Bàn Long

Chương 79: Đông thiên lý đích mân côi (Thượng)

Vào lúc sẩm tối, Lâm Lôi, Da Lỗ bốn người từ trong một tửu điếm đi ra, theo quy củ từ trước thì chỗ dừng tiếp theo sẽ là Bích Thủy thiên đường.
"Da Lỗ lão đại, ba người các ngươi cứ đi trước đi, ta muốn đi dạo một lát." Vừa rời khỏi tửu điếm, Lâm Lôi liền nói.
Ba người bọn Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì đều có chút ngạc nhiên đưa mắt nhìn Lâm Lôi.
"Không khí của Bích Thủy thiên đường đó ta không thích lắm. Mấy người các ngươi cứ đi trước đi, sau hai đến ba giờ nữa ta sẽ gặp các ngươi." Lâm Lôi nói rõ như vậy, nhưng lúc đó đứng trên vai của Lâm Lôi Bối Bối lại kêu lên hai tiếng "Chi, chi", đồng thời dùng linh hồn truyền âm hỏi: "Lão đại, ngươi muốn đi tới nhà của Ngải Lệ Tư phải không?"
Bối Bối luôn ở bên cạnh Lâm Lôi, đối với việc của Lâm Lôi tự nhiên là hiểu rõ.
Đừng có thấy Bối Bối rất lâu không lớn lên, nhưng tâm trí đã như một thiếu niên nhân loại bình thường.
"Tên tiểu tử này." Lâm Lôi hờn mát đưa mắt nhìn Bối Bối.
"Được rồi lão tam, vậy ngươi hãy ra ngoài đi dạo đi, nhưng đừng có đi quá lâu đó, bọn ta sẽ ở Bích Thủy thiên đường đợi ngươi." Da Lỗ cười cười nói, sau đó Lâm Lôi cùng ba vị huynh đệ phân khai, đi thẳng về phía con đường nhỏ.
Lưu lượng người trên con đường nhỏ không nhiều, rõ ràng là yên tĩnh hơn hẳn. Hai bên đường cũng có vài quán rượu, nhà hàng, trong những tửu quán, nhà hàng này phần lớn là cư dân xung quay đây.
Đi tới cách nhà của Ngải Lệ Tư không xa, ngước mắt nhìn về phía ban công tiểu lâu tầng hai.
Ban công vẫn như cũ không có người nào.
Lâm Lôi tự cười bản thân mình, kì thực trong lòng Lâm Lôi cũng chỉ mang hi vọng rất nhỏ, sau đó Lâm Lôi quay người bước vào trong môt tửu quán bên cạnh, chọn vị trí gần cửa sổ. Xuyên qua cửa sổ, Lâm Lôi hoàn toàn có thể nhìn thấy ban công nhà Ngải Lệ Tư.
"Mang cho ta một bình Phỉ Thúy Lục, hai cái chén." Lâm Lôi tùy ý chọn một loại rượu rất ôn hòa.
"Vâng, thưa tiên sinh."
Người phục vụ mặc dù nghi hoặc vì sao Lâm Lôi lại gọi hai cái chén, nhưng hắn không có hỏi gì hơn.
"Bối Bối, uống chầm chậm một chút." Lâm Lôi đặt Bối Bối bên cạnh, nó liền lập tức nhảy tót lên trên bàn, rồi học Lâm Lôi bắt đầu chậm rãi uống rượu.
Lâm Lôi cầm chén rượu, nhìn về phía ban công, từ từ uống.
Một người, một ma thú cứ như vậy thong thả uống rượu, sau gần hai giờ thì uống hết ba bình, Lâm Lôi liền trả tiền, mang Bối Bối lên người rồi rời khỏi tửu quán.
"Lão đại, huynh rất thất vọng phải không?" Bối Bối ở trên vai Lâm Lôi, dùng linh hồn truyền âm hỏi.
Lâm Lôi vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, cười nói: "Tên tiểu tử này." Sau đó hắn chầm chậm thả bước trên con đường của Phân Lai thành, một mặt nhằm hướng Bích Thủy thiên đường đi tới, mặt khác hân thưởng cảnh đêm của Phân Lai thành.
Ngày thứ hai, là ngày 30 tháng 9, bốn huynh đệ Lâm Lôi rời khỏi Phân Lai thành quay trở lại Ân Tư Đặc học viện, vào lúc hoàng hôn ngày hôm đó thì mấy người Ngải Lệ Tư, Tạp Lam cũng trở về Phân Lai thành.
Vì sao lại khéo như vậy, bởi vì ngày nghỉ của Ân Tư Đặc ma pháp học viện và Uy Lâm ma pháp học viện không giống nhau.
Ân Tư Đặc học viện thì ngày 29 và 30 hàng tháng là ngày nghỉ. Còn Uy Lâm ma pháp học viện và Uy Lâm chiến sĩ học viện mỗi tháng lại lấy ngày 1 và 2 làm ngày nghỉ. Ngải Lệ Tư sẩm tối 30 mới quay trở về Phân Lai thành.
Đáng tiếc ...
Ngải Lệ Tư đứng ở trên ban công, hai tay chống xuống thành lan can đưa mắt nhìn xuống dòng người qua lại trên con đướng bên dưới, bất ngờ từ xa có vài nhân ảnh hơi giống Lâm Lôi khiến cho nàng hưng phấn, nhưng khi mỗi nhân ảnh đó tiến lại gần, lại khiến cho nàng thất vọng.
Buổi trưa ngày 2 tháng 10, Ngải Lệ Tư không còn cách nào khác đành quay trở lại ma pháp học viện.
"Lão đại, xem ra lần này huynh cũng lại phải thất vọng rồi." Đôi mắt đen và sáng ngời của Bối Bối nhìn Lâm Lôi, đồng thời nó cũng dùng linh hồn truyền âm nói.
"Thất vọng cũng đành vậy thôi, chỉ có thể coi như là không có duyên phận." Lâm Lôi ngửa cổ uống một hơi hết nửa ly rượu còn lại trong tay, tới lúc này, hắn và Bối Bối đã uống hết hai bình Phỉ Thúy Lục rồi, nhưng trên ban công vẫn như cũ không hề xuất hiện bóng hình mà Lâm Lôi trông ngóng.
Người phục vụ bên cạnh đang đi tới.
"Thêm một bình Phỉ ..." Lâm Lôi mới nói được nửa câu bỗng đột nhiên dừng lại, đôi mắt sáng lên, dán chặt mắt vào ban công tầng hai tiểu lâu của nhà Ngải Lệ Tư. Lúc này trên ban công xuất hiện một người con gái mặc áo trắng.
"Tính tiền." Lâm Lôi đột nhiên đứng dậy.
Gã phục vụ vốn đang chuẩn bị đi lấy rượu cho Lâm Lôi bỗng ngạc nhiên, phải lát sau y mới có phản ứng. Sau khi thanh toán, Lâm Lôi đi thẳng ra phía ngoài, Bối Bối cũng nhảy lên vai hắn.
Lúc này, cũng đã gần 8 giờ tối rồi, trên con đường nhỏ cũng đã tối mịt, vì con đường này không phải là con đường chính nên buổi tối người qua lại rất ít. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Là Ngải Lệ Tư." Trong lòng Lâm Lôi xác định không còn nghi ngờ gì nữa.
"Oa, lão đại, cuối cùng thì huynh cũng gặp được mỹ nữ này rồi, huynh có cao hứng, có hưng phấn, có kích động hay không?" Bối Bối bên cạnh đắc ý không ngừng hỏi.
Lâm Lôi lúc này không còn chú ý gì tới những lời của nó nữa, toàn thân vô cùng linh hoạt chạy về phía tường rào bao quanh nhà Ngải Lệ Tư, hai tay chống xuống bờ tường, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen đáp xuống trên ban công.
Ngải Lệ Tư lúc này cũng vừa mới nhìn thấy Lâm Lôi từ phía tường ngoài chạy tới.
"Lâm Lôi đại ca." Khi Ngải Lệ Tư nhận ra người chạy tới, tốc độ đập của con tim gia tăng rất nhanh, sắc mặt có chút ửng hồng, trong lòng nàng cũng có chút ngọt ngào hạnh phúc.
Lần trước không gặp được Lâm Lôi, quay trở lại Lâm Uy ma pháp học viện nàng cũng đã tìm hiểu một chút, mới biết được Ân Tư Đặc học viện ngày nghỉ là 29 và 30. Bởi vậy lần này Ngải Lệ Tư trốn học để về sớm trước hai ngày.
"Lâm Lôi đại ca, thực là trùng hợp a." Ngải Lệ Tư mỉm cười nói.
Lâm Lôi hơi run lên: "Ngải Lệ Tư, quả là quá trùng hợp."
Ngải Lệ Tư không nhịn được lại mỉm cười, sau đó lập tức phản ứng bèn kéo Lâm Lôi: "Mau ngồi xuống, kẻo lại bị người khác phát hiện đó." Lâm Lôi liền ngồi xuống. Hai người giấu mình dưới sự bảo hộ của bức tường, thấp giọng bắt đầu trò chuyện.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng xuất hiện ở bên cạnh.
"Lâm Lôi, Lâm Lôi."
"Đức Lâm gia gia, có việc gì vậy?" Lâm Lôi có phần cụt hứng hỏi.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc ha ha cười nói: "Tiểu tử, đừng có mải cùng con bé này nói chuyện phiếm mà không có chút gì vượt quá khuôn khổ thế chứ, thân mật lên một chút, chủ động lên một chút đi nào. Đúng là đồ ngốc. Xem dáng vẻ của con bé Ngải Lệ Tư này, cũng thực sự có lòng đối với tiểu tử ngươi đó."
"Không gấp, không gấp." Mặc dù Lâm Lôi đối với sinh tử không có gì sợ hãi, nhưng lúc này lại có chút gì đó ngần ngại.
"Đúng là đồ ngốc." Đức Lâm Kha Ốc Đặc bực mình nói.
Lâm Lôi sau đó không chú ý tới ông ta nữa, tập trung cùng với Ngải Lệ Tư nói chuyện trở lại.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhìn hai người, cuối cùng không còn cách nào khác chỉ đành hóa thành một đạo lưu quang quay trở lại trong Bàn Long giới chỉ, trong lúc Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư trò chuyện, dường như không cảm giác được bánh xe thời gian cứ thế lăn đi.
"Lâm Lôi đại ca, huynh lợi hại như vậy, tại Ân Tư Đặc Học viện con gái theo đuổi huynh chắc chắn là rất nhiều phải không?" Ngải Lệ Tư giả vờ tùy ý hỏi một câu, nhưng hỏi câu này, tim của nàng lại đập rất nhanh.
"Có nhiều, có nhiều" Lâm Lôi nói chuyện với nàng, trả lời cũng có chút không suy nghĩ.
"Đồ ngốc." Giọng của Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên trong đầu Lâm Lôi.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất