Chương 43: Thiêu Sơn Lang
Trọng điểm là qua một thời gian tiếp xúc, biết rõ Trình Sơn Bình không thể tự làm chủ giết hắn, nơi đây vẫn do Thiết Diệu Thanh quyết định, huống hồ hắn cố ý đem ‘Nắm chắc thắng lợi’ đưa đến trong tay Thiết Diệu Thanh, hơn nữa, sau khi Thiết Diệu Thanh cân nhắc lợi hại được - mất, hắn dám nhận định Thiết Diệu Thanh hiện tại sẽ không giết hắn.
Dám ngay mặt chống đối, Trình Sơn Bình giận tím mặt, “Ta xem ngươi thực sự là chán sống rồi!” Đưa tay ra liền chụp tới.
Dữu Khánh lắc mình nhảy ra sau, keng! Rút kiếm nắm trong tay, tình cảnh như chuẩn bị liều mạng đánh nhau.
Thiết Diệu Thanh nhướng mày, thấy tình thế không ổn, quả nhiên xuất thủ ngăn cản, chụp lấy cổ tay Trình Sơn Bình, giữ lại, ngừng hành động tấn công của y, và ấn tay y xuống.
Thấy Dữu Khánh ngang nhiên rút kiếm khiêu khích, Trình Sơn Bình lập tức khó thể chịu nổi, vẻ mặt cũng trở nên khó coi, trầm giọng nói: “Lão bản nương, trò lừa bịp giả thần giả quỷ làm người ta như lọt vào trong sương mù, kẻ cố lộng huyền hư như vậy tất nhiên có trá, không thể bị lừa!”
“Nói rất hay!” Dữu Khánh quát một tiếng, vung kiếm chỉ tới, đối đầu gay gắt, “Nếu đã cảm thấy không thể tin, cần gì phải miễn cưỡng, có thể thả bọn ta rời đi, chỉ cần bọn ta đi rồi, các ngươi tự nhiên không còn vướng víu, tự nhiên không có nỗi lo về sau, hai bên không thiếu nợ nhau, không hợp nhau, chẳng phải khoái ư!”
Quan hệ đến bốn ngàn lượng bạc, đã có nắm chặt, hắn liền không dễ dàng nhượng bộ, nhất định phải nỗ lực, nhất định phải tận lực mang chủ tớ hai người rời đi nơi đây.
Hứa Phí trợn mắt há mồm kinh ngạc, không nghĩ tới Dữu Khánh vì bảo đảm bọn họ lại làm ra loại chuyện không đếm xỉa gì này, quả nhiên là tên cần tiền không tiếc mạng, gã giật mình cả kinh thiếu một chút gấp gáp chạy đi khuyên nhủ Dữu Khánh ngậm miệng. Bộ dạng gã chân tay luống cuống, kỳ thực là muốn cầu Dữu Khánh hạ thấp phong thái để nói chuyện.
Trùng Nhi răng trắng thầm cắn môi, trong ánh mắt nhìn về phía Dữu Khánh có tâm tình kích động, không nghĩ tới Dữu Khánh sẽ đánh bạc tính mạng để bảo đảm bọn họ, hắn ta đã biết Dữu Khánh không phải như công tử nhà mình nghĩ, quả nhiên không có khiến hắn ta thất vọng.
Trình Sơn Bình ngay tại chỗ bị làm cho tức giận phồng râu trợn mắt, then chốt chính là người ta nói có lý, y nghẹn lời không thể chống đỡ.
Thiết Diệu Thanh hất đầu ra hiệu, Tôn Bình phất tay, trượng phu Chu Thượng Bưu của nàng lập tức lắc mình đến bên cạnh Dữu Khánh, kéo Dữu Khánh ra ngon ngọt khuyên can, cũng phất tay ra hiệu cho Hứa Phí và Trùng Nhi, trước tiên nhanh chóng đưa ba người này đi nơi khác để tiện làm dịu cơn nóng giận.
Thiết Diệu Thanh nhìn theo Dữu Khánh rời đi, trong ánh mắt có phần kinh ngạc và tán thưởng, nơi đây đã thẩm vấn qua về quan hệ giữa ba người, biết rõ ba người quen biết cũng chưa lâu, giao tình cũng không sâu đậm, nàng không nghĩ tới khi gặp phải loại chuyện này, Dữu Khánh lại có tình có nghĩa như thế, tại trong thế đạo nhân tâm khó dò này trái lại là hiếm thấy.
“Lão bản nương, chẳng lẽ ngươi thật sự tin hắn có thể giúp ngươi tìm được Hỏa Tất Xuất hay sao?” Trình Sơn Bình tức giận khó tiêu, đưa ra lời chất vấn.
Áo choàng màu xanh tung lên theo gió, Thiết Diệu Thanh xoay người lại nhìn y, “Lão Trình, còn nước còn tát, thử xem cũng không thiệt cái gì, nếu như hắn thật sự dám gạt ta, ta sẽ đem hắn giao cho ngươi, tùy ý ngươi xử trí, ngươi nói sao?”
Tôn Bình ở bên cau mày chen vào một câu, “Lão Trình, ngươi có chuyện gì vậy, làm gì cứ phải xích mích cùng tên thanh niên đó, trước đây ngươi không phải như vậy.”
Nghe được lời ấy, cơn giận của Trình Sơn Bình dường như trong nháy mắt giảm đi không ít, sắc mặt rõ ràng dần bình tĩnh lại, hừ một tiếng, “Ta chỉ cảm thấy tên tiểu tử này xuất hiện tại đây không thể tin, dám ngay mặt thách thức ta, đổi là ngươi thì có tức hay không? Hơn nữa, Đông gia còn tại trên giường bệnh, tính mạng cận kề nguy hiểm, bây giờ chúng ta nghe theo tiểu tử này đi dày vò, không khác lãng phí thời gian. Thời gian vốn là quý giá, còn phải đem theo hai cái gánh nặng, lẽ nào các ngươi không lo lắng? Dù sao ta là nôn nóng.” Dứt lời vung vẩy tay áo.
Vẻ mặt Thiết Diệu Thanh nhu hòa lại không ít, cũng nhẹ nhàng nói: “Lão Trình, suy nghĩ với góc độ khác, người này trọng tình trọng nghĩa như vậy, thà chết cũng không chịu buông bỏ đồng bạn, ở mức độ nào đó mà nói có phải cũng có thể chứng minh lời hắn nói tương đối tin cậy hay không, có phải càng đáng giá để chúng ta thử một lần hay không?”
Tôn Bình hơi giật mình, lập tức đằng hắng gật đầu, biểu thị tán thành.
Trình Sơn Bình lại lần nữa không nói gì, sau đó lại vung tay áo, “Được rồi, nếu lão bản nương đã rộng rãi như vậy, ta tiếp tục nôn nóng cũng vô dụng, ta nghe phân phó là được.”
Vì vậy song phương đang không hòa hợp lại tụ thành một đội tiếp tục xuất phát, Tôn Bình xách cánh tay thân thể xương cốt nhỏ gầy Trùng Nhi, Chu Thượng Bưu thì xách cánh tay Hứa Phí, một nhóm mang theo hai gánh nặng tiếp tục rất nhanh luồn lách trong vùng núi địa hình phức tạp.
Đi không có bao lâu, ước chừng không đến nửa canh giờ, một nhóm người liền dừng lại nghỉ ngơi tại một khu vực tương đối rộng mở, chờ đợi.
Đợi được khoảng một canh giờ, đang ngồi ở trên đại thụ, Chu Thượng Bưu nhảy xuống, chỉ về một phương hướng, nói: “Lão bản nương, tới rồi.”
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn tới, chỉ thấy trên gò núi xa xa xuất hiện một tòa tiểu sơn lay động, đợi nó đến gần hơn một chút, mới phát hiện thấy đó là một tòa nhà gỗ nhìn như lầu các đang di động. Lại gần hơn một chút nữa, Hứa Phí nhìn nhìn rồi chép lưỡi, bởi vì nhìn thấy phía dưới nhà gỗ có một người, một mình khiêng toàn bộ nhà gỗ đi lại như giẫm trên đất bằng.
Hứa Phí nhỏ giọng bên tai Dữu Khánh hỏi một câu, “Sĩ Hành huynh, đó chẳng lẽ chính là ‘Thiêu Sơn Lang’ trong truyền thuyết?”
“Ừ.” Dữu Khánh gật đầu.
Cái gọi là ‘Thiêu Sơn Lang’, là một cách xưng hô hình tượng đối với thương gia ở trong giới giang hồ tu hành, ví dụ như trước mắt, tựa như một ngọn núi được gánh đi.
Nói một cách phổ thông một chút, đó chính là tiểu thương lưu động vượt ngang qua Yêu giới và Nhân gian.
Xét thấy Yêu giới và Nhân gian có ‘Năm Mươi Dặm chi ước’, đại đa số Yêu và Người là không thể tùy tiện hoạt động vượt ngang qua hai giới, nhưng cả hai bên đều có nhu cầu về một số thứ trong giới của bên kia.
Nếu Yêu đã nguyện ý hóa thành người, thì muốn nhìn giống như con người, thí dụ như y phục dù sao cũng phải mặc, ở truồng chạy tới chạy lui khiến người chê cười.
Nhưng mà tu luyện thành Yêu không dễ, có thể hóa thành hình người thì không có mấy kẻ sẽ lãng phí thời gian tu luyện đi làm công việc thủ công gì, mà Nhân gian thì không giống, phân chia tinh tế ngành các nghề, lại thêm quần thể khổng lồ, có thể chế tạo ra các loại mà Yêu tu cần thiết.
Ngược lại Nhân gian cũng cần một vài thứ tại Yêu giới, thí dụ như các loại sơn trân, vì vậy liền thúc đẩy sinh ra nghề ‘Thiêu Sơn Lang’ này.
Nhìn thấy gánh nặng như núi đi đến, Chu Thượng Bưu đi trước bắt chuyện, đem ‘Thiêu Sơn Lang’ dẫn lại đây.
Một tòa lầu các bằng gỗ được khiêng đến trước mặt mấy người, người khuân vác phía bên dưới là một người đàn ông cường tráng mặt nở nụ cười ôn hòa, đưa tay kéo bốn cái chốt xuyên qua bốn góc ở phía dưới căn nhà, tại bốn góc lầu các lập tức thình thịch hạ xuống bốn cái chân trụ, lại đem bốn cái chốt đẩy về, hơi điều chỉnh liền khóa cứng bốn cây chân trụ vừa hạ xuống.
Đơn giản thuận lợi, dù cho trước mặt là đang ở tại một chỗ sườn dốc, bốn cái thân trụ hạ xuống tự động điều chỉnh dài ngắn, chống đỡ nhà gỗ lầu các một cách ngang bằng, làm cho nó dù đặt chân tại trên sườn dốc cũng không nghiêng chút nào, ít nhất thoạt nhìn là bằng phẳng vững vàng.
Ở phía dưới căn nhà, Thiêu Sơn Lang gần như cũng không cần cúi đầu, hơi buông lỏng vai liền trực tiếp đi ra.
Hứa Phí lần đầu tiên nhìn thấy đồ vật mà lâu nay nghe được, dù sao tại Nhân gian, Thiêu Sơn Lang buôn bán là sẽ không khiêng một tòa nhà như thế chạy loạn khắp nơi, vì vậy gã nhịn không được tiến lên xem xét, phát hiện thứ này hay, tùy thân mang theo một căn nhà, tại vùng hoang vu dã ngoại hay tại thâm sơn rừng già đều có thể tùy lúc tùy chỗ nghỉ ngơi hoặc qua đêm cũng được.
Trùng Nhi khoanh tay đứng ở một bên không dám tới gần, dáng vẻ vĩnh viễn là hạ nhân không tới phiên mình, thoạt nhìn đối với thứ trước mắt tựa hồ cũng không có hứng thú gì.
Tôn Bình tiến lên cùng Thiêu Sơn Lang đối mặt, cười hỏi: “Có bán hương nhang dùng cho cầu thần tế bái không?”
“Tự nhiên là có.” Thiêu Sơn Lang xoay tay lại chỉ tới người dẫn đường Chu Thượng Bưu, “Nếu không có, cũng sẽ không theo hắn tới đây. Chờ chút!” Dứt lời nhảy lên ban công nơi cửa vào lầu các gỗ, dùng chìa khóa đeo trước ngực cắm vào, vặn mở khóa cửa, rút chìa khóa đem cửa đẩy trượt sang hai bên, rồi đi vào.
Người đứng ở bên ngoài đều có thể nhìn thấy ở bên trong chất đống tầng tầng lớp lớp các loại vật phẩm, thật sự không biết nhét bao nhiêu đồ vật, muôn hình muôn vẻ.
Mà trên tường ngoài nhà gỗ cũng treo không ít bảng thông tin thu mua, khiến mọi người nhịn không được nhìn xem.
Tám trăm lượng thu mua Huyết Chi niên hạn ba mươi năm trở lên, một vạn lượng thu Tử Nhai Tiên, còn có thu mua các vật còn sống, nói chung đủ các loại nội dung thu mua.
Người hiểu biết đều rõ, đó không phải Thiêu Sơn Lang đang thu mua, mà là Thiêu Sơn Lang tiện thể thuận tay thu mua thay người khác.
Theo quy củ của nghề Thiêu Sơn Lang này, nếu cố chủ đề xuất yêu cầu thu mua, mà Thiêu Sơn Lang đồng ý thì song phương liền hẹn ước kỳ hạn thu mua, sau đó cố chủ cần giao tiền làm tiền đặt cọc thu mua. Sau khi Thiêu Sơn Lang thu mua thành công, cũng sẽ giữ nghiêm quy củ, gặp được trả giá cao sẽ không chuyển nhượng, mà cố chủ thì cần phải dựa theo ước định giao ra khoản tiền thuê nhất định làm thù lao cho Thiêu Sơn Lang, nếu không Thiêu Sơn Lang có quyền từ chối giao vật thu mua được cho cố chủ.
Đương nhiên, nếu như trong kỳ hạn mà chưa thu mua được vật phẩm đã hẹn thì Thiêu Sơn Lang sẽ không lấy một xu nào mà hoàn trả tiền đặt cọc cho cố chủ.
Bên trong nhà gỗ, Thiêu Sơn Lang đem thang trượt đẩy đi, đẩy đến bên trong cùng, đạp bậc thang gỗ leo lên, tại một tầng kệ lật tìm một hồi mới lôi ra một bao đồ, nhảy rơi xuống tại trước mặt mọi người, sau đó ngay tại chỗ mở bao ra, trong đó chính là những cây hương mà bên này muốn mua.
Thiêu Sơn Lang chỉ vào hàng hóa vừa mở ra, “Hương to dài hai thước, hương nhỏ dài một thước, chỉ có hai loại này, các ngươi cần loại nào?”
Thiết Diệu Thanh nhìn về phía Dữu Khánh, tự nhiên là muốn do Dữu Khánh quyết định.
Dữu Khánh vội ho một tiếng, “Hương nhỏ là được.”
Thiêu Sơn Lang: “Hương nhỏ mười lượng bạc một cây, muốn bao nhiêu cây?”
Lời này vừa nói ra, đôi mắt mấy người đều là trừng lớn lên mấy phần, Tôn Bình phụ trách chọn mua xùy ra tiếng: “Toàn bộ số hương tại đây của ngươi cộng lại, giá tiền gốc sợ là cũng không vượt quá hai lượng đi, một cây hương nhỏ liền dám bán mười lượng, ta thấy chẳng khác gì đoạt tiền rồi.” Vừa nói vừa ngồi xổm xuống vân vê một cây hương nhỏ trên tay, sau khi kiểm tra thì đưa cho Thiêu Sơn Lang, “Ngươi xem, thứ này đặt ở đây đã không biết bao lâu, đã bị ẩm rồi.”
Thiêu Sơn Lang nhận lấy nhìn, trước tiên lấy ra hộp quẹt châm lửa, cây hương kia liền được đốt cháy, khói xanh lượn lờ ở trong tay ngửi ngửi mùi khói, hắc hắc nói: “Chúng ta bán đồ không lừa già dối trẻ, ẩm là có chút ẩm, điều này không thể nói lung tung, cần phải thừa nhận, nhưng mà còn có thể dùng, cũng có thể đốt cháy, hẳn là không ảnh hưởng gì.
Về phần nói cái gì mà đoạt tiền thì thôi đi, chúng ta chính là làm việc thuận mua vừa bán, tuyệt không ép buộc, sẽ không làm loạn quy củ của nghề này. Ta cũng thừa nhận giá mua vào rẻ, nhưng thứ này từ khi nhập hàng tới tay về sau ta liền một mực không bán đi chút nào, cả ngày khiêng ở trên người, phải gánh nặng khổ cực đã rất lâu, đó cũng là tiền vốn đầu tư đúng không. Ừm, đích xác bị ẩm rồi, như vậy đi, chín lượng một cây, không trả giá, có muốn hay không thì tùy.”
Trực tiếp hạ giá một lượng.
Tôn Bình trừng mắt nói: “Quá đắt đi, rẻ hơn chút.”
Thiêu Sơn Lang lắc đầu, cắm cây hương đang cháy xuống mặt đất, sau đó thu dọn đồ đạc bày ra, trong miệng lải nhải cằn nhằn, “Hoang sơn dã lĩnh có người mua thứ này xác thực hiếm thấy, không lẽ có liên quan với việc Tê Hà lão yêu bị chết? Ừm, dùng để tế bái người chết, nhìn đến chuyến này hao chút miệng lưỡi là có thể đem những hàng tồn này đều bán ra được rồi.”
Thiết Diệu Thanh khóe miệng giật giật, lên tiếng hỏi Dữu Khánh, “Cần bao nhiêu cây?”