Buổi sáng ngày hôm sau, trên bàn ăn trong phòng khách của gia tộc Ba Lỗ Khắc, Lâm Lôi ngạc nhiên khi phát hiện ra sắc mặt rạng rỡ của phụ thân mình, tinh thần và diện mạo đã trở nên khác hẳn.
Bỏ dao và dĩa trong tay xuống, Hoắc Cách mỉm cười nhìn Lâm Lôi:
"Lâm Lôi, lần này hãy ở lại nhà một thời gian nhé, phụ thân cũng lâu lắm rồi không được gặp con, phụ tử chúng ta phải sum họp thực vui vẻ mới được."Phụ thân muốn mình ở nhà một thời gian ư?
Lâm Lôi có chút kinh ngạc, suy cho cùng đã lâu lắm rồi phụ thân chưa từng nói ra những lời như thế này. Căn bản là Lâm Lôi còn có kế hoạch tới Phân Lai thành dạo chơi, thuận tiện đi thăm Ngải Lệ Tư, nhưng lúc này đã sớm loại bỏ Ngải Lệ Tư ra khỏi đầu rồi.
"Vâng, thưa phụ thân." Hắn cao hứng gật đầu trả lời.
Hoắc Cách cũng vui vẻ gật gật đầu, chỉ là trong ánh mắt của Hoắc Cách dường như có điều gì đó.
Lâm Lôi ở lại Ô Sơn trấn mười mấy ngày, thậm chí tới lúc khai giảng của Ân Tư Đặc học viện rồi mà cũng không vội vàng quay trở lại. Nhưng Hoắc Cách cũng không hề giục Lâm Lôi quay trở lại học viện.
Trên Ô sơn ở phía đông của Ô Sơn trấn, nước suối chảy róc rách, Lâm Lôi đang xếp bằng yên lặng Minh tường luyện hóa ma pháp lực.
Địa hệ nguyên tố và Phong hệ nguyên tố từ khắp mọi nơi trên người Lâm Lôi thấm sâu vào bên trong cơ thể, toàn bộ gân cốt, cơ nhục, kinh mạch trong cơ thể tự nhiên đều hấp thu nguyên tố để cải thiện thể chất, Địa hệ, Phong hệ nguyên tố này sau khi bị hấp thu một phần nhỏ, tuyệt đại đa số đều bị luyện hóa rồi cuối cùng lưu nhập vào vị trí đan điền trong ngực.
Trăm sông đổ về biển, nguyên tố chạy khắp mọi kinh mạch trong toàn thân rồi cuối cùng tập hợp về đây.
Lâm Lôi đả tọa như vậy tới nửa ngày, lúc hắn mở mắt ra, mặt trời đã xuống núi rồi.
"Cũng đã đến lúc trở lại học viện rồi." Lâm Lôi đứng dậy hít một hơi dài,
"Từ lúc ta đem đống ma tinh hạch đó đưa cho phụ thân, thái độ của phụ thân đối với ta đã trở nên tốt hơn rất nhiều, thân thiết hơn rất nhiều."Mười mấy năm nay, đây là lần Lâm Lôi cùng Hoắc Cách hòa hợp với nhau nhất.
"Điều gì đã khiến cho phụ thân có chuyển biến lớn đến như vậy? Ma tinh hạch? Phụ thân vốn không phải là người ham tiền tài. Hay là do những vết sẹo trên mình ta?" Lâm Lôi suy nghĩ hồi lâu mà cũng không thể nào hoàn toàn xác định được là phụ thân vì sao lại đối xử với mình tốt như vậy.
Từ lạnh lùng chuyển sang ấm áp, câu này hoàn toàn có thể thuyết minh cho thái độ của Hoắc Cách đối với Lâm Lôi.
Bước vào phủ đệ của gia tộc Ba Lỗ Khắc, Lâm Lôi đưa mắt nhìn về phía phụ thân đang ngồi đọc thư tịch nói:
"Phụ thân, trời cũng đã tối lắm rồi, thư tịch hay là để ngày mai hãy tiếp tục xem đi.""A, Lâm Lôi con đã quay về rồi." Hoắc Cách mỉm cười gập thư tịch lại nói:
"Con nói cũng có lý, ta ngày mai sẽ tiếp tục xem.""Lâm Lôi, con ở ngoài tu luyện lâu như vậy chắc cũng đã khát rồi." Hoắc Cách với lấy cái ấm trên trà kỷ bên cạnh rót nước ra một cái chén,
"Nào, nhấp thử chút đi, nước này nhiệt độ vừa đủ, không nóng, không lạnh.""Cảm ơn phụ thân." Trong lòng Lâm Lôi thấy thực ấm áp.
Mười mấy ngày nay Hoắc Cách luôn đối đãi với Lâm Lôi như vậy, quá tốt. Nhưng trước đây, Hoắc Cách lại luôn nghiêm khắc, rất ít khi lộ ra dáng vẻ hiền hòa như thế này.
Uống trà xong, Lâm Lôi nói:
"Phụ thân, con ở nhà cũng đã một thời gian rồi, con tính chuẩn bị ngày mai quay lại học viên.""Ngày mai?" Hoắc Cách hơi chấn động, nhưng sau đó gật đầu nói,
"Vậy cũng tốt, năm nay là năm cuối rồi, con cũng nên sớm quay lại học viện.""Vâng." Lâm Lôi đáp lời.
Hoắc Cách khẽ dặn dò: "Lâm Lôi, phụ thân con không có bản sự gì lớn, gia tộc sau này đều phải dựa vào con đó, số lượng ma tinh hạch này này con đưa cho ta, cũng đủ chi phí để sử dụng cho đệ đệ của con ở Áo Bố Lai Ân đế quốc rồi. Được như bây giờ, ta cũng đã rất mãn nguyện, chỉ có điều trong lòng vẫn luôn nhớ tới nỗi sỉ nhục của gia tộc. Ta hy vọng con không được quên, truyền thừa chi bảo của gia tộc chúng ta vẫn còn ở bên ngoài."
Lâm Lôi cảm thấy được sự kỳ vọng của phụ thân đối với mình, hít một hơi thực sâu, gật đầu.
"Ta hiện tại không có bất kỳ một khát vọng nào khác, chỉ hy vọng trước khi chết có thể thấy được chiến đao Đồ Lục." Giọng của Hoắc Cách bỗng trầm xuống.
Lâm Lôi cảm thấy không khí có phần không được tốt, lập tức nói:
"Phụ thân, người không được suy nghĩ tiêu cực như vậy, người hiện tại mới có bốn mươi tuổi, ngày đó còn lâu mới tới. Con tin rằng, không tới mười năm nữa, nhất định có thể mang chiến đao Đồ Lục trở về, lại một lần nữa đặt trong tông đường của gia tộc.""Mười năm, tốt, tốt." Hoắc Cách khẽ gật đầu.
Trưa ngày thứ ba Lâm Lôi rời khỏi Ô Sơn trấn, buổi tối hôm đó tại phòng khách của gia tộc Ba Lỗ Khắc, có hai người đang ngồi, đó là Hoắc Cách và Hi Nhĩ Mạn. Cửa phòng khách đóng chặt lại, trên bàn ăn giữa phòng khách là một lượng lớn ma tinh hạch.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Hi Nhĩ Mạn đang bị một lượng lớn ma tinh hạch này làm cho ngây cả người, Hoắc Cách liền nói:
"Hi Nhĩ Mạn, ta trong một khoảng thời gian ngắn sau đây sẽ bán đống ma tinh hạch này, số kim tệ thu được mong ngươi hãy bảo quản cho ta."Hi Nhĩ Mạn sau mãi một lúc mới trấn tĩnh lại, vội vàng nói:
"Hoắc Cách đại nhân, không, lượng tài phú lớn như thế này ngài làm sao có thể đưa cho ta được. Ngài lẽ nào không thể tự mình giữ lấy sao?""Hi Nhĩ Mạn, đừng gọi ta là Hoắc Cách đại nhân nữa, gọi ta là Hoắc Cách đại ca là được rồi." Hoắc Cách mỉm cười một cách hiền hòa và thân thiện.
Đột nhiên ông ta đứng dậy, quay mặt về phía đông nói:
"Ngươi hỏi ta tại sao không tự mình giữ? Ha ha ... Hi Nhĩ Mạn, ngươi đối với gia tộc Ba Lỗ Khắc chúng ta, đối với việc của Hoắc Cách ta e rằng ngươi chính là người hiểu rõ nhất."Hi Nhĩ Mạn chấn động, ông ta không biết vì sao Hoắc Cách lại đề cập đến chuyện này.
"Sự kiện đó chôn sâu trong lòng ta cũng đã mười một năm rồi, mười một năm nay, ta cảm thấy tim ta như luôn bị ngàn vạn con kiến cắn xé, ta luôn luôn nhẫn nhịn chịu đựng, nhẫn nhịn một ngày rồi lại một ngày, một năm rồi lại một năm, nháy mắt đã mười một năm rồi."Hoắc Cách toàn thân bắt đầu hơi run rẩy.
Hi Nhĩ Mạn sắc mặt biến đổi, đột nhiên đứng bật dậy, kinh hãi hỏi:
"Hoắc Cách đại nhân, người muốn ... ?""Đúng, sự tình năm đó ta nhất định phải điều tra, nhất định phải vì Lâm Na mà báo thù." Hoắc Cách sắc mặt dữ tợn, mặt đầy sát khí.
"Hoắc Cách đại nhân." Hi Nhĩ Mạn liền vội vàng nói,
"Lúc đó chúng ta không phải là đã điều tra rồi hay sao? Kẻ địch có thế lực rất lớn, dù mới tra ra có một bộ phận, cũng đã rất khủng bố rồi. Ngài đi điều tra tiếp, rất có khả năng là sẽ bị mất mạng."Hoắc Cách trầm giọng hét:
"Chết? Ta mà sợ chết sao? Hi Nhĩ Mạn, ngươi căn bản không hề biết nỗi thống khổ mà ta phải chịu đựng suốt mười một năm nay, kiểu hành hạ tâm linh như vậy, ta đã chịu đủ rồi. Giờ Lâm Lôi đưa cho ta số ma tinh hạch này, giá trị cũng phải tới 8 vạn kim tệ. Hoàn toàn đủ chi phí sử dụng cho Ốc Đốn rồi, có số kim tệ này, ta cũng không còn gì phải lo lắng nữa.""Bao nhiêu năm nay, ta luôn phải ẩn nhẫn, đó là vì cái gì? Không phải là vì hai đứa con này sao, hiện giờ Lâm Lôi đã trưởng thành rồi, Ốc Đốn cũng ở tại Áo Bố Lai Ân đế quốc. Ta không còn gì phải lo lắng nữa rồi."Hai tay Hoắc Cách nắm chặt lấy đôi vai của Hi Nhĩ Mạn, nhìn thẳng vào đôi mắt Hi Nhĩ Mạn mà nói:
"Hi Nhĩ Mạn, mặc dù ngươi xưng hô với ta là Hoắc Cách đại nhân, nhưng bao nhiêu năm nay, giữa chúng ta chính là tình huynh đệ. Tới giờ phút này, ta hy vọng ngươi có thể thành toàn cho ta.""Hoắc Cách, huynh ..." Hi Nhĩ Mạn vô cùng lo lắng.
Hi Nhĩ Mạn rất rõ, ngày mà Hoắc Cách tra ra sự tình năm đó, rất có khả năng sẽ bị mất mạng.
"Ta chủ ý đã định, Hi Nhĩ Mạn, ngươi cần phải hiểu, giờ mỗi ngày ta sống cũng như chết." Mắt của Hoắc Cách có chút đỏ, Hi Nhĩ Mạn thấy dáng vẻ của Hoắc Cách như vậy, trong lòng cũng không còn cách nào khác. Ông có thể hiểu được suy nghĩ của Hoắc Cách.
Bao nhiêu năm nay, Hoắc Cách vì cái gì mà luôn lạnh lùng, nghiêm khắc?
Người khác có thể không biết, nhưng Hi Nhĩ Mạn thì lại rất rõ, trước khi mẫu thân Lâm Na của Lâm Lôi, Ốc Đốn mất, Hoắc Cách là một người vô cùng lạc quan, cởi mở. Nhưng từ sau khi Lâm Na mất đi, tính tình của Hoắc Cách đã biến đổi thành như bây giờ.
Mặc dù Hoắc Cách nói với bên ngoài là Lâm Na do sinh khó mà mất, nhưng mấy người Hi Nhĩ Mạn, quản gia Hy Lý vẫn biết được sự thực.
"Hi Nhĩ Mạn, ngươi không cần tiếp tục khuyên ta, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có giúp ta hay không?" Hoắc Cách chăm chú nhìn Hi Nhĩ Mạn.
Hi Nhĩ Mạn nhìn thẳng vào Hoắc Cách một lát, cuối cùng thở ra một hơi dài vô lực nói:
"Được rồi, ta giúp huynh." Hoắc Cách trên mặt không kìm được lộ ra một thoáng tươi cười, đó là vẻ mặt tươi cười của sự giải thoát.