Chương 156: Phía nam có trúc
Bỏ văn theo võ? Thiết Diệu Thanh ngây ra.
Nói đến một đạo văn chương này, kỳ thực Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết có phần nghi hoặc, hai người đều biết rõ Dữu Khánh giả mạo A Sĩ Hành đi thi thay, chỉ là không thể tưởng tượng nổi Dữu Khánh có thể thi được thành tích tốt như vậy.
Đương nhiên rồi, hai người cũng không có tài hoa văn chương gì, cũng làm không rõ được sự sâu cạn trong tài hoa văn chương của Dữu Khánh. Trước đây, lúc mọi người còn tại trong quan, không người nào suy nghĩ quá nhiều về phương diện này, chỉ biết khi sư phụ còn trên đời quả thực vẫn luôn bức vị tiểu sư đệ này làm chút chuyện không giống với những người khác, làm việc mà một ít văn nhân mới làm, luyện chữ!
Đến tột cùng là làm sao thi được Hội Nguyên và Thám Hoa, tại trong tình huống bọn họ và Dữu Khánh còn có mâu thuẫn chưa hóa giải được thì ngay cả tiểu sư thúc cũng không nói cho bọn họ sự thật.
Có một điểm bọn họ có nghe nói qua, thi Đình là Hoàng đế ngay tại chỗ ra đề mục để thi, không có khả năng nào để gian lận.
Bởi vì việc này, thái độ của sư huynh đệ bọn họ đối với Dữu Khánh kỳ thực đã có chút mềm hóa, không nghĩ tới tiểu sư đệ là tiểu sư đệ như vậy, tiểu sư đệ cũng là người đã từng một lần đi qua cung vàng điện ngọc, gặp mặt trực tiếp Hoàng đế, người dám tại kinh thành vứt quan mà đi, sao có thể sợ bọn họ.
“Văn võ kiêm tu không tốt sao?” Trong giọng Thiết Diệu Thanh nói chút chút cầu xin, theo nàng, tài tử danh khắp thiên hạ a, bao nhiêu người ao ước còn không được, vì sao phải vứt bỏ như vứt giày? Nghĩ không ra a.
Dữu Khánh than thở: “Lão bản nương, không nói gạt ngươi, người tìm ta viết thơ làm phú quá nhiều, ứng phó không nổi, ta cũng đã cự tuyệt rất nhiều, nếu là lại đáp ứng lời ngươi nói, chẳng phải là ta sẽ đắc tội với rất nhiều người sao? Việc này ta thật không thể làm!”
Sự mong đợi trong mắt Thiết Diệu Thanh biến thành thất vọng.
Tôn Bình đột nhiên hỏi: “Kinh thành Tịch Nguyệt phường, có một nhà hàng tên là ‘Tiểu Tiên lâu’, nghe nói ngươi có viết lưu niệm cho nhà hàng kia?”
Không nghĩ tới chút phá sự đó cũng truyền tới nơi đây, Dữu Khánh nháy nháy mắt nói: “Là có chuyện như vậy.”
Tôn Bình: “Ngươi giúp nhà hàng kia viết ba chữ ‘Nhân gian hảo’, đem nhà hàng kia nâng lên trời, làm cho nó dương danh thiên hạ, bây giờ nghe nói việc buôn bán hưng thịnh, không đặt chỗ trước một tháng là sẽ không có chỗ. Ngươi không chịu viết thơ làm phú, trước cho Diệu Thanh Đường chúng ta cũng viết mấy chữ chúc phúc hẳn là được đi?”
Quả nhiên là như thế, Dữu Khánh bỗng thấy lòng mệt mỏi, việc này có thể nói là bất đắc dĩ, lúc đó hắn chỉ là tùy tiện viết ra ba chữ, nào biết được sẽ ‘bị’ người khen thành một đóa hoa, thực sự giống như là không hiểu ra sao mà thi đậu Hội Nguyên vậy.
Hắn không ngốc, biết không có khả năng luôn có vận khí tốt như vậy, đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma, làm nhiều khẳng định chính là bêu xấu.
Trước lúc chưa lĩnh giáo qua thực lực đuổi bắt của triều đình, hắn có khả năng sẽ không thu liễm như thế, sau khi đã lĩnh giáo qua, càng thêm không dám khiến cho việc giả mạo A Sĩ Hành đi thi bị lộ tẩy.
Vì vậy mà quyết đoán cự tuyệt, “Ta đã lập thệ bỏ văn theo võ, đã đứt tuyệt việc múa văn chơi chữ, há có thể lật lọng. Nếu đã khiến mọi người cảm thấy không vui, là tại hạ đường đột, cáo từ!” Dứt lời đứng dậy chắp tay, xoay người làm cái ánh mắt ra hiệu với hai vị sư huynh, lập tức xoay người rời đi.
Bên này không thể giúp mình, mình cũng giúp không được đối phương, lưu lại khiến người nghĩ lầm là thấy chết mà không cứu, cũng khó xử, không đi thì làm gì?
“Thám Hoa lang!”
“A Sĩ Hành!”
Thiết Diệu Thanh đứng lên la hét, Tôn Bình cũng truy đuổi kêu gọi.
Dù sao mọi người đã quen biết một trận, cũng từng cùng chung hoạn nạn, dù cho không giúp được nhau cái gì, cũng không đến mức sơ sót đạo đãi khách, huống hồ vị kia còn là Thám Hoa lang danh khắp thiên hạ.
Nhưng Dữu Khánh vừa nghe nói là viết thơ làm phú liền có cảm giác như chim sợ cành cong, chạy nhanh như tặc, quản ngươi ở phía sau kêu to như thế nào cũng không quay đầu lại.
Người nào đều có nhược điểm, việc này quả thực rất không dễ chịu, có cảm giác như bị người đâm một đao vào nhược điểm của mình.
Được rồi, quyết tâm phân rõ quan hệ với Diệu Thanh Đường đi.
Một hơi chạy tới đường phố bên ngoài, Mục Ngạo Thiết đang cùng chạy theo chợt gọi lên một tiếng, “Lão Thất không đi ra.”
“Hả?” Dữu Khánh nhìn lại, thật đúng là vậy, chỉ có hắn và lão Cửu đi ra, lão Thất làm gì vậy, bị chụp lại hay sao? Nếu thật sự là như thế, vậy thì Diệu Thanh Đường này không khỏi có chút không đạo đức đi.
Nhớ tới mình tại Cổ Trủng Hoang Địa bị nhóm người Diệu Thanh Đường giữ lại bắt Hỏa Tất Xuất, trải nghiệm rất không thoải mái, chẳng lẽ dùng lại chiêu thức ấy hay sao? Lập tức cảm thấy tức giận nợ mới nợ cũ chồng nhất.
Đuổi theo chạy đến, Tôn Bình muốn thỉnh hai người dừng chân, kết quả phát hiện không cần mở miệng người ta cũng đã dừng chân lại, lại nhìn thấy phản ứng của hai người, nàng cũng nhìn lại, cũng ý thức được không thích hợp, phát hiện còn có một người không đi ra, hơi kinh, trong nội trạch chẳng phải đã trở thành cô nam quả nữ một chỗ rồi sao?
Nam Trúc quả thực không đi ra, không phải bị bắt lại, mà ung dung điềm tĩnh đứng ở nguyên chỗ không di động, hai tay vẫn y nguyên đan nhau đặt tại trước bụng.
Đứng ở cửa hiên các, Thiết Diệu Thanh âm u thở dài, cũng không biết Tôn Bình có thể đuổi theo gọi người trở về hay không, dù cho không muốn hỗ trợ, làm bằng hữu cũng được đi.
Khác phái bình thường, nàng thật đúng là không muốn làm cái gì bằng hữu, nhưng với loại đại tài tử tài hoa hơn người này nàng là rất nguyện ý, về sau dù cho không tiếp tục kinh doanh Diệu Thanh Đường, có cái tài tử như vậy làm bằng hữu cũng rất không tệ.
Trong lúc than thở xoay người lại, trong lúc vô ý ánh mắt phát hiện bên trong hiên các còn có một người, thiếu một chút bị hù dọa làm giật nảy mình.
Người bỏ chạy, người đuổi theo, người lưu lại, mọi người đều không chú ý tới Nam Trúc còn ở tại chỗ này không dời bước.
Một nam một nữ, một mập một gầy, một đầy mỡ, một xinh đẹp, hai người trợn mắt nhìn nhau.
Nam Trúc chợt chủ động lên tiếng: “Lời của tại hạ, lão Thập Ngũ ít nhiều còn sẽ nghe theo một chút. Lão bản nương yên tâm, chỉ cần ta còn tại, hắn liền sẽ không đi. Dám hỏi lão phương danh bản nương xưng hô như thế nào?”
Thiết Diệu Thanh nhất thời có phần chưa kịp hiểu rõ, sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói thì thử hỏi: “Lão Thập Ngũ là chỉ…”
Nam Trúc: “Chính là Thám Hoa lang trong miệng ngươi.”
“Nga!” Thiết Diệu Thanh đã hiểu rồi, lúc này hơi khom người nói: “Thiếp thân Thiết Diệu Thanh.”
Vẻ mặt nghiêm chỉnh nghiêm túc, Nam Trúc cũng a một tiếng, nói, “Thì ra chiêu bài Diệu Thanh Đường chính là lấy theo tục danh của Thiết nương tử, đã hiểu rồi. Dám hỏi Thiết nương tử, các ngươi là làm sao quen biết lão Thập Ngũ?”
Lời này nói như thế nào chứ? Thiết Diệu Thanh do dự một chút, cũng chỉ có thể nói ngắn gọn, bỏ đi một ít quá trình không vui vẻ, đơn giản hóa việc Dữu Khánh giúp bọn nàng tìm được Hỏa Tất Xuất, bọn họ thì giúp Dữu Khánh rời đi Yêu giới.
Nam Trúc làm ra vẻ nghiêm chỉnh suy tư, gật gật đầu, “Đã là bằng hữu thì sẽ không có đạo lý thấy bằng hữu gặp nạn mà không giúp. Thiết nương tử yên tâm, đợi chút nữa ta sẽ răn dạy lão Thập Ngũ, ta sẽ tận lực nói giúp cho ngươi, không quản hắn có nghe hay không, ta nhất định làm hết sức.”
Nghe cách nói, có vẻ vị này tại trước mặt Thám Hoa lang có phân lượng không tầm thường a, lúc trước còn tưởng rằng là thủ hạ của Thám Hoa lang, đã là sơ sót rồi, Thiết Diệu Thanh âm thầm tự trách cũng cảm thấy mừng rỡ, vội khom người hỏi: “Tạ tiên sinh, còn chưa thỉnh giáo tiên sinh tôn tính đại danh?”
Nam Trúc trong nét nghiêm chỉnh lộ ra chút trầm ổn văn nhân, nói: “Phía nam có trúc, trọng lễ thủ tín, tại hạ Nam Trúc.”
Thiết Diệu Thanh phát hiện không hổ là người bên cạnh Thám Hoa lang, cho dù là người rất mập mạp, nói chuyện cũng toát ra sự văn nhã, liền lại khom người, “Thì ra là Nam tiên sinh.”
Lúc này, Tôn Bình và Mục Ngạo Thiết lục tục chạy về, nhìn thấy Thiết Diệu Thanh cùng Nam Trúc đang trò chuyện với nhau thật vui, đều sửng sốt.
Tôn Bình không biết vì sao tiểu thư lại nói chuyện với một người xa lạ có vẻ vui vẻ như thế.
Mục Ngạo Thiết không biết đại mỹ nhân như vậy vì sao đàm tiếu cùng với một tên mập mạp như thế.
Dữu Khánh không đi vào, lo lắng bị Diệu Thanh Đường diệt gọn, phải lưu lại một người ở bên ngoài đề phòng, một khi phát hiện thấy không bình thường, cũng dễ tìm tới U Nhai để khiếu nại đi, không thể lặng yên không một tiếng động bị người xử lý.
Thấy Thất sư huynh không có việc gì, Mục Ngạo Thiết thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh tới, “Lão Thất, đi thôi, bên ngoài đang đợi ngươi.”
Nam Trúc đối với Thiết Diệu Thanh hơi xin lỗi một tiếng, đi xuống bậc cấp, gọi Mục Ngạo Thiết: “Tới, lão Cửu ngươi tới đây, ta có lời nói với ngươi.”
Hoàn toàn là kiểu cách rất đại ca.
Cũng không có cách nào, Mục Ngạo Thiết quả thực phải tôn hắn là sư huynh, chỉ có thể là vẻ mặt nghi hoặc mà ngoan ngoãn đi theo.
Đi đến một góc, Mục Ngạo Thiết kỳ quái hỏi, “Các ngươi cũng không quen biết, làm sao cùng nàng trò chuyện với nhau rồi?”
Nam Trúc không tiếp đề tài này, bóp vai gã, hạ thấp giọng nói: “Lão Cửu, việc này là lão Thập Ngũ làm không đúng.”
Mục Ngạo Thiết hoài nghi, “Sao rồi?”
“Ta vừa mới lý giải một chút quá trình nàng quen biết với lão Thập Ngũ. Trên đường lão Thập Ngũ vào kinh thành, gặp phải tập kích, lầm nhập Cổ Trủng Hoang Địa của Yêu giới, được người ta cứu, đem lão Thập Ngũ đưa ra Yêu giới…” Nam Trúc lại đem tình hình mà Thiết Diệu Thanh kể tóm tắt nói cho biết.
Mục Ngạo Thiết hơi cau mày, “Ngươi muốn nói cái gì?”
Nam Trúc: “Nàng đối với lão Thập Ngũ có ân cứu mạng! Lúc trước ngươi cũng đã nghe được, cũng nhìn thấy được, đối diện mê hoặc mà bất khuất, vả lại một mực thủ tiết vì vong phu, có thể thấy là một nữ tử tốt, cũng là một người đáng thương. Một khi nàng không thể tiếp tục đặt chân tại U Giác Phụ, dựa vào tư sắc của nàng tất nhiên sẽ trở thành đồ chơi, ngươi có thể chịu được sao? Lão Thập Ngũ là loại người gì, ngươi ta đều rõ ràng, đó chính là tên tặc trở mặt, hắn có thể bỏ mặc ân cứu mạng, ngươi ta làm sư huynh làm sao có thể ngồi xem loại chuyện bất nhân bất nghĩa này xảy ra, làm sao có thể không diều chỉnh một chút…”
Hai nữ nhân ở bên trong hiên các cũng không biết hai vị kia đang thì thầm chuyện gì, nói chung sau cùng nhìn thấy Mục Ngạo Thiết sau đó gật đầu, hai vị kia lại đi tới.
Nam Trúc bắt chuyện với bên này, “Thiết nương tử tạm thời chờ tin tức của ta. Ta và lão Cửu đi khuyên nhủ giúp ngươi.”
Thiết Diệu Thanh rất vui, “Làm phiền nhị vị, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh vị này?”
Nam Trúc cười nói: “Lão Cửu và Thiết nương tử xem như là hữu duyên, trong tên đều có một chữ ‘Thiết’. Mục trong Mục thủ một phương, Ngạo trong Ngạo nghễ trác tuyệt, Mục Ngạo Thiết!”
“Thì ra là Mục tiên sinh, hạnh ngộ.” Thiết Diệu Thanh lại chắp tay chào.
Vẻ mặt Mục Ngạo Thiết cao ngạo gật gật đầu, rồi bị sư huynh lôi kéo rời rồi.
Đợi hai người biến mất, Tôn Bình mới nghi vấn hỏi: “Bọn họ có thể khuyên được vị Thám Hoa lang kia sao?”
Thiết Diệu Thanh: “Nam tiên sinh nói hai người bọn họ đều là anh em kết nghĩa của A Sĩ Hành. Nếu huynh trưởng lên tiếng, nói vậy phải có chút phân lượng đi!”
“A, lúc trước A Sĩ Hành nói hai người bọn họ là thủ hạ của hắn.”
“Ách, không thể nào? Nhìn cái dạng này, tựa hồ lời Nam tiên sinh càng có thể tin hơn chút.”
“Cũng phải, tại Cổ Trủng Hoang Địa đã nhìn ra được, vị Thám Hoa lang kia là có phần đủ chuyện ma quỷ, về sau nhìn lại mới phát hiện đem chúng ta đều lừa gạt. Tiểu thư chờ chút, để ta đi xem.” Tôn Bình ném xuống lời nói rồi chạy đi.
Nhìn thấy hai vị sư huynh bình an đi ra, Dữu Khánh nhìn chung thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự có chuyện gì thì hắn thật sự không biết phải giải thích với tiểu sư thúc như thế nào.
Sau khi song phương chạm trán, Dữu Khánh hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, không làm khó dễ ngươi đi?”
Nam Trúc lắc đầu, thuận tay quặp lấy cánh tay Dữu Khánh, đem Dữu Khánh đang không hiểu ra sao lôi kéo đến một chỗ yên lặng ở bên.