Chương 196: Rất vui
Dữu Khánh: “Vậy thì phải chết bao nhiêu Quỷ Thai? Sẽ hi sinh quá nhiều thủ hạ của ngươi.”
Bạch y nữ tử: “Ta không quan tâm.”
Dữu Khánh không nói gì quay đầu lại, nhìn chằm chằm nàng.
Bạch y nữ tử cũng quay đầu lại nhìn chăm chú về phía hắn, ánh mắt thâm trầm.
Dữu Khánh giơ bản đồ trong tay lên, đáp lại mấy chữ, “Không gấp gáp, ta tiếp tục đi vòng vòng một chút, xác nhận bản đồ cái đã.”
Bạch y nữ tử: “Có cần thiết như vậy không? Các ngươi có thể bình yên đi ra ngoài hay không, phụ thuộc vào ta, không phụ thuộc bản đồ.”
Dữu Khánh: “Đương nhiên là cần thiết! Xác nhận bản đồ không phải là mục đích, thậm chí không nhắc tới điều kiện thứ hai cũng không trọng yếu, ngươi ta đều rõ ràng việc gì trọng yếu nhất, ngươi ta đều rõ ràng lần này chúng ta tới là vì cái gì, Tiểu Vân gian!
Ngươi nói vị trí ‘Tiểu Vân gian’ mà ngươi nói ra là thật, đó là ngươi nói, chúng ta dựa vào đâu để tin tưởng?
Cho nên ta nhắc tới điều kiện thứ hai, chính là tấm bản đồ này. Nếu như bản đồ là thật, chứng minh ngươi quả thực không có lừa gạt chúng ta, vậy thì vị trí ‘Tiểu Vân gian’ mà ngươi nói cho chúng ta biết mới có thể là thật. Ngược lại, nếu như ngay cả bản đồ cũng là giả, chúng ta còn có thể trông chờ vào việc ‘Tiểu Vân gian’ mà ngươi đã nói là thật sao?
Càng trọng yếu chính là muốn chứng minh lời ngươi nói chúng ta có thể tin hay không, chúng ta muốn chứng minh ngươi có phải thật sự sẽ để cho chúng ta còn sống đi ra ngoài, muốn chứng minh sự thành tín của ngươi!”
Hắn lại lần nữa giơ giơ bản đồ trong tay lên, “Cho nên, thẩm định tấm bản đồ này có chân thực không sai lầm hay không, đối với chúng ta mà nói là rất trọng yếu, chỉ cần xác nhận được tấm bản đồ này không có vấn đề, việc gì cũng dễ nói, ngươi bảo làm gì cũng được, làm gì chúng ta đều yên tâm.”
Bạch y nữ tử lặng im rồi.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết khóe mắt liếc nhau, lúc trước còn lo lắng việc mà lão Thập Ngũ gọi là “Kéo dài” kia phải làm thế nào mới có thể kéo dài chờ đến lúc viện binh gì đó tới, bây giờ mới phát hiện được lúc trước lão Thập Ngũ đã sớm đào sẵn hố cho việc này rồi, quả thật là muốn kéo dài, hơn nữa là sẽ quang minh chính đại mà kéo dài.
Khóe miệng Nam Trúc nhếch lên nét hài hước, phát hiện lão Thập Ngũ tiểu gia hỏa này đầu óc còn là rất cơ trí.
“Ngươi cần xác định bao lâu?” Bạch y nữ tử đột nhiên hỏi.
Dữu Khánh: “Chiếu theo bản đồ đi một lần, cần phải bao lâu ngươi hẳn là rõ ràng hơn ta.”
Bạch y nữ tử vung ống tay áo lên.
“Ù… Ù…”
Bên trong không gian đang yên tĩnh đột nhiên truyền đến một trận âm thanh khí lưu ù ù như có như không, giống như dã thú ẩn phục rình mồi.
Dữu Khánh ba người quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy bên trong phòng, vị trí dựa sát hai bên vách tường, mỗi bên đứng một hàng “Khôi sĩ” tựa hồ đang hô hấp, có tà khí nhàn nhạt từ trong đám sợi rễ bao phủ phun ra nuốt vào bất định. Đột nhiên, trong từng đám từng đám sợi rễ, mỗi cái xuất hiện hai điểm huyết hồng, hai hàng “Khôi sĩ” hai bên tựa hồ mở mắt ra.
Đông! Một Khôi sĩ mặc áo giáp ở giữa đột nhiên nhấc trường phủ trong tay lên, nện mạnh xuống nền một cái, mặt nền chấn động vang ong ong.
Đám sợi rễ bao phủ ở trước hai bên vách tường lay động, hai hàng Khôi sĩ ở hai bên bắt đầu cất bước đi ra, từng người đi ra khỏi đám sợi rễ bao phủ, từng người mặt xanh nanh vàng, từng người hai mắt đỏ đậm trôi nổi ánh sáng như tà ma, từng người trên thân bao phủ nhàn nhạt tà khí.
Sau khi đám Khôi sĩ dừng lại, tà khí trên thân Khôi sĩ cầm trường phủ đột nhiên bùng lên, một cú sải bước xa như bay, bỗng nhiên bay lên không, bật nhảy nhào tới, lăng không vung phủ chém về phía mấy người.
Sư huynh đệ ba người hơi kinh, dồn dập né tránh, còn tưởng rằng bạch y nữ tử trở mặt, kiếm trong tay Dữu Khánh thuận thế ra khỏi vỏ, trước lúc né tránh thì một kiếm đem bạch y nữ tử chặt ngang chém thành hai đoạn, lục dịch vẩy ra.
Một búa thất bại, Khôi sĩ toàn thân đem trường phủ quét ngang.
Rầm! Mục Ngạo Thiết hai tay đẩy kiếm ngăn cản, cánh tay bị chấn động có phần tê dại.
Không đợi ba người tiếp tục xuất thủ, trường phủ Khôi sĩ đã lại lần nữa tung người bật lên nhảy đi, rơi tại trước mặt hàng Khôi sĩ bên kia, sau đó xoay người, đùng, trường phủ dậm mạnh xuống nền, đột nhiên đứng yên, không chút động đậy, không còn có dấu hiệu động thủ lần nữa.
Dữu Khánh vụt quay đầu lại, nhìn chăm chú về phía bên cạnh động khẩu, chỉ thấy một con Quỷ Thai đứng chờ đợi tại đó biến hóa thân hình, đảo mắt đã biến thành bạch y nữ tử kia.
Nàng cũng quay đầu lại nhìn về phía ba người, “Không phải cần xác định bản đồ sao? Nếu tiếp tục kì kèo dây dưa nữa, ta không dám đảm bảo bọn họ sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Sư huynh đệ ba người đã hiểu rồi, chuyện vừa mới xảy ra kỳ thực là đang cảnh cáo bọn họ, nơi đây cũng không phải là địa phương ai muốn xông vào liền có thể dễ dàng xông vào.
Dữu Khánh chợt toát ra lời nói không liên quan chủ đề, “Người của Liễu Phiêu Phiêu trước chia làm ba nhóm, bây giờ đã tập trung lại chưa?”
Bạch y nữ tử hơi trầm mặc, tựa hồ có phần theo không kịp ý nghĩ của hắn, suy nghĩ một chút, trả lời: “Chưa. Mô phỏng theo âm thanh gõ thình thịch của bọn hắn, đã đem bọn hắn tách ra xa nhau rồi, sẽ không để cho bọn hắn dễ dàng tụ tập với nhau.”
Dữu Khánh gật gật đầu, không có nói cái gì nữa, cũng không có tiếp tục dừng lại, phất tay ra hiệu, dẫn hai vị sư huynh rất nhanh rời đi.
Ba người đi đến động khẩu cũng chỉ là quay đầu lại thoáng nhìn một cái mà thôi, ánh sáng bên trong động dần dần u ám tối dần đi trước tầm mắt bọn họ, đám Quỷ thai chạy đến động khẩu xếp chồng lên nhau rồi lại biến thành một mặt vách đá, không có thấy bạch y nữ tử đi ra.
“Không có việc gì đi?” Nam Trúc đối với Mục Ngạo Thiết cất tiếng quan tâm, ý chỉ về việc vừa rồi ngăn cản Khôi sĩ một kích kia.
Mục Ngạo Thiết lắc đầu, “Tốc độ nhanh, sức lực cũng rất lớn, chút ít không có gì, nếu là thành quần kết đội để tấn công thì còn có thể sinh ra uy hiếp.”
Dữu Khánh: “Nếu như có rất nhiều Quỷ Thai biến hóa thành bộ dáng của Khôi sĩ rồi đồng thời vây công…”
Lời nói còn chưa dứt, tình cảnh đó cũng đã đủ cho Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết tưởng tượng, nói vậy, người đụng phải tất nhiên sẽ đem toàn bộ Quỷ Thai coi như Khôi sĩ để đối phó, khi xuất thủ sẽ một mực không dám thả lỏng.
Tâm tư Dữu Khánh tựa hồ rất nhanh thoát khỏi động quật kia, trường kiếm trở vào vỏ, lại nâng bản đồ lên.
Lần này không có tiếp tục vòng lui vòng tới nữa, thật sự dựa theo lộ tuyến trên bản đồ để đi tới.
Hơi đi một vòng, về sơn cốc không có thể hiện ra trên đồ kia, hắn đại khái trong lòng đã có cơ sở, đã tìm được vị trí của nó.
Không bao lâu sau, hắn đem bản đồ đưa cho Mục Ngạo Thiết, bảo Mục Ngạo Thiết cầm bản đồ đi thẩm tra đối chiếu, chính hắn thì lại thắp lên một nén nhang cầm trên tay.
Trên đường, khi gặp phải giao lộ thì hắn thỉnh thoảng sẽ lên tiếng, ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết đi theo lộ tuyến nào đó, cũng thường xuyên sẽ thúc giục Mục Ngạo Thiết đi nhanh một chút.
Người khác không hiểu hắn đang làm cái gì, chỉ có chính hắn rõ ràng, hắn một mực đang đốc thúc một nhóm đi lên về phía gió tới.
Thấy tình trạng này, tính nhiều chuyện của Nam Trúc lại nổi lên, không nín được, nhịn không được lại kéo Dữu Khánh, nhỏ giọng thì thầm tại bên tai hắn, “Vội vàng như thế làm gì, không phải ngươi muốn kéo thời gian sao?”
Dữu Khánh nhẹ giọng trả lời: “Ta từng nói qua, trong địa cung này khẳng định còn có lối ra khác. Chờ viện binh chỉ là chuẩn bị thêm một thủ đoạn, chờ viện binh tới cũng là trông chờ vào người khác, có thể dựa vào chính mình tìm đến xuất khẩu khác không phải càng tốt hơn sao?”
Nam Trúc liên tục gật đầu, lúc này không tiếp tục dông dài, chỉ là đôi ánh mắt nhìn Dữu Khánh có phần tỏa ánh sáng, phát hiện lão Thập Ngũ tiểu tử này là càng ngày càng héo hỏng rồi, vụ bản bản đồ đòi hỏi đủ hung, vừa có thể kéo dài thời gian, còn có thể quang minh chính đại tại trong mê cung cổ mộ đi dạo khắp nơi, rõ ràng là đang đi tìm lối ra.
Hắn yên tâm cùng chạy theo, chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút buồn chán.
Có bạch y nữ tử kia chiếu cố, không chỉ là Yêu tà bên trong địa cung sẽ không nguy hại bọn họ, cũng sẽ không đụng phải đám Yêu tu kia.
Địa cung rất yên tĩnh, không cần lo lắng điều gì, ngoại trừ bước đi vẫn là bước đi, quả thực có phần buồn chán…
Sắc trời đã gần đến hoàng hôn, quang cảnh trong núi tươi đẹp.
Đội ngũ đưa đồ cưới của Loan châu Mục phủ đã đến nơi, không hổ là quy cách Châu mục gã con gái, người bưng mâm khiêng hơn trăm mâm, mỗi mâm đều phủ lụa đỏ tu dải màu, xếp hàng đi trên sơn đạo quanh co khúc khuỷu.
Cải trang thành lĩnh đội, Ty Nam phủ hành tẩu Kim Hóa Hải không ngừng quan sát bốn phía, phát hiện dọc theo đường đi trong sơn cốc đều có Yêu tu ngoài sáng trong tối quan sát đội ngũ này của bọn hắn chằm chằm.
Sau khi nhìn thấy nhân thủ đi trước phát ra ám hiệu, Kim Hóa Hải biết rõ đã đến địa điểm mà Ty Nam phủ trước đó đã điều tra chọn lựa sẵn.
Hắn rất nhanh di chuyển đi đến, phát hiện quả nhiên là một địa phương tốt, tại một chỗ rẽ ngoặt trên mõm một ngọn núi. Sơn đạo tại đây lõm vào bên trong, dưới núi nhìn không thấy hết tình hình nơi đây, đối diện cũng không có đỉnh núi liền nhau để cho người có thể quan sát nơi này.
Chờ đến khi cái rương có đánh dấu đến nơi, Kim Hóa Hải lập tức đưa tay vỗ vỗ, miệng hô, “Mặt sau đuổi theo!”
Phía dưới rương vang lên tiếng răng rắc rất nhỏ, lập tức hạ xuống một gã hắc y nhân.
Hắc y nhân ngay tại chỗ lộn vòng, cấp tốc lộn vào chỗ lõm nơi mõm núi, quỳ một gối xuống đất dừng lại, đưa tay liền trực tiếp bưng lên một nắp đậy có phủ bụi cỏ, lộ ra một cái động khẩu tối như mực, y nhào người chui vào.
Kim Hóa Hải không có tham gia giai đoạn chuẩn bị trước đó, nhưng nhìn tình hình trước mắt này liền biết cái động này tuyệt không phải tự nhiên mà có, có thể tại nơi đây đào ra một cái động có thể chứa nhiều người như vậy, có thể tưởng tượng được giai đoạn chuẩn bị lúc trước Ty Nam phủ đã bỏ ra công phu rất lớn để chuẩn bị.
“Mặt sau đuổi theo.” Hắn lại vỗ vỗ rương đồ cưới có ký hiệu.
Lại một hắc y nhân từ phía dưới cái rương hạ xuống, ngay tại chỗ lăn lộn, cấp tốc cúi thấp người nhào vào trong lỗ động kia.
“Mặt sau tiếp tục đuổi theo.”
Một cái lại một cái hắc y nhân rơi xuống lăn lộn chui vào trong động biến mất.
Người khiêng đồ cưới nhìn như không thấy, muốn nói chuyện phiếm thì cứ nói chuyện phiếm, muốn giỡn chơi thì cứ giỡn chơi, tựa hồ không nhìn thấy gì cả.
Khi Ty Nam phủ Tiền ty chấp chưởng Mông Phá cũng rơi xuống lăn lộn đến bên cạnh lỗ động, Kim Hóa Hải cùng hắn nhìn nhau gật gật đầu, dáng vẻ muốn nói tất cả cứ việc yên tâm.
Sau đó Mông Phá cũng chui vào bên trong động, lại có hắc y nhân từ bên trong động chui lên, bưng cái nắp đậy có bụi cỏ kia che đậy lại động khẩu.
Kim Hóa Hải dùng chân đẩy cỏ trên mặt đất, che giấu dấu vết người lăn lộn trên mặt đất, lại nhìn nhìn xung quanh, sau đó mới hộ tống đội ngũ bưng mâm quả tiếp tục đi tới trước.
Yêu tu ở xung quanh quan sát vẫn ở ngoài sáng trong tối nhìn chằm chằm, nhưng không biết hơn trăm nhân thủ tinh nhuệ của Ty Nam phủ đã lặng yên không một tiếng động tiến vào Kiến Nguyên sơn.
Trên Kiến Nguyên sơn rất vui, âm thanh khua chiêng gõ trống đột nhiên vang lên, bắt đầu tấu nhạc.
Đồ cưới đang lên núi, tân nương tử cũng đã đáp phi cầm từ trên trời giáng xuống.
Trước mắt bao người, Sơn đại vương Hồng Đằng mặt đầy hồng quang lắc mình đến không trung, chính tay bế tân nương tử rơi xuống.
Tân nương tử đầu đội mũ phượng, da kiều thịt non, con mắt long lanh như nước, dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ, thực sự là thiên kiều bách mị.
“Úc…”
Một tràng âm thanh hoan hô trầm trồ khen ngợi vang lên.
Xen lẫn trong đám người, Tần Quyết cùng mọi người đồng thời vỗ tay, Thôi Du ở một bên thì thầm nói với y, “Thật đúng là một yêu tinh mị thái chọc người, ta thấy mà yêu!”
Tần Quyết cười thản nhiên, vẫn cảm thấy Thiết Diệu Thanh càng đẹp mắt hơn.
Đối với hôn lễ này y cũng không có hứng thú, tình nguyện thủ tại bên ngoài cổ mộ, nhưng mà không có cách nào, sau khi được biết việc vui sắp bắt đầu, vẫn phải khẩn cấp chạy đến.
Chấp sự Hữu Lăng La của Bích Hải Thuyền Hành cũng đứng tại trong đám người vỗ tay, nhưng mà ánh mắt đảo qua một đám người bưng mâm đồ cưới từ phía dưới bậc thang đi lên, khóe miệng nhịn không được nhếch lên nét tiếu ý.
Cho dù Kim Hóa Hải đã hóa trang, nhưng lão ta vẫn là vừa nhìn liền nhận ra được, bởi vì trước đây đã quen biết.