiếm thánh Hắc Đức Sâm, cũng không dám nói như vậy nữa.
"Hô!" "Hô!" Cuồng phong nổi lên, lốc xoáy lại quét qua trời đất lần nữa. Lâm Lôi đứng dậy thân hình phiêu dật một cách quỷ dị, tốc độ hoàn toàn đạt tới cực hạn, theo hướng gió lướt tới. Thân pháp của Lâm Lôi vô cùng quỷ dị khiến cho người ta không thể nắm bắt.
Hắc Đức Sâm vận một Thổ hoàng sắc lên trọng kiếm, đôi chân cũng bắt đầu di động, từng bước một của lão đều khiến cho không gian phảng phất chấn động, mỗi bước khoảng cách tới hơn chục thước. Thân pháp của lão cũng quỷ dị như vậy!
"Xuy!"
Thổ hoàng sắc trọng kiếm của Hắc Đức Sâm đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Lôi, trực tiếp chém vào thân trên của hắn, nhưng dường như chém vào hư không, xuyên thấu thân thể của Lâm Lôi. Thân thể hắn đã nhanh chóng hoá thành hư ảo, biến mất không thấy đâu. Còn lại chỉ là tàn ảnh.
"Phốc xích!" Cùng lúc, Hắc Ngọc trọng kiếm cũng chém tới.
Trong khi tới gần Hắc Đức Sâm, thì loáng một cái Hắc Đức Sâm đã ở bên ngoài cách mấy chục thước.
Hai đại cường giả đều biết công kích của đối phương rất đáng sợ, căn bản không dám ngạnh tiếp một lần nữa, đều dựa vào thân pháp, tránh đòn trực diện của đối phương.
"Người đâu?"
"Đều nhìn không thấy."
Vô số người xem bên dưới đều trố hai mắt ra nhìn kĩ trên không trung. Tuy nhiên, tốc độ của hai người quá nhanh, hơn nữa gió lốc cuồng bạo quét qua nên bọn họ chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một chút tàn ảnh cố định.
Trán Địch Lị Á toát đầy mồ hôi hột. Con mắt nàng vẫn không chớp nhìn lên bầu trời như trước.
Hào khí, sự khẩn trương chưa từng có trước đây!
Hắc Đức Sâm bước từng bước một, thẳng tới trên đỉnh Đồ Tiêu sơn. Hắc Đức Sâm quyết định lợi dụng số cự thạch, cây cối làm chướng ngại vật nhằm hạn chế tốc độ của Lâm Lôi.
"Hô!" Lâm Lôi đáp xuống, cực nhanh chém về phía Hắc Đức Sâm.
Hắc Đức Sâm từng bước di chuyển ra xa, chỉ trong một bước, xuất hiện phía sau một toà cự thạch một cách quỷ dị. Lúc này Lâm Lôi đã ở phía bên mặt kia của cự thạch.
"Đại Địa Liệt ..."
Thổ hoàng kiếm mang theo lực lượng vô tận hung mãnh đánh xuống. Cự thạch giống như đậu hũ, vừa mới chạm vào thổ kiếm khí ở đầu mũi Thổ hoàng sắc trọng kiếm liền bị chấn nát bấy, Lâm Lôi cả người sớm đã thấy không ổn, rất nhanh nhảy tránh đi.
"Bồng!"
Cả Đồ Tiêu sơn bị chém đứt, tạo thành một cái khe lớn sâu tới mấy trăm thước, miệng khe vỡ ra rộng chừng ba bốn thước, vô số đá vụn bắn ra các nơi.
"Thần a!" Mấy trăm vạn người hoàn toàn ngây ra.
Đồ Tiêu sơn trước mắt bọn họ lúc này, bị nứt ra thành một cái khe lớn, Đồ Tiêu sơn cao gần ngàn thước, cũng bị nứt ra một nữa.
"Bồng!" Lâm Lôi đánh ra Đại Địa Áo Nghĩa - sóng chấn động trực tiếp hướng chém về phía Hắc Đức Sâm.
Hắc Đức Sâm nhanh chóng tách ra.
Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi bởi vậy chém vào đại thụ ở bên cạnh, "rào" thực là quỷ dị. Đại thụ bị cuồng phong nghiền thành phấn mạt, đồng thời theo hướng Hắc Ngọc trọng kiếm chém xiên xuống, sóng chấn động dọc theo một đường xiên thẳng tắp, từ đỉnh Đồ Tiêu sơn, xiên xuống, xuyên qua cả bên trong lòng Đồ Tiêu sơn, cuối cùng xuyên qua sườn bên kia của ngọn núi.
"Xuy! Xuy!"
Trên sườn núi, hình thành nên một động khẩu cỡ hình người. Vô số tảng đá từ trong đó rơi xuống, nghiền nát hoàn toàn, bị cơn gió thổi qua, làm bụi bay đầy trời. Cả thiên địa đều trở nên mờ mịt.
Chỉ là trong chốc lát ...
Hiện lên rõ ràng, xuyên qua lòng núi, từ đỉnh núi tới bên sườn xuất hiện vô số huyệt động trước mắt mọi người.
Tại nơi những người đang quan chiến là một sự tĩnh lặng chết người.
Yết hầu Kiều An bệ hạ giật giật.
Trời ạ, đây là uy lực đáng sợ đến cỡ nào vậy. Ai có thể ngạnh kháng công kích của bọn họ? Một kiếm phách sơn, một kiếm xuyên qua lòng núi, hơn nữa toàn bộ cự thạch đều bị nghiền thành bụi phấn. Đơn giản là không thể nghĩ tới.
"Đây là Đại Địa Áo Nghĩa!" Bọn người Ba Khắc đều hưng phấn đứng lên, nhưng họ cũng vì thực lực đáng sợ của Bàn Thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm mà kinh hãi.
Áo Lợi Duy Á trầm mặt nhìn hết thảy.
oOo
Cuồng phong gào thét, thân ảnh Lâm Lôi núp trong gió, đột ngột không ngừng xuất hiện ở khắp nơi. Còn Hắc Đức Sâm với thân pháp quỷ dị cũng không ngừng né tránh, vô số người xem phía dưới, chỉ có thể nghe được những âm thanh va chạm mãnh liệt một cách đáng sợ, sơn thạch, cự thụ bay tới đều bị vỡ vụn hoặc bị chém thành từng đoạn, hoặc là bị hoá thành bụi phấn.
"Bồng!" Một đỉnh núi trực tiếp bị chém đứt từ trên cao lăn xuống. Đỉnh núi lăn xuống đè lên, vô số cây cối bị ép gãy ra. Mọi người đang quan sát cuộc chiến ở phía dưới đều đứng lên.
Thánh vực cường giả Khải Ni Ân của Võ Thần môn đang quan sát chiến địa lập tức tiến lên phía trước, trong tay cầm trường côn, dùng xảo kình đánh vào một điểm của đỉnh núi bị chém đứt, khiến cho đỉnh núi cao gần trăm thước rơi xuống khoảng không ở chân núi.
"Lui về phía sau! Lui về phía sau ngay!"
Chiến sĩ thành vệ quân nhận được mệnh lệnh, lập tức bắt đầu hướng dẫn những người đang quan chiến không ngừng lui về phía sau. Bọn người thuộc hoàng tộc, quý tộc đều bắt đầu lui lại. Trời đất, trận chiến đấu này thực vượt quá sức tưởng tượng. Với khoảng cách này, bọn họ vẫn bị nguy hiểm.
Bọn họ lùi về phía sau theo bước của thành vệ quân.
Lâm Lôi, Hắc Đức Sâm hai người càng chiến đấu thêm điên cuồng, càng thêm không cố kỵ. Hắc Đức Sâm toàn lực chém ra ba bốn kiếm, cả Đồ Tiêu sơn đều bị cắt thành từng khối. Dưới công kích của Lâm Lôi, Đồ Tiêu sơn càng trở nên tơi tả. Chỉ trong chốc lát ...
"Bang! Rầm! Rầm ..."
Đồ Tiêu sơn đã bị tàn phá đến mức không chịu được nữa, trực tiếp đổ sụp xuống, vô số bụi mù bay lên. Những người đang quan chiến sợ hãi lập tức lui về phía sau một cách nhanh chóng. May mắn là họ chạy nhanh, hơn nữa xung quanh lại có mấy vị Thánh vực cường giả bảo vệ.
Đợi đến khi bụi mù lắng xuống, một đống cao khoảng hai ba trăm thước, chiếm diện tích khoảng mười dặm toàn là đá vụn xuất hiện trước mắt mọi người.
Đồ Tiêu sơn, không còn nữa!
Có, chỉ còn là đá vụn.
"Trời ơi!" Mọi người nhìn thấy hai người ở trên bãi đá là Lâm Lôi và Hắc Đức Sâm trên người đều là máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nhưng khí thế của họ cũng vô cùng đáng sợ.
Mọi người đang quan chiến ở đây, đều không thể quên trận chiến này. Vô luận là ai thất bại, ai chết, cũng sẽ không có người cho rằng bên thất bại là kém hơn.
"Lâm Lôi ngươi thua rồi!" Hắc Đức Sâm lãnh đạm nhìn Lâm Lôi.
Đồng tử màu vàng lợt của Lâm Lôi nhìn chằm chằm đối phương trầm mặc.
"Ngươi, cho dù biến thân thành Long Huyết chiến sĩ, đấu khí cũng vẫn không bằng ta. Trận chiến tiêu hao nhiều thời gian như vậy, tốc độ của ngươi cũng đã chậm lại." Hắc Đức Sâm tự tin nói.
Chính xác!
Trạng thái của Lâm Lôi ở nhân dạng mới là cửu cấp, đấu khí sau khi biến thân thì cũng chỉ tiếp cận Thánh vực trung giai mà thôi. Mà Hắc Đức Sâm đã tu luyện tới mấy trăm năm, đấu khí thâm hậu hơn so với Lâm Lôi khá nhiều. Chiến đấu kịch liệt đến lúc này, đấu khí của Lâm Lôi cơ hồ đã tiêu hao hết, không có đủ đấu khí để duy trì, tốc độ tự nhiên chậm lại.
Khoé miệng Hắc Đức Sâm nhếch lên.
"Oanh!" Hắc Đức Sâm đột nhiên di chuyển, tiếng không khí rít lên, đồng thời lúc Hắc Đức Sâm chuyển động cực nhanh, bản thân Lâm Lôi cũng cực nhanh né tránh, dựa vào thân thể cường đại, cộng thêm phong ảnh thuật, cực nhanh lướt đi.
Nhưng đấu khí cơ hồ đã bị tiêu hao hết, tốc độ của Lâm Lôi lúc này rõ ràng chậm hơn so với Hắc Đức Sâm.
"Đại Địa Liệt! ..." Chớp lấy cơ hội, Hắc Đức Sâm ra đòn hướng đến Lâm Lôi.
"U ..." một tiếng kêu to chói tai vang vọng trong lòng mọi người, đồng thời cũng vang vọng khắp thiên địa. Một bóng đen trực tiếp chui lên từ đống đá vụn, rất nhanh đứng chen giữa Lâm Lôi và Hắc Đức Sâm.
Thân thể nó cũng đồng thời lớn lên rất nhanh.
"Bối Bối!" Lâm Lôi trong lòng cả kinh.
Bối Bối nhanh chóng biến thành cao hai thước, thân dài bốn thước, đồng thời lợi trảo cũng hung hăng đánh vào Thổ hoàng sắc trọng kiếm đang đánh tới.
"Hống!" Bối Bối giận dữ rống lên.
"Bồng!"
Thổ hoàng sắc trọng kiếm, cùng lợi trảo của Bối Bối chính diện giao kích.
Hắc Đức Sâm cả người bị đánh bay ra, phun ra một ngụm máu tươi. Còn Bối Bối cũng bị lực lượng đáng sợ của đòn Đại Địa Liệt đánh bay lên.
"Mẹ nó, đau quá!" Rống giận một tiếng, Bối Bối nhanh như chớp nhằm về phía Hắc Đức Sâm, ngạnh kháng một đòn Đại Địa Liệt, thân thể Bối Bối chỉ xuất hiện lằn màu đỏ, căn bản không bị trọng thương.
Hắc Đức Sâm té trên mặt đất, nhìn thấy quái vật này vọt tới, lão không biết quái vật này tới từ đâu, nhưng biết ... lão không có khả năng chống cự.
Hắc Đức Sâm lập tức liều mạng đứng lên.
Quái vật gì thế này? Ngạnh kháng Đại Địa Liệt mà không bị gì cả!
"Đại Địa Liệt!" Hắc Đức Sâm vì bảo vệ tính mạng mà liều mạng. Nguồn: http://truyen360.com
"Bồng!"
Hai móng vuốt của Bối Bối như tia chớp liên tục bổ vào Thổ hoàng sắc trọng kiếm, làm trọng kiếm cũng bị đánh văng ra khỏi tay Hắc Đức Sâm. Cả người lão cũng bị đánh bay lên, máu tươi lại nhịn không được phun ra, rồi sau đó vô lực té xuống đất.
Người quan chiến xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
"Muốn giết lão đại của ta ư? Muốn tìm chết!" Bối Bối giận dữ rống lên, lại tiếp tục xông tới.
"Bối Bối, dừng tay!" Lâm Lôi lập tức hô lên.
"Lão đại, có chuyện gì vậy?" Bối Bối quay đầu nhìn Lâm Lôi. Lâm Lôi liếc mắt nhìn Hắc Đức Sâm. Trải qua một hồi giao chiến, Lâm Lôi biết Hắc Đức Sâm đối với mình cũng không có uy hiếp quá lớn.
Lâm Lôi lắc đầu truyền âm nói: "Bối Bối, bỏ qua đi."
Bối Bối thực sự rất bất bình, thân thể trực tiếp nhảy tới Thổ hoàng sắc trọng kiếm bên cạnh, sau đó nắm lấy thanh trọng kiếm trực tiếp đặt vào miệng. "Rắc! Rắc!" vài tiếng, trực tiếp đem Thổ hoàng sắc trọng kiếm ăn sạch sẽ.
"Bối Bối ta tha cho ngươi một mạng. Ta ăn vật này của ngươi, xem như là trừng phạt." Bối Bối hình dáng to lớn lăng không mà đứng, lạnh lùng nhìn Hắc Đức Sâm, tuỳ ý nói.
"Làm sao có thể như vậy chứ?" Hắc Đức Sâm cố đứng lên, khó có thể tin điều vừa nhìn thấy. Kiếm của lão cũng là thu thập vô số tài liệu trân quý luyện chế thành, so với Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi không hề thua kém, thế mà cũng bị ma thú này ăn mất.
"Lâm Lôi đại sư, ma thú này?" Kiều An bệ hạ đang từ phía xa xa dò hỏi.
Bối Bối trừng mắt, căm tức nhìn Kiều An bệ hạ: "Làm sao vậy, lão đại của ta cũng là ma pháp sư, mà ma pháp sư chiến đấu dắt theo ma thú là chuyện bình thường. Ta ra tay không được sao. Bối Bối ta đã rất giữ thể diện. Hắc Lỗ còn chưa ra tay! Nếu không ta, Hắc Lỗ và lão đại liên thủ thì việc giết chết Hắc Đức Sâm, quả thực cũng đơn giản như ăn thanh kiếm này thôi. Hắc Lỗ, hiện thân!"
"Hống! ..." Một tiếng rống vang lên. Từ bãi đá vụn lao ra một ma thú, thể tích đồng dạng biến lớn lên, là Hắc Văn Vân báo Hắc Lỗ. Hắc Lỗ trực tiếp phi tới bên cạnh Bối Bối, đồng dạng lăng không mà đứng giống Bối Bối, liếc mắt nhìn Hắc Đức Sâm.
Giờ phút này, hai người Lâm Lôi, Hắc Đức Sâm đều bị trọng thương.
Nhưng mà sự chú ý của vô số người quan chiến ở phía xa không ở trên người họ, ngược lại tại đây đột nhiên xuất hiện tới hai Thánh vực ma thú trên người, đặc biệt là ma thú đầu tiên, thực là đáng sợ.
Đại Địa Liệt, ngạnh kháng, không có việc gì. Kế đó là vũ khí luôn mang bên mình của Hắc Đức Sâm, chỉ rắc rắc mấy tiếng đã ăn hết sạch sẽ.
"Da, Hắc Đức Sâm, ngươi có ý kiến gì?" Bối Bối cúi đầu nhìn xuống Hắc Đức Sâm.
Hắc Đức Sâm đã thấy quang mang u lãnh trong mắt Bối Bối. Lão đã rõ ràng, một khi coi nặng ý khí, sợ rằng Bối Bối trực tiếp dùng một móng vuốt đánh chết ngay. Cho dù lão trong trạng thái hoàn hảo, gặp phải phòng ngự của Bối Bối, công kích đáng sợ như thế, tốc độ so với ma thú còn nhanh hơn, cũng khó thắng, chứ đừng nói là bây giờ.
Hắc Đức Sâm quay đầu lại, giữ nguyên vẻ trầm mặc.
"Hắc Đức Sâm, ta thừa nhận, trận đánh này ta đã thua." Lâm Lôi nói.
Hắc Đức Sâm nhìn Lâm Lôi, từ đáy lòng dâng lên niềm cảm phục đối với Lâm Lôi: "Lâm Lôi, hôm nay ta với ngươi kỳ thực không phân thắng bại. Ta chỉ là dựa vào đấu khí thâm hậu hơn ngươi một bậc thôi. Cho nên ma thú của ngươi ..."
Hắc Đức Sâm nhìn thoáng qua Hắc lỗ, lại nhìn về phía Bối Bối.
Bối Bối lập tức trừng mắt liếc hắn. Hắc Đức Sâm có chút cười khổ: "Ngươi là ma thú, làm ta thấy đáng sợ. Đích thị là Thánh vực ma thú." Bối Bối nghe vậy lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất