Chương 173: Tuyển dụng
Một gã nam tử khuôn mặt đôn hậu từ một bên đi tới, tên là Mạnh Vi, nhìn ra ngoài cửa sổ dò xét hỏi: “Tiên sinh, ngài nói chính là tên râu ria nào?”
Hữu Lăng La đưa tay cầm lấy chòm râu dê, nhìn chằm chằm đám người bên ngoài dưới lầu nói: “Bên cạnh tên đại mập mạp đó, kẻ có bím tóc đuôi ngựa, hết nhìn đông tới nhìn tây kia.”
Được nhắc nhở như thế, Mạnh Vi đưa ánh mắt hơi dò xét, rất nhanh liền nhìn thấy mục tiêu, “Được.” Xoay người nhanh chóng rời đi.
Đi đến phía dưới, tới khu vực khảo thí gánh nặng, Mạnh Vi cũng không gấp gáp, đứng tại bên cạnh nhìn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn tới Dữu Khánh ở trong đám người.
Trắc thí cũng đơn giản, chính là gánh đồ vật và khiêng đồ vật, bố trí ra các gờ, sườn dốc, bậc cấp và ván cầu, còn có một số ổ gà lồi lõm gồ ghề, để cho ngươi gánh nặng hai trăm cân đi một vòng, nhìn xem trình tự và thể hiện để mướn người.
Người tới ứng tuyển không ít, nhưng có thể thuận lợi vượt qua thì không nhiều, vật nặng hai trăm cân đối với người thường mà nói cũng không dễ dàng, có một số người gánh lên căn bản đứng không thẳng được người, có một số đứng thẳng tại một chỗ lung lay lắc lắc, càng không cần nói tới việc gánh nặng vượt qua những chướng ngại kia.
Không ít người lên sân khấu dự thi ảo não than thở rời đi.
Đến phiên Dữu Khánh, dựa vào thực lực của hắn, việc này không tính là chuyện gì, gánh lên hai trăm cân nhanh nhẹn vượt chướng ngại đi xong một vòng, đặt trọng vật vác trên vai, lại tại các chướng ngại nhanh chóng vượt qua một vòng.
Đứng ở cửa sổ trên lầu nắm bắt chòm râu, Hữu Lăng La không biết vì sao, nhìn thấy Dữu Khánh làm công việc thể lực xong còn vẻ có đắc ý, khóe miệng khó giải thích mà co quắp một cái, có cảm giác đau răng.
Ở phía dưới, Mạnh Vi không khỏi quay đầu lại nhìn lên cửa sổ trên lầu, cảm giác tựa hồ không cần phải chiếu cố rồi.
Dưới lầu, tạm thời đã vượt qua, Dữu Khánh thối lui đến một bên chờ thông báo, đứng chung với đám người cũng đã vượt qua đang thông báo.
Ngay sau đó chính là Nam Trúc, lúc trước đứng ở phía sau Dữu Khánh, lên sân khấu.
Đang sải bước đi về phía trọng vật, Nam Trúc sắn sắn tay áo, chợt người phụ trách trắc thí hướng về phái gã phất tay nói: “Ngươi không cần thử, trở về đi. Người tiếp theo!”
Có ý gì? Nam Trúc sửng sốt.
Đang chờ gã, Dữu Khánh cũng sửng sốt, còn đang xếp hàng, Mục Ngạo Thiết cũng cảm thấy bất ngờ.
Nam Trúc tự nhiên không phục, kêu lên: “Ta còn chưa thử a, ngươi làm sao biết ta làm không được?”
Người phụ trách than thở: “Ngươi lấy gương soi soi mình mà xem. Ngươi cảm thấy ngươi là người làm công việc lao động chân tay sao? Ngươi quá mập mạp đi, chúng ta không muốn, đừng dông dài nữa. Người tiếp theo!”
Lời này lập tức làm cho đám người cười ha hả.
Kế tiếp chính là Mục Ngạo Thiết, sư huynh đệ ba người là cùng nhau tới, xếp hàng tự nhiên cũng liên tục một hàng, vừa nhìn thấy là tình huống như vậy, Mục Ngạo Thiết cũng không biết mình có nên lên sân khấu đẩy sư huynh mình xuống hay không.
Cái gì gọi là mắt chó nhìn thấy người thấp? Nam Trúc hiện tại xem như đã lĩnh giáo, vẻ mặt tức giận, còn muốn lý luận đến nơi đến chốn với những người này, kết quả nhìn trông Dữu Khánh nháy mắt với gã, rõ ràng đang ra hiệu không nên gây sự.
Nam Trúc đành phải lấy đại cục làm trọng, nghẹn một cơn tức quay đầu rời đi.
“Kế tiếp!” Người phụ trách lại lần nữa kêu to.
Mục Ngạo Thiết bị người phía sau chờ không kiên nhẫn đẩy một cái, quay đầu nhìn một cái, sau đó đi về phía trọng vật.
Chỉ với thân thể này, chỉ với khổ người này, còn chưa có bắt tay vào thử, người phụ trách trông mặt mà bắt hình dong cũng đã thỏa mãn gật gật đầu. Nhìn xem một màn này, đã bị loại đứng bên ngoài, Nam Trúc nghiến răng nghiến lợi không thôi.
Kết quả cũng không có khiến cho người phụ trách thất vọng, thân hình Mục Ngạo Thiết không phải chỉ để trưng bày, dễ dàng chinh phục trọng vật và chướng ngại, có thể cùng nhau đứng ở bên cạnh Dữu Khánh chờ đợi kết quả sau cùng.
Về phần việc Thất sư huynh gặp phải, hai người đã cảm thấy bất ngờ, cũng thừa nhận là việc nằm trong tình lý, ánh mắt người ta cũng không sai, thể hình đó của Thất sư huynh quả thực không giống như là người có thể đi làm công việc này.
Sau khi trắc thí hoàn tất, tổng cộng có hai mươi sáu người vượt qua, người không liên quan bị đuổi đi ra ngoài, cổng rào đóng lại.
Mạnh Vi đi tới ném lại một câu nói, Bích Hải Thuyền Hành ngay tại chỗ đem toàn bộ những người vượt qua đều tuyển nhận, làm cho một đám người cất tiếng hoan hô.
Bên ngoài hàng rào, không ít người đang vây xem, hâm mộ những người bên trong đã kiếm được việc làm tốt. Nam Trúc cũng tựa tại trước hàng rào, đôi mắt dõi theo nhìn, gã cũng không tính là người duy nhất bị loại bỏ vì thể hình bên ngoài, còn có người tuổi già thể yếu.
Bên trong, những người được tuyển bắt đầu điền thông tin của mình, Thuyền hành muốn lập danh sách nhân viên.
Mạnh Vi quan tâm tới nội dung Dữu Khánh điền, muốn biết đây là người nào lại có thể khiến tiên sinh trên lầu tự mình mở miệng chiếu cố, khi nhìn thấy điền tên là “Ngưu Hữu Khánh” thì cảm thấy rất xa lạ.
Mà điền xong tờ khai, Dữu Khánh cũng thông qua hiện trường cảm giác được Mạnh Vi là người có thể làm chủ tại đây, liền mặt dày sáp lại gần, cúi đầu khom lưng nói: “Đại lão gia, tên mập mạp kia không phải mập mạp vì lười, là trời sinh mập mạp. Hắn thật sự rất lợi hại, ta đã thấy hắn gánh nặng hai trăm cân một hơi đi mười dặm đường không ngừng. Ngài cho hắn một cơ hội đi.” Chỉ chỉ Nam Trúc ở ngoài hàng rào đang dõi mắt trông mong.
Tiếp đó Mục Ngạo Thiết cũng tới đây phụ họa, “Ta có thể chứng minh, tên mập mạp kia có thể làm việc nặng.”
Mạnh Vi nhìn xem Dữu Khánh, lại nhìn xem Mục Ngạo Thiết, trầm mặc một chút rồi nói: “Chờ ta nhìn xem nhân thủ đã đủ hay chưa đã.” Dứt lời lại đi vào trong nhà.
Gã đi thẳng lên lầu, đi vào bên trong phòng, tìm đến Hữu Lăng La, đem thỉnh cầu của Dữu Khánh báo cho lão biết, hỏi ý kiến của lão.
Hữu Lăng La thoáng nhìn qua phía trước cửa sổ, nhìn tên đại mập mạp ngoài hàng rào, “Nói cách khác, là một tốp.”
Mạnh Vi: “Hẳn là vậy, còn có tên to con bên cạnh hắn.”
Hữu Lăng La: “Nếu đã là một tốp, vậy thì mướn luôn đi.”
“Vâng.” Mạnh Vi đáp lại, sau đó nhịn không được hỏi: “Tiên sinh, Ngưu Hữu Khánh kia là người nào?”
Hữu Lăng La nghi hoặc, hỏi “Ngưu Hữu Khánh nào?”
Mạnh Vi kinh ngạc, “Là tên để chút râu tơ mà Ngài bảo chiếu cố kia, tên hắn không phải là Ngưu Hữu Khánh sao? Ta nhìn thấy hắn điền tên là Ngưu Hữu Khánh, ngưu trong thịt ngưu, Hữu trong phú hữu tức là giàu có, Khánh trong hoan khánh.”
“Ngưu Hữu Khánh…” Hữu Lăng La tựa hồ ngẫm nghĩ một chút, mặt lộ ra vẻ cổ quái, “Một đại tài tử như vậy, sao lại bịa ra cái tên tục như thế chứ?”
Mạnh Vi kinh nghi, “Tên giả? Đại tài tử? Tiên sinh, người này đến tột cùng là ai a?”
Hữu Lăng La đi tới sau bàn dài, ngồi xuống, buông tiếng thở dài, “Hẳn là chính là kẻ khiến chúng ta đau đầu kia, nếu như ta không có nhận sai thì chính là tên Thám Hoa lang vứt quan mà đi kia. Gặp quỷ rồi, khắp nơi tìm không được, vậy mà lại tại nơi đây đụng phải rồi.”
Mạnh Vi gần như kinh hô, “Hắn chính là A Sĩ Hành?”
Hữu Lăng La: “Vẻ ngoài có không ít biến đổi, nhưng mà theo lý thuyết là không có nhận sai, tuy chỉ tại lúc hắn cưỡi ngựa dạo phố đó gặp qua hắn một lần, nhưng ta đặc biệt ghi chớ hắn, nhất là đức tính hết nhìn đông tới nhìn tây kia, quả thực là giống nhau như đúc, tám chín phần mười sẽ không sai. Ai, đi mòn giày sắt tìm không thấy, được đến lại chẳng phí chút công phu, hắn vậy mà chủ động đưa mình tới cửa rồi.”
Mạnh Vi rõ ràng kinh nghi bất định, “Tiên sinh, hắn tại sao lại chạy tới nơi này nhận lời làm cu-li, cảm giác tựa hồ rất không bình thường.”
Hữu Lăng La ha hả, “Vừa rồi ta cũng không rõ, loại người này dù có suy sụp nghèo túng cũng không đến mức như thế, tùy tiện viết chút gì đó cũng đã không thiếu để ăn tiêu. Về sau nghĩ lại, hẳn phải là mục đích giống chúng ta, cũng là xông tới vì Kiến Nguyên sơn. Chúng ta không hiểu Ty Nam phủ xông trở lại Kiến Nguyên sơn là có ý gì, trái lại tiểu tử này e rằng hiểu rõ hơn cả chúng ta.”
Mạnh Vi kinh ngạc, “Làm sao thấy rõ?”
Hữu Lăng La: “Ngày hắn thoát khỏi Cẩm Quốc kinh thành kia, một hạ nhân Chung phủ đã xuất hiện tại bên ngoài Ty Nam phủ liều mạng gõ cửa, sau khi tiến vào Ty Nam phủ không lâu, Địa Mẫu liền đích thân tới Chung phủ, còn thu vị hôn thê của hắn làm đệ tử. Bây giờ Ty Nam phủ lại lần nữa mưu đồ bí mật Kiến Nguyên sơn, mà hắn thì cùng lúc này lén lút tới gần, trong đó tất nhiên sẽ có một chút liên quan.
Cho nên nói, tình huống chúng ta làm không rõ, A Sĩ Hành nhưng có thể biết chút gì đó. Đã như vậy, không phải là hắn muốn mượn chúng ta để vào núi sao? Vậy thì thuận tiện mang đi vào là được rồi, vừa vặn có thể đặt tại bên người nhìn xem là chuyện gì xảy ra.”
Mạnh Vi thần tình nghiêm trọng nói: “Tiên sinh, nếu thực sự là hắn, nếu đã tìm được người rồi, không phải cần thỉnh người đi Ân quốc sao? Nếu thật sự khiến cho hắn xảy ra chuyện gì đó thì sợ là bọn ta không dễ báo cáo kết quả công tác.”
Hữu Lăng La nhịn không được nhéo nhéo trán, dáng vẻ quả thực rất đau đầu, cuối cùng than thở: “Lời nói là không sai, nhưng tiểu tử này không có việc gì liền tìm việc, nếu như đã quấn vào loại chuyện này, vậy thì sự tình nhất định cần phải phân nặng nhẹ. Ta tin tưởng bên trên là biết rõ nặng nhẹ. Cứ làm như thế đi, xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm!”
“Vâng!” Mạnh Vi đáp ứng.
“Nhân thủ của chúng ta, đã chọn đủ chưa?”
“Tổng cộng hai mươi sáu người, phía chúng ta có hai mươi người, đều mượn dùng lần tuyển chọn nhân công này đưa vào rồi, nếu như lại thêm tên mập mạp kia, thì chính là hai mươi bảy người.”
“Đến tột cùng có đúng là tiểu tử kia hay không, ta còn cần xác nhận lại một lần, bố cục một chút, ngươi đi sắp xếp đi…”
Cổng hàng rào gỗ lại được mở ra.
Chắp tay đi đến, Mạnh Vi chỉ Nam Trúc, “Tên mập mạp kia, cho ngươi một cơ hội, ngươi đến thử xem.”
Vừa nghe lại có được cơ hội, Nam Trúc lập tức từ trong đám người vây xem thoát đi ra, đối với Mạnh Vi dừng lại cúi đầu khom lưng, bộ dáng như muốn nói ta nhất định sẽ rất tốt biểu hiện, có vẻ vô cùng a dua nịnh nọt.
Nếu là hai vị sư đệ cũng bị loại bỏ, mọi người đồng mệnh tương liên thì cũng thôi đi, dựa vào cái gì hết lần này tới lần khác chỉ mình gã không được? Trong lòng gã cực không cân bằng, vì vậy mà gấp đôi quý trọng cơ hội lần này.
Lon ton đi theo phía sau, gã còn liên tục nháy mắt đối với Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đang dõi theo, dáng vẻ như muốn nói chờ một chút lập tức sẽ tới, thịt mỡ trên mặt lóng lánh hưng phấn hồng quang.
Kết quả chứng minh gã là có năng lực, gánh trọng vật đi đi về về, khiêng trọng vật cũng không thành vấn đề, hai chuyến đi về mặt không đỏ hơi thở không đổi, là một tên mập mạp cương liệt.
Mạnh Vi hất đầu một cái ra hiệu, “Đi, đi đăng ký đi.”
“Vâng!” Nam Trúc cúc cung một cái, lập tức chạy đến nơi người phụ trách lúc trước loại bỏ gã.
Đợi khi Mạnh Vi rời đi, Dữu Khánh lại lần nữa cúi đầu khom lưng thể hiện cảm ta người ta.
Mục Ngạo Thiết trầm lặng ngẩng đầu nhìn trời, khó giải thích mà cảm thấy môn phái này có phần thảm, cũng không biết cuộc đời này có thể nhìn thấy được ngày nào đó đệ tử Linh Lung quan hay không thẳng tắp sống lưng xuất đầu lộ diện hay không.
Dữu Khánh tựa hồ cảm giác được vị “Ngạo khí” sư huynh này đang suy nghĩ cái gì, thừa dịp không người chú ý thì nhỏ giọng cho một câu, “Chúng ta lần này là phải thâm nhập hang hổ, đại trượng phu co được dãn được, đừng có xụ mặt ra, muốn diễn cái gì thì phải giống cái đó.”
Chỉ chốc lát sau, Mạnh Vi lên tiếng bắt chuyện, đem một đám người dẫn vào trong nhà kho phụ cận.
Trong nhà kho đặt một cái bàn, trên bàn đặt giấy và bút mực.
Mạnh Vi đứng ở trước bàn, đối diện mọi người nói: “Trong các ngươi có người nào biết chữ, biết viết không? Nếu có thì đứng ra đây, viết mấy chữ cho ta xem.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Sư huynh đệ ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có hé răng, coi như không biết viết.
Bọn họ cũng không muốn làm việc gì khác, chỉ muốn làm khuân vác đi vào núi.
Có người hô: “Chúng ta là tới làm lao động chân tay, còn phải biết chữ, biết viết sao?”