Chương 150: Nghi vấn
Cây gai trong lòng còn chưa được nhổ đi, nói cái gì mà trường sinh tốt hơn tiền, hắn tuyệt không đồng ý!
Tuổi còn trẻ như vậy, bình thường sẽ không đi nghĩ đến sự già cả, vẫn là nhìn trước mắt mới tương đối thực tế.
Tiểu sư thúc không lời nào để chống đỡ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một tiếng: “Ai, sư huynh, ta xem ngươi trên trời linh thiêng cũng không có biện pháp nhắm mắt được rồi.”
Dữu Khánh hiện tại chỉ là một lòng một dạ muốn kiếm khoản tiền lớn, không dông dài với y về những chuyện vô dụng kia, tâm tư lại quay trở về trên bức họa, nói ra: “Sống thì đồng tẩm, chết thì đồng huyệt. Sư thúc, ngươi nói Đồng huyệt chi địa này có phải là một tòa mộ phần hay không?”
Tiểu sư thúc hơi gật đầu, “Có khả năng này.”
Dữu Khánh: “Mộ của người nào a? Đồng huyệt chi địa của người nào a? Hiển nhiên là của người chế tác tàng bảo đồ, nếu là như vậy, chỉ cần làm rõ lai lịch của tấm tàng bảo đồ này liền có thể biết được chủ nhân vốn có của tàng bảo đồ là ai, mới có thể nghĩ biện pháp tìm được mộ của hắn. Bây giờ, bước đầu tiên là chúng ta phải nghĩ biện pháp biết rõ lai lịch của tàng bảo đồ. Ta vốn cho rằng A Sĩ Hành có khả năng biết rõ, kết quả người đã đi rồi.” Vẻ mặt tiếc hận.
Tiểu sư thúc hơi nhíu mi, đại khái đã minh bạch đứa này vì sao lại đột nhiên lén lút gấp trở về, thì ra là vì tìm A Sĩ Hành dò hỏi tin tức.
Trong lòng đã có cơ sở, hỏi ngược lại: “Không phải ngươi đã biết được chủ nhân của Tàng bảo đồ rồi sao?”
Dữu Khánh kinh ngạc, “Ta nào biết được?”
Tiểu sư thúc: “Không phải ngươi nói là Chung Túc đã nói cho ngươi biết nó lấy từ ‘Quan Phong Dương cổ mộ’ sao?”
“Là có nói…” Dữu Khánh nói xong liền sửng sốt, hoài nghi, “Chủ nhân của Bảo đồ chính là Quan Phong Dương, chủ nhân của tòa cổ mộ kia sao?”
Tiểu sư thúc đặt hai tay xuyên vào trong cửa tay áo rộng thùng thình, ôm ở trước bụng đi qua đi lại, “Hẳn chính là hắn. tin đồn về ‘Vân Đồ’ trên giang hồ, trước đây ta cũng từng nghe nói qua. Nghe đồn thời cổ có một tiên gia động phủ tên là ‘Tiểu Vân gian’, trước khi tiên nhân động phủ phản hồi Tiên giới thì trả thị nữ về hồng trần.
Trong đó, có một vị thị nữ tên là ‘Vân Hề’, sau khi phản hồi Nhân gian thì lấy một vị tướng quân, vị tướng quân này chính là Quan Phong Dương.
Tục truyền, trước khi thị nữ lâm chung mới để lộ cho Quan Phong Dương biết mình từng phụng dưỡng Tiên nhân Tiểu Vân gian, cũng để lại một bức tranh chữ cho Quan Phong Dương, nói là bản đồ thông tới ‘Tiểu Vân gian’, nếu có thể xem hiểu rõ, liền có thể tìm được động phủ của vị tiên gia kia.
Hình như là vừa đúng lúc gặp phải thay đổi triều đại, Quan Phong Dương chưa kịp đi tìm tiên gia động phủ kia thì đã bị chết trận. Bộ tướng tâm phúc đi theo đem bí mật hắn giao cho an táng theo rồi. Đồn đãi, bức ‘Vân Đồ’ kia cũng được an táng hcung với Quan Phong Dương, nói là tìm được mộ của Quan Phong Dương là có thể tìm được ‘Vân Đồ’ .
Về sau lại, không biết từ nơi nào mà Ty Nam phủ biết được tin tức, biết được mộ của Quan Phong Dương tại ‘Kiến Nguyên sơn’, liền triển khai trắng trợn khai quật, đại khái chính là lần mà A Tiết Chương tham dự kia.
Nghe nói trong cổ mộ có rất nhiều yêu tà chiếm giữ. Lần đó Ty Nam phủ tổn thất nặng nề nhưng không tìm được thứ gì. Bây giờ xem ra, thì ra lần đó đã tìm được ‘Vân Đồ’, nhưng mà bị A Tiết Chương lặng lẽ cầm đi mà thôi. A Tiết Chương này ẩn giấu thật đúng là đủ sâu, ngay cả Ty Nam phủ đều bị hắn lừa gạt.”
Lại nhìn bức họa trên bàn, “Muốn được trường sinh, đồng huyệt chi địa! So sánh với lời nói trong truyền thuyết, thật đúng là phù hợp rồi, giống như lời ‘Vân Hề’ nhắn lại cho ‘Quan Phong Dương’.”
Dữu Khánh ngẫm nghĩ về cố sự này, gật đầu tán thành với lời sư thúc nói, vội hỏi: “Vậy ‘Đồng huyệt chi địa’ của bọn họ ở đâu?”
Tiểu sư thúc quay đầu lại nhìn hắn, “Ngươi có bệnh đi? Ta nào biết được Đồng huyệt chi địa của bọn họ ở đâu?”
Dữu Khánh cười gượng, “Sư thúc không phải kiến thức rộng rãi sao.”
Tiểu sư thúc xùy một tiếng, “Nếu như bức tranh này và truyền thuyết đều là thật thì rõ ràng tám chữ này là Vân Hề nói cho một mình Quan Phong Dương biết. Đồng huyệt chi địa của phu thê bọn họ ở đâu, e rằng chỉ có một mình Quan Phong Dương biết rõ.”
Dữu Khánh hoài nghi, “Có phải là mai táng tại trong cổ mộ của Quan Phong Dương không?”
“Hẳn là không phải.” Tiểu sư thúc suy nghĩ một chút, chỉ chỉ bức tranh chữ, “Nếu như tất cả thứ này đều là thật, theo ta thấy, phu phụ hai người này e là vẫn chưa được mai táng tại cùng một chỗ. Nếu như thật sự cùng một chỗ thì lần đó, Ty Nam phủ chỉ sợ cũng không phải chỉ tìm được ‘Vân Đồ’ mà thôi.”
Dữu Khánh đã hiểu được, nghiêng đầu nhìn chằm chằm bức họa, “Nhưng mà… Sư thúc, nếu như lời đồn đại là thật, ngươi không cảm thấy Vân Hề có phần cổ quái sao?”
“Ý ngươi là sao?”
“Chỉ với tám chữ này, ngươi thử nghĩ xem. Quan Phong Dương hẳn phải biết rõ Vân Hề táng nơi nào đi, nếu như không biết, Vân Hề không có khả năng nói lời này, rất có khả năng Vân Hề chính là do Quan Phong Dương an táng. Vậy thì việc này có chút kỳ quái rồi, nơi mình táng thân có bí mật, nếu đã muốn nói cho trượng phu của mình biết, vậy thì vì sao không nói thẳng cho biết luôn đi, còn phải lưu lại bức tranh chữ che giấu, khiến Quan Phong Dương đi nghiền ngẫm làm gì?”
“Ngươi nói như vậy, đúng là có điểm kỳ quái. Có lẽ đây là nguyên nhân Quan Phong Dương không thể cùng thê tử đồng huyệt hợp táng, bởi vì không phá giải được bí ẩn này? Hoặc là nơi thê tử táng thân quá bí ẩn, sau khi hắn chết trận, bộ hạ không biết vị trí nên không thể đem hai người hợp táng?”
Dữu Khánh lập tức hỏi: “Kiến Nguyên sơn phát hiện có cổ mộ Quan Phong Dương ở đâu?”
Tiểu sư thúc suy nghĩ một chút, “Tại trong khu vực Loan châu phía Đông Cẩm Quốc, núi nằm trong phạm vi Yêu giới. Nghe nói lúc đó, trước khi Ty Nam phủ đi vào khai quật thì đã có nói chuyện trước với bên Yêu giới, tuy vậy lúc đầu lấy cớ là Cẩm Quốc triều đình đào quặng mỏ, về sau xảy ra chuyện mới bị Yêu giới phát hiện.”
Dữu Khánh: “Địa hình bên kia như thế nào?”
“Ta chưa có đi qua, làm sao biết địa hình như thế nào…” Tiểu sư thúc nói đến đây, tựa hồ nhận ra được chút gì.
Dữu Khánh chỉ chỉ đầu mình, “Sư thúc, ngươi suy nghĩ kỹ càng lại chút, phạm vi Nhân gian trên cơ bản là chậm rãi mở rộng ra, nếu như vị trí hiện tại của cổ mộ nằm tại Yêu giới cảnh nội, năm đó khả năng không tại Yêu giới cảnh nội là rất nhỏ. Tạm thời không nói bộ hạ của Quan Phong Dương vì sao đem hắn mai táng ở nơi như vậy, yêu tà trong cổ mộ lại là chuyện gì? Cổ mộ có thể ẩn núp nhiều yêu tà như vậy, chỉ sợ không gian trong lòng đất sẽ không nhỏ, nơi như vậy há là sau khi Quan Phong Dương chết mới lâm thời lựa chọn để an táng hay sao?”
Tiểu sư thúc nhíu mi: “Ngươi hoài nghi phu phụ bọn họ đã được hợp táng cùng nhau, hoài nghi của Quan Phong Dương chính là nơi được gọi là Đồng huyệt chi địa?”
“Không sai.”
“Đó chỉ là suy đoán của ngươi, còn đám người Ty Nam phủ kia nhưng là đã thực địa thăm dò qua, dựa vào chút thực lực này của ngươi, có vấn đề gì còn đến phiên ngươi tới phát hiện sao?”
“Cũng không nhất định a, không phải việc A Tiết Chương nuốt lấy ‘Vân Đồ’, Ty Nam phủ không biết đó sao?”
“Ngươi làm gì? Ngươi sẽ không thật sự là muốn chạy đến đó tầm bảo đi?”
“Nếu đã là bảo, vì sao không tìm? Nếu chúng ta đã khám phá ra được huyền cơ trong bảo đồ, ngồi yên không lý đến chẳng phải phung phí của trời sao? Sư thúc, nếu truyền thuyết là thật, chiêu thức lưu lại bức họa đó của Vân Hề nhìn thế nào đều thấy kỳ hoặc, ngươi ta không ngại liên thủ đem bảo địa đó tìm ra.”
Tiểu sư thúc chỉ vào mũi mình, “Ngươi bảo ta đi cùng với ngươi làm việc này?”
Dữu Khánh kinh hô: “Sư thúc, đây là chuyện rất tốt a, đổi là người khác, ta còn không chịu nói cho biết bí mật bảo đồ a.”
Tiểu sư thúc tiện tay đem tranh chữ trên bàn hết, trực tiếp hất tung rơi trên mặt đất, “Ngươi đã quên môn quy rồi hả? Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, nhất định cần phải có một đệ tử chân truyền tọa trấn tại trong quan, hai chúng ta cùng chạy đi Yêu giới mạo hiểm, còn là làm cùng một việc, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi là định để cho Linh Lung quan bị diệt môn sao?”
Lần này y quả thực là có phần tức giận rồi, hành vi vì tiền mà không quan tâm gì cả này có điểm chọc giận y.
Dữu Khánh trầm mặc, cũng đã nhận ra, cúi người nhặt bức họa lên, chậm rãi gấp lại, “Được rồi, dù sao hiện tại ta về trong quan cũng không thích hợp, ngươi lưu lại tọa trấn, bản thân ta đi là được rồi.” Dứt lời xoay người liền đi.
Gương mặt Tiểu sư thúc căng ra, đột nhiên lên tiếng: “Đứng lại!”
Dữu Khánh đưa lưng dừng bước.
Hiện trường một hồi yên tĩnh.
“Ta nói rồi, nơi mà Ty Nam phủ đã đảo qua một chuyến, ngươi đến lại cũng không có ý nghĩa gì, hà tất uổng công chạy một chuyến. Còn có, Yêu giới cũng không phải là nơi ngươi nói xông là có thể xông.”
“Việc này ta sẽ tự nghĩ biện pháp giải quyết.”
“Theo lý thuyết, nội môn đệ tử cũng phải có ra ngoài lịch lãm, sư phụ ngươi đi sớm, còn chưa kịp an bài việc lịch lãm cho ngươi, chuyến này xem như là ngươi xuất sơn lịch lãm đi!”
Tiểu sư thúc thả ra một hơi, bởi vì biết rõ ngăn không được tên này, y không có khả năng một mực trông chừng không thả người, chỉ có thể là chặn kín không bằng nhả dần.
Dữu Khánh lập tức xoay người, thu hồi bảo đồ, vẻ mặt lại trở nên vui vẻ.
Tiểu sư thúc: “Dẫn hai nhân thủ theo đi, nhiều thêm hai trợ thủ cũng tốt. Ba sư huynh kia của ngươi, tự mình chọn hai người, lưu một người lại trong quan làm việc lặt vặt cho.”
Dữu Khánh sửng sốt, chỉ ra bên ngoài hỏi: “Bọn họ? Bản lĩnh còn không bằng ta.”
“Lời không phải nói như vậy, nếu như bọn họ không được việc gì, thì tại trên giang hồ cũng từng lang bạt qua một số năm, có kinh nghiệm giang hồ hơn ngươi, xuất môn ở bên ngoài, có người của mình giúp đỡ luôn luôn tốt. Về phần đi làm cái gì, việc này cũng không cần phải giấu giếm bọn họ, nói rõ cho bọn họ biết, huynh đệ của mình, tâm cùng hướng một chỗ sử dụng không sai lầm.”
“Nói bí mật này cho bọn họ biết?” Dữu Khánh giật mình không nhỏ.
“Thế nào? Linh Lung quan ta, mỗi người đệ tử đều là tinh tế tuyển chọn ra, có kẻ không tiền đồ, có kẻ tham lợi, nhưng còn chưa có kẻ phản bội, đều là trông được. Ngoại trừ những bí mật môn quy ước định chỉ nội truyền, những việc khác đều có thể cho biết. Ngươi nói cho bọn họ biết đại bí mật như vậy, có thể tin tưởng bọn hắn, bọn hắn mới cũng có thể tin tưởng ngươi. Đều là đồng môn, trong môn có thể nháo ra chút mâu thuẫn, tại bên ngoài gặp chuyện vẫn phải đứng cùng một chỗ!”
Dữu Khánh có điểm bối rối, hắn không phải không tin ba vị kia, hắn cảm thấy quyền sở hữu tài sản tại Linh Lung quan còn là do mình nói mới tốt.
“Đi thôi!” Tiểu sư thúc bắt chuyện một tiếng, trước tiên mở rộng cửa đi ra ngoài rồi.
Dữu Khánh bất đắc dĩ đi theo ra ngoài, cùng đi theo thẳng đến khu đất trống trước viện, người còn chưa tới liền nghe được một trận tiếng đánh nhau hừ hừ ôi ôi.
Trên đất trống ngoài Đại điện ngoài có đốt một đống lửa, ba bóng người đang qua lại đan xen giao thủ luyện tập với nhau.
Trong ba người, người râu tóc như mực, mắt lớn tinh thần đầy đủ tên là Cao Vân Tiết, là nhị sư huynh của Dữu Khánh, cũng là lão đại trong đồng lứa sư huynh đệ trung hiện nay. Ngoại hình rất có phong thái, bình thường lời nói cử chỉ cũng rất ổn trọng, lại thêm tuổi cũng được khoảng năm mươi, có sự lắng đọng của năm tháng, dáng vẻ một mực có cảm giác đạo mạo.
Bối phận thứ nhì chính là Thất sư huynh, tên là Nam Trúc, tướng mạo bình thường, chỉ là vóc người tương đối phí vải vóc cho y phục, là một người mập mạp. Theo lý thuyết, bình thường, mập mạp đều có vẻ tương đối hòa ái, kiểu như tấm lòng rộng rãi dáng mập mạp vui tươi hớn hở, nhưng vị Thất sư huynh này lại là một người mập mạp làm ra vẻ tương đối nghiêm túc, hai tay trường kỳ giao nhau tại nơi bụng, thân thể thẳng tắp, nói năng thận trọng.
Sau nữa chính là Cửu sư huynh Mục Ngạo Thiết, khuôn mặt có cảm giác góc cạnh, đầu gọn gàng, khóe mắt và khóe miệng tựa hồ luôn có treo vẻ lạnh lùng ngạo ý, thân hình cao lớn, khi luyện võ thì cởi áo ra, khoe ra một thân cơ bắp cuồn cuộn, nhìn cứng rắn hơn cả tàng đá. Ra vẻ say mê võ học, tự mình xưng mình là “Võ si” .