Bán Tiên

Chương 130: Thiếu một người

Chương 130: Thiếu một người

Cái cổ mát lạnh, tướng thủ thành hơi nghiêng đầu nhìn, kinh hãi, đã bị mũi kiếm gác lên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có thể nói không hề đề phòng, không nghĩ tới sẽ gặp phải tình cảnh này.
Dữu Khánh lấy kiếm bức gã đến bên cửa, để tránh cho người qua lại trên đường không dễ nhìn thấy bên trong.
Sau đó trực tiếp đưa tay lên, vận công lực xuyên thấu giáp trụ, nhanh chóng điểm huyệt đạo của gã.
Sau đó đưa tay bắt mạch, sau khi xác nhận đã khống chế được rồi, thì mới quay đầu lại nhặt vỏ kiếm lên, thu kiếm.
Bị khống chế, tướng thủ thành lại lần nữa quan sát nhà kho, vẫn là không thấy bóng dáng những người khác, lập tức trầm giọng hỏi: “Cao đại nhân đâu?”
Đi tới trước mặt gã, Dữu Khánh lạnh nhạt nói: “Đi thử xem.” Tiếp đó đẩy gã một cái lảo đảo.
Bị buộc đi tới trước, tướng thủ thành cắn răng hỉ: “Ngươi muốn làm gì?”
Dữu Khánh đẩy gã đi, “Cao đại nhân nói ta chạy không thoát, lão tử muốn thử xem!”
Tướng thủ thành hừ nói: “Hắn nói không sai, ngươi chạy không thoát.”
“Người khắp thành này đều muốn bắt ta, ta không chạy cũng không được.” Dữu Khánh ngay từ đầu đã không tin cái gì mà phe phái này phe phái kia, hắn lấy sự cẩn thận của A Tiết Chương để làm gương, không đem tính mạng mình dễ dàng giao vào trên tay người khác.
Đẩy tướng thủ thành thẳng đến bên cạnh chiếc xe ngựa của Cao Tắc Ngọc, hắn đột nhiên rẹt một tiếng rút kiếm ra, phất tay ném kiếm, tiếp đó cổ tay xoay tròn, cách không chụp một cái, kiếm lại vù một tiếng bay trở về, nắm kiếm trở vào bao, liền mạch lưu loát.
Ngự kiếm! Con mắt Tướng thủ thành đột nhiên co lại, nhìn từ thủ pháp liền biết đây không phải là cách không nhiếp vật bình thường, bỗng cảm thấy tình báo mặt trên cung cấp tựa hồ có sai lầm.
Mặt trên có nhắc nhở bên này phải cẩn thận, nói căn cứ vào một ít thông tin vừa mới nắm giữ được, A Sĩ Hành này khả năng có tu vi Thượng Võ cảnh giới, bảo bên này làm đầy đủ chuẩn bị, để tránh khỏi có sai lầm.
Lộ ra một thủ đoạn, Dữu Khánh cảnh cáo gã, “Ngươi đưa ta ra khỏi thành, không đưa ra được vậy thì cùng chết theo ta đi!”
Tiếp đó đi tới một bên xéo ra một sợi dây thừng buộc hàng, nhấc vạt áo giáp trụ của Tướng thủ thành, một đầu đem dây thừng buộc vào trên eo gã, sau đó bức gã ngồi lên càng xe, đầu kia của sợi dây thì ném vào trong thùng xe.
Tướng thủ thành đã minh bạch rồi, vị này muốn bức mình làm xa phu lái xe đưa hắn ra khỏi thành, lúc này trầm giọng nói: “Vô dụng, triều đình làm ra trận thế lớn như vậy, dù cho ra khỏi thành, ngươi cũng chạy không thoát.”
Rẹt! Phốc !
Tướng thủ thành kêu lên một tiếng đau đớn, khó có thể tin mà quay đầu nhìn qua.
Dữu Khánh trực tiếp rút kiếm đâm vào eo gã, sau đó rút kiếm, từ bên cạnh tìm lấy một tấm vải bố, nhấc giáp trụ của Tướng thủ thành, lên dùng vải bố chặn kín tại vết thương sau eo gã, vừa hỗ trợ cầm máu vừa nói ra: “Không nên dông dài, ta nói lại lần nữa, nếu không thể đưa ta ra khỏi thành, vậy thì ngươi bồi ta cùng chết đi!”
Cơ nhục trên mặt đau đến run rẩy, Tướng thủ thành đã ngậm miệng, không nghĩ tới vị Thám Hoa lang này lại thủ đoạn độc ác như thế.
Dữu Khánh xoay người xách mấy mấy cái bao tải to ném lên càng xe, đè lên dây thừng phía sau Tướng thủ thành, tránh cho bị người khác dễ dàng nhìn thấy tướng thủ thành bị trói, còn chồng lên hai bao che chắn tại vị trí vết thương phía sau eo Tướng thủ thành, “Eo ngươi bị thương, có thể dựa vào chỗ tựa lưng.”
Sau đó tháo dây cương xe ngựa, nhảy lên xe ngựa, xốc màn xe lên chui vào bên trong, kéo kéo dây thừng, tiếp theo từ tấm mành phía sau lưng gã vươn ra một cây kiếm gõ gõ lên trên mũ giáp của tướng thủ thành, “Ta đếm nhẩm đến năm mươi mấy, nếu như xe ngựa vẫn còn chưa thể ra khỏi thành, ta sẽ trước hết giết ngươi, đi thôi!”
Sắc mặt Tướng thủ thành bởi vì đau đớn mà trắng bệch, cắn răng, cầm roi, vung lên, lúc này xe ngựa cuồn cuộn lăn bánh.
Xe đi ra nhà kho, rẽ ngoặt vào đường phố, thẳng đến cửa thành.
Thủ vệ cửa thành nhìn thấy là gã, hơn nữa còn là gã lái xe, đều có phần kinh ngạc.
Tướng thủ thành vung roi điều khiển xe đi không ngừng, đồng thời quát lớn: “Tránh ra, tránh ra, đều tránh ra cho ta!”
Dưới trướng của gã không dám ngăn cản, kể cả bách tính ra vào thành đều khẩn cấp bị kéo dạt sang một bên.
Có bộ tòng của gã kêu gọi: “Đại nhân, ngươi đi đâu vậy?”
Tướng thủ thành không nói, đưa lưng về phía cửa xe dốc sức mà nháy mắt, nhếch môi với nhân mã dưới trướng, ra hiệu ở phía sau, đồng thời thỉnh thoảng kêu gào tránh ra.
Xe ngựa đã thuận lợi chạy ra khỏi thành, thuận lợi xuyên qua cửa thành với số đông nhân mã phong tỏa, cung tiễn thủ trên tường thành không nhận được tín hiệu động thủ nên cũng không xuất hiện.
Nhưng mà người tại cửa thành đã thấy được Tướng thủ thành ra hiệu, đã nhận ra không thích hợp, sau khi chạm mặt nhau thì nhanh chóng dùng động tác ra hiệu.
Không bao lâu sau, bên trong thành liền có hơn mười kỵ mã ù ù đuổi theo, bắt đầu đi theo không xa không gần.
Dữu Khánh đẩy mành cửa sổ sau ra một khe nhỏ thoáng nhìn một chút, lại lấy kiếm đẩy rèm cửa phía trước, nhìn nhìn tướng thủ thành còn đang lái xe, trọng điểm quan sát địa hình phía trước, đồng thời chất vấn: “Người phía sau là ngươi dẫn tới, ngươi dám đùa giỡn thủ đoạn?”
Tướng thủ thành lái xe vội nói: “Không có đùa giỡn thủ đoạn, đó đều là nhân mã hầu cận của ta, nhìn thấy ta ra khỏi thành, khẳng định sẽ đuổi theo.”
Nghĩ thầm, nếu như không người nào nhìn chằm chằm, vạn nhất bị ngươi giết chết thì làm sao bây giờ?
Dữu Khánh một kiếm rọc đứt tấm mành, để cho tầm mắt càng thêm rộng, tầm mành theo gió bay đến trên tay hắn, hắn trực tiếp khoét hai cái lỗ, trùm lên trên đầu, thu lại buộc tại trên cổ, đã đem toàn bộ đầu bao bọc lại, chỉ chừa hai con mắt, quát lớn: “Nhanh lên một chút!”
Tướng thủ thành quay đầu nhìn lại một cái, có điểm không nói nên lời, lần đầu tiên nhìn thấy che mặt như vậy, khua roi tăng tốc xe nhanh hơn, hỏi: “Khi nào thả ta?”
Xe ngựa chạy nhanh càng thêm trở nên xóc nảy.
Dữu Khánh: “Chờ khi người của ngươi không truy đuổi rồi nói tiếp. Không phải ngươi còn mai phục nhân mã ngoài thành để đối phó ta sao?”
Họ Cao vô liêm sỉ, việc này cũng nói ra rồi?
Tướng thủ thành trong lòng âm thầm mắng chửi, trả lời: “Người ngăn chặn ngươi mai phục tại không xa ngoài thành, chỉ một tiểu đội mai phục, đề phòng bị ngươi từ mấy cái phương hướng chạy trốn.
Cũng không có khả năng bố trí quá xa, phạm vi lớn dễ dàng bị ngươi lợi dụng sơ hở chạy thoát, trong lúc nhất thời cũng không dễ triệu tập quá nhiều nhân thủ tin được mà còn không để lộ tiếng gió thổi để làm chuyện loại này, dù sao đa số quân đội đều là người của bên kia. Đã sớm vượt qua rồi, tại lỗ hổng trước khi vào núi thì đã vượt qua điểm mai phục.”
Dữu Khánh cũng không quản gã nói là thật hay giả, nhìn chằm chằm địa hình phía trước.
Người qua lại trên đường trông thấy kiểu dáng hai người trong ngoài xe ngựa này thì đều cảm thấy có chút kỳ quái, dẫn đến số lượng người đi đường quay đầu lại nhìn khá nhiều.
Mắt thấy sơn đạo phía trước sắp rẽ ngoặt, Dữu Khánh nhanh chóng quay đầu lại đẩy tiểu mành ở cửa sổ ra nhìn một chút tình hình mặt sau, rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm phía trước, bắt đầu đem từng cái bao tải bên ngoài càng xe xách vào bên trong xe.
Tướng thủ thành quay đầu lại, ý thức được không thích hợp, lúc này nghiêm khắc cảnh cáo: “Ngươi đừng xằng bậy!”
Phốc! Dữu Khánh lại tại sau eo gã đâm một kiếm, “Điều khiển tốt xe của ngươi!”
Tướng thủ thành đau đớn nhe răng nhếch miệng.
Xe ngựa vừa mới rẽ ngoặt tại trên sơn đạo, Dữu Khánh liền túm lấy dây thừng, nhìn thấy có người đi đường, tạm hoãn, đợi lướt qua người đi đường, hắn khua cánh tay giựt mạnh dây thừng.
Tướng thủ thành trực tiếp bay ngược vào trong, trong tay chụp lấy dây cương gần như kéo dừng ngựa lại, người tại trong không trung thì sắc mặt đại biến, đã nhận ra được chút gì, há mồm hô to, “Cứu…”
Dữu Khánh một tay chụp lại, bịt kín miệng của gã, đem gã xoay sang bên cạnh, vung kiếm vạch một cái, cắt đứt cổ của gã, máu tươi nóng hổi lập tức phun ra đầy vách.
Rơi xuống đất, tướng thủ thành bịt cổ co quắp.
Lắc mình bay ra, Dữu Khánh vung kiếm xẹt qua mông ngựa một kiếm, ngựa đau đớn hí lên, lập tức cuồng chạy với tốc độ cao nhất.
Dữu Khánh lắc mình chìm vào trong một bên núi rừng, cấp tốc ẩn nấp bất động.
Chỉ chốc lát sau, hơn mười kỵ mã ù ù rong ruổi lao qua, lúc này hắn mới cấp tốc đứng dậy, rất nhanh nhảy lên lạo vào chỗ sâu trong rừng núi, sau đó không như muốn sống mà khẩn cấp chạy trốn, hướng khu vực Yêu giới núi cao rừng rậm gấp gáp chạy trốn…
Cửa thành, có hơn mười kỵ mã chạy tới, cơ hồ tại một nhóm người Dữu Khánh vừa rời đi không bao lâu liền đã đến rồi, gần như là chân sau liền chân trước.
Mười mấy người nhảy xuống ngựa, chạy vòng khắp trên thành dưới thành, hỏi tình hình, tra tìm xem Cao Tắc Ngọc ở đâu.
Có người nhìn thấy Cao Tắc Ngọc đi vào bên trong nhà kho kia, chỉ điểm và hơi giải thích một chút.
Lập tức có mấy người chạy nhanh vào nhà kho, cuối cùng tìm được Cao Tắc Ngọc, tại bên trong một gian phòng trong nhà kho.
Cửa thành đang rất nhanh trở nên náo nhiệt, cũng khẩn cấp bị phong tỏa rồi.
Xa giá Huyền Quốc công xa rồi, cũng không có chậm trễ quá lâu, bởi vì là khẩn cấp chạy tới.
Nhân thủ âm thầm bảo hộ Dữu Khánh cũng cùng theo đến.
Ứng Tiểu Đường vừa lộ diện tại Chung phủ, người âm thầm bảo hộ Dữu Khánh cũng nhìn thấy được tín hiệu, lập tức hiện thân liên hệ.
Người âm thầm bảo hộ Dữu Khánh đã phát hiện Dữu Khánh tại Long Viên Khâu đổi xe, âm thầm cùng trở về Chung phủ, nhưng không phát hiện thấy Dữu Khánh dịch dung đổi y phục nha dịch rồi theo Cao Tắc Ngọc rời đi.
Cũng là không có biện pháp, Long Viên Khâu có thể trà trộn vào, Chung phủ là tư trạch, lại có không ít hộ vệ, cho nên có chút tình huống là không thể nắm giữ.
Ứng Tiểu Đường cũng có thể lý giải, không trách bọn họ, đối thủ trăm phương ngàn kế bố cục như vậy không phải chính là vì tránh cho đả thảo kinh xà, dễ dàng đem ‘A Sĩ Hành’ lặng lẽ bắt cóc sao?
Trên đường khi xác định được hướng đi của Cao Tắc Ngọc, lại nhẩm tính thời gian, Ứng Tiểu Đường mặc dù vẫn thúc giục ra roi thúc ngựa đuổi theo, nhưng trong lòng kỳ thực đã nguội lạnh, đánh giá ‘A Sĩ Hành’ đã không cứu được rồi.
Ứng Tiểu Đường là mang theo cảm xúc bi phẫn mà đuổi tới.
Năm đó, A Tiết Chương bị người làm mất tích đã là một thất bại, bây giờ con trai của A Tiết Chương vừa vào kinh, dựa vào thành tích tuyệt đối ưu việt thi đậu Nhất giáp, kết quả lại bị người làm cho không còn rồi, hai phụ tử bị người liên tiếp cầm đi khai đao, đây không phải là cố ý đánh mặt bên này sao?
Bất luận là cựu tình, chỉ hỏi một câu, hễ là đứng ở phía đối lập với đối phương liền phải nhận kết quả như thế, về sau ai mà không suy nghĩ hậu quả?
Người trên con đường làm quan, thường thường đều nhìn không rõ sự thật, đều quen nhìn cái gọi là hướng gió.
Nhưng mà tình hình trước mắt lại khiến Ứng Tiểu Đường và Bùi Thanh Thành rất cảm thấy bất ngờ.
Hai người đã được đưa đến gian phòng tràn đầy máu kia, mười ba cái thi thể nhân viên Hình bộ, hoặc chất đống hoặc nằm riêng.
Cao Tắc Ngọc mà bọn họ muốn tìm cũng tại trong đó, duy độc không nhìn thấy thi thể A Sĩ Hành.
Một nhóm này có bao nhiêu người, trạm kiểm soát dọc đường đã đếm rõ rõ ràng ràng, thiếu một người.
Nhìn thi thể Cao Tắc Ngọc trừng lớn hai mắt, đám người Ứng Tiểu Đường rất không biết nói gì.
Đi ra khỏi gian phòng kia, Ứng Tiểu Đường hỏi; “A Sĩ Hành đi đâu rồi?”
Bộ tòng đến trước nói: “Không biết. Những người khác căn bản không biết A Sĩ Hành có tới đây, kẻ biết rõ cơ bản đều đã chết tại đây, một ít cung tiễn thủ chuẩn bị trên thành cũng chỉ biết có khả năng có đào phạm muốn chạy trốn, chuẩn bị sẵn sàng nghe lệnh liền bắn giết, cũng không biết đào phạm là ai. Tướng thủ thành Lý Kỳ trái lại từ nơi này điều khiển một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi thành, trong xe không biết chở theo người nào, dưới trướng của hắn cũng có một nhóm người đang đuổi theo rồi. Thuộc hạ cũng đã lệnh cho một đội nhân mã đuổi theo!”
“Trong xe chẳng lẽ là A Sĩ Hành?” Bùi Thanh Thành kinh ngạc, quay đầu lại nhìn về phía gian phòng tỏa ra mùi máu tươi, “Người ở bên trong sẽ không phải là do A Sĩ Hành giết chết. Hắn có lá gan này sao? Bất động thanh sắc giết chết mười mấy người thì phải bản lĩnh cỡ nào?”
Ứng Tiểu Đường nhịn không được liếc nhìn ông ta một cái, có phải A Sĩ Hành giết hay không, không dám khẳng định, nếu nói A Sĩ Hành không có lá gan này, lão ta đã xem qua khẩu cung của Hứa Phí thì không tán đồng.
Người trước nói: “Nhìn theo hiện nay, căn cứ vào lời người chứng kiến nói, tới nơi đây chính là tướng thủ thành Lý Kỳ và A Sĩ Hành thất tung, hai người này có khả năng động thủ lớn nhất.”
“Ai có thể chứng minh nha dịch thất tung là A Sĩ Hành?” Ứng Tiểu Đường hỏi ngược lại một câu, sau đó hạ thấp giọng nói với người bên mình: “Thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản ứng, lập tức phái một bộ nhân mã đi thủ Chung phủ, phòng ngừa có người cưỡng ép lấy khẩu cung, phải dặn dò rõ ràng cho nhân viên liên quan và Chung phủ, không thể nói lung tung!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất