Bán Tiên

Chương 52: Thân tín

Chương 52: Thân tín

Đã đến bình minh rồi, nghe được tiếng bước chân rất nhỏ ở phía sau, ngồi ở sau một mảnh bụi gai quan sát, Ô Huống quay đầu lại, nhìn thấy Thôi Du đã nghỉ ngơi một đêm đi tới gần, lúc này định đứng dậy, lại bị Thôi Du ấn vai lại.
Thôi Du cúi người ngồi ở bên cạnh gã, cũng xuyên qua khe hở giữa bụi gai nhìn nhìn cửa động che phủ dây leo bên trong lòng chảo, hỏi: “Thế nào rồi?”
Ô Huống: “Vẫn như cũ, cơ bản không có động tĩnh gì, chỉ là hình như có khói thoát ra cửa động.”
Thôi Du: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, để ta theo dõi.”
Ô Huống đứng dậy, rồi lại ngồi xổm xuống, “Thôi chấp sự, rốt cuộc thì khi nào chúng ta mới động thủ?”
Thôi Du: “Tiếp tục chờ! Đến thời điểm động thủ tự nhiên sẽ động thủ, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Chờ? Ô Huống như có đăm chiêu, xem ra mình phán đoán không sai, bên phía Diệu Thanh Đường quả nhiên có nội ứng.
“Không sao, ta nghỉ ngơi tại đây cũng được.”
Cộp!
Bên trong không gian đỏ rực tràn ngập khói mù trong lòng đất, một cái bóng giống như lưu tinh hiện lên, từ không trung lao vọt xuống cắm trên mặt đất, là một cái bình kim loại nửa khảm vào mặt đất, tiếp đó có âm thanh va chạm gấp gáp đinh đương vang lên trong bình, chấn động khiến cho cái bình khảm trong đất có dấu hiệu buông lỏng, có xu thế bị hất bật lên.
Một thân ảnh phá tan khói mù lóe tới, vừa rơi xuống liền một cước dẫm tại trên cái bình đã hơi buông lỏng, dưới chân có lửa bốc lên, hai chân hắn liên tục đạp xuống.
Đạp tắt đế dày bốc cháy, Dữu Khánh từ trong đai lưng rút ra nắp đậy chén, lật ngửa trên mặt đất. Phanh! Một chưởng đem nắp đậy đánh chìm vào mặt đất. Lúc này, tay kia chậm rãi kéo phần bình kim loại khảm trong mặt đất lên. Sau khi ngang bằng với mặt đất thì bắt đầu áp sát mặt đất dần dần di chuyển về phía nắp đậy. Khi miệng chén và nắp đậy trùng khớp vào nhau thì lập tức xoay tròn bình kim loại, vặt chặt rồi vận công nhổ lên, bình cùng nắp đậy hoàn chỉnh rút ra tới tay.
Đương đương đương đương đương…
Động tĩnh va chạm trong bình kim loại rõ ràng kịch liệt hơn trước hai lần, không còn cách nào, bên trong chứa hai con Hỏa Tất Xuất.
Cầm lấy bình thưởng thức, Dữu Khánh tặc lưỡi hai tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ và không ngờ.
Hắn cũng không nghĩ tới, chạy tới chạy lui tìm Hỏa Tất Xuất, chính là cho rằng Hỏa Tất Xuất không phải quần cư, nào ngờ tại nơi này vậy mà một lần xuất hiện hai con. Bây giờ xem ra, quan niệm Hỏa Tất Xuất không phải động vật quần cư có thể đã bị đánh vỡ.
Đương nhiên, cũng có khả năng là nguyên nhân khác.
Sở dĩ có thể một lần bắt được hai con là bởi vì hai con Hỏa Tất Xuất này là một đực một cái, đang đè lên nhau giao phối thì bị một lưới bắt hết, so với một con đơn độc thì phản ứng chậm trễ hơn nhiều, phỏng chừng đang vô cùng say sưa a.


Trong cả quá trình không có xuất hiện nguy cơ bị chúng chạy thoát, bắt một đôi này tương đối dễ dàng. Dữu Khánh đánh giá chỉ có thời điểm giao phối mới có loại cơ hội này.
Với hắn mà nói, điều này cũng không quan trọng, cầm đồ vật trong tay tung người lướt đi, quẹo tới quẹo lui tại trên các đảo nhỏ giữa hồ dung nham nhảy mấy lần mới trở lại lối ra, đi tới bên cạnh một đống gỗ còn chưa có dùng tới, hắn cầm bình trong tay ném xuống đất, dời một đống gỗ đặt ở trên.
Cũng không quản tiếng va chạm phía dưới đống gỗ, xoay người nhằm phía lối ra địa đạo cất bước rời đi.
Hắn không nhanh không chậm một mạch bước đi, khi sắp đi ra tới cửa động, hắn dừng lại, ngồi xuống ngay tại chỗ khoanh chân đả tọa.
Qua xấp xỉ nửa canh giờ, khói đã tan đi gần hết, Dữu Khánh kéo khăn bịt mũi miệng xuống thử hít thở một hơi, cho dù không khí vẫn còn chưa trong lành, nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận được, lúc này hắn mới đứng lên tiếp tục đi tới trước.
Đối với tiếng bước chân của mình, hắn không có bất cứ hành động che giấu gì. Bên ngoài động, đám người Thiết Diệu Thanh từng người dựng lỗ tai lên, sau khi nhìn nhau một cái liền lục tục đứng dậy đi tới cửa động, gạt dây leo rũ xuống sang một bên rồi nhìn vào bên trong, nhìn thấy được Dữu Khánh đang đi tới chợt lại dừng bước tại bên trong động.
Không có nghe được trên người Dữu Khánh có âm thanh va chạm vào bình, mấy người liền chui vào trong. Thiết Diệu Thanh ngập ngừng hỏi: “A Sĩ Hành, có phải là không có…?” Nàng ta muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Dữu Khánh than thở: “Bên trong quả thực có một con, nhưng muốn bắt được con này thì khả năng có chút phiền phức, có thể cần mọi người phối hợp hỗ trợ một chút.”
Mọi người không hiểu đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên vẫn có hi vọng bắt được thì tốt, việc phối hợp tự nhiên sẽ không phải là vấn đề, Thiết Diệu Thanh đồng ý, “Cần chúng ta phối hợp thế nào, ngươi cứ việc nói.”
Dữu Khánh quay về phía Hứa Phí và Trùng Nhi đang đứng ở bên ngoài lớp cây Tử Đằng im lặng quan sát bên trong, ngoắc tay nói: “Đều vào đi, lần này người càng nhiều càng tốt.”
Hứa Phí và Trùng Nhi sao có thể có ý kiến gì, ngoại trừ mặc cho sắp xếp ra thì không có lựa chọn khác, bọn họ ngoan ngoãn tiến vào.
“Đi theo ta.” Dữu Khánh ngoắc tay ra hiệu, hắn dẫn đầu xoay người đi vào trong.
Đám người Thiết Diệu Thanh đuổi theo, Chu Thượng Bưu thuận tay cầm mấy cây đuốc đã làm sẵn trước đó, Trình Sơn Bình hơi lộ vẻ do dự nhìn ra bên ngoài một cái.
Cũng quay đầu nhìn lại, lúc này Dữu Khánh bồi thêm một câu, “Phối hợp rất đơn giản, rất nhanh sẽ xong.”
Nghe nói rất nhanh sẽ xong, Trình Sơn Bình không còn lo lắng gì nữa, bước nhanh đuổi theo.
Khói mù ngột ngạt chưa triệt để tan hết, Hứa Phí và Trùng Nhi không có năng lực mượn nhờ tu vi, lập tức ho khan liên tục, vội dùng tay áo che miệng mũi…
“Thôi chấp sự, ngươi xem, có động tĩnh, mọi người đều đã đi vào rồi.”
Ở phía sau bụi gai, Ô Huống đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Đang nhìn chằm chằm quan sát, Thôi Du ừ một tiếng, “Ta đã thấy rồi.”
Ô Huống: “Có thể động thủ chưa?”
Thôi Du cau mày nghi hoặc, nhưng vẫn muốn chờ tín hiệu xác định, lắc đầu nói: “Tiếp tục chờ.”
Bên trong địa đạo, đi tới giữa đường, Dữu Khánh đột nhiên dừng bước xoay người lại, đối diện với mọi người cười nói: “Mọi người trước tiên ở chỗ này chờ một chút.” Nói xong hắn đưa tay cầm lấy cây đuốc trên tay Tôn Bình, lại nói với Thiết Diệu Thanh, “Lão bản nương, chúng ta vào phía trong làm chút bố trí.”
Mọi người không hiểu hắn đang làm gì, Thiết Diệu Thanh trái lại rất phối hợp cùng theo hắn, rời đi.
Hành động của Dữu Khánh có phần cổ quái, đám người Tôn Bình có chút lo lắng không biết có vấn đề gì xảy ra hay không, nhưng nhìn thấy Hứa Phí và Trùng Nhi ở tại đây, liền bớt lo một ít.
Dữu Khánh không dẫn Thiết Diệu Thanh đi quá xa, nhưng khoảng cách cũng đủ để cho người ở phía ngoài không nghe được tiếng nói chuyện nơi này, mà Thiết Diệu Thanh thì không xa lạ với nơi này, nhìn thấy trên vách động còn cắm một số chân hương liền biết đã đến vị trí có cảm giác âm trầm kia.
Khi trong lòng Thiết Diệu Thanh đang phân vân nghi hoặc thì Dữu Khánh bỗng nhiên dừng lại nơi này, hắn giơ cây đuốc lên, xoay người lại đối mặt nàng, bốn mắt nhìn nhau.
Thiết Diệu Thanh đã nhận ra khác thường, lập tức có chút cảnh giác, cất lời thăm dò: “Không phải ngươi nói cần làm bố trí gì sao?”
“Không có bố trí gì.” Dữu Khánh phủ nhận, thấy đối phương đứng tại chỗ bộc lộ dáng vẻ cảnh giác cao độ, lập tức xua tay nói: “Lão bản nương đừng hiểu lầm, làm như vậy để dẫn ngươi tới đây muốn có việc báo cho ngươi biết, liên quan đến chuyện sinh tử của ngươi, ta.”
Thiết Diệu Thanh vẫn chưa hết cảnh giác, “Chuyện gì lại khiến ngươi nói đến mức nghiêm trọng như vậy?”
Dữu Khánh: “Lão bản nương còn nhớ lúc trước khi vào động, ta từng hỏi qua có bao nhiêu cửa hàng tiếp nhận nhiệm vụ của U Nhai không?”
Thiết Diệu Thanh hơi suy nghĩ, “Nhớ kỹ, ngươi đến cùng định nói gì?”
Dữu Khánh: “Nếu có người của một cửa hàng khác muốn đoạt ba con Hỏa Tất Xuất trên tay ngươi, ta có thể cho rằng thế này hay không, nếu đối phương đã dám động thủ, vậy thực lực khẳng định vượt qua bên ngươi, một khi xuất thủ, ngươi gần như không có phần thắng gì, mọi người đều sẽ không may, ta nói có đúng không?”
Thiết Diệu Thanh không phủ nhận điểm ấy, nhưng không phải là việc nàng hiện tại quan tâm, “Những điều này không cần ngươi quan tâm, ngươi và ta chỉ cần thực hiện hứa hẹn của mỗi bên là được.”
Dữu Khánh: “Nếu như ta nói trong số người của ngươi có một gian tế do cửa hàng khác sắp xếp vào, ngươi tin hay không?”
Thiết Diệu Thanh cau mày, “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Người của ta đều rất tin cậy, sẽ không có vấn đề gì.”
Dữu Khánh: “Ngươi còn nhớ rõ động tĩnh đánh nhau tại Cổ Tiêu Rừng Già không? Phạm vi Cổ Tiêu Rừng Già rộng lớn như vậy, vì sao có người đúng lúc đi trùng vào tuyến đường chúng ta vừa đi qua, đến mức xảy ra xung đột cùng sơn quái? Kỳ thực lúc đó ngươi hoài nghi không sai, đích xác có người đang đi theo chúng ta.”
Thiết Diệu Thanh không biết vào lúc này, vị này nói những việc này rốt cuộc để làm gì, “Đó là ta suy nghĩ nhiều. Bọn họ nói không sai, nếu thật sự là truy theo chúng ta, đã biết chúng ta ở phía trước làm cho ‘Độc Giác Sơn Tiêu’ giật mình tỉnh lại, sao còn sẽ lao đầu vào? Dù cho có người theo dõi, ngươi cũng đã biết hậu quả khi đánh nhau tại Cổ Tiêu Rừng Già.”
Dữu Khánh: “Đây là điểm ta muốn chứng thực. Ta không thể đem tính mạng mình làm trò đùa, ta cần phải biết những người đó có thoát thân được khỏi Cổ Tiêu Rừng Già hay không.”
Thấy hắn hoài nghi người của mình, không khác gì vũ nhục người của mình, Thiết Diệu Thanh có phần tức giận, “Ngươi không cảm thấy hành vi hiện tại của ngươi giống như là đang gây xích mích hay sao? Ta đã nói ta sẽ tuân thủ hứa hẹn, ngươi không cần lo lắng ta sẽ nuốt lời, không cần phải tại nơi đây hao tổn tâm cơ, vô ích.”
“Con Hỏa Tất Xuất thứ ba ta đã bắt được rồi.” Dữu Khánh đột nhiên chuyển đổi đề tài câu chuyện, đưa tay chỉ hướng phần cuối địa đạo, “Ngay tại phía dưới đống gỗ kia, nếu như ngươi không sợ chết, cứ việc cầm đi là được rồi, ta…”
Đã bắt được rồi? Thiết Diệu Thanh kinh nghi, ánh mắt chợt lóe lên, xuất thủ như điện, tại trên người Dữu Khánh điểm liên tục mấy điểm, sợ Dữu Khánh đùa giỡn mánh lới gì, trước tiên phong tỏa huyệt đạo của Dữu Khánh, sau đó giơ cây đuốc lắc mình rời đi.
Dữu Khánh ngây ra như phỗng, cứng tại nguyên chỗ, hắn không nghĩ tới lời chuẩn bị nói còn chưa có nói xong Thiết Diệu Thanh đã tập kích hắn, hành vi trái với lẽ thường, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, trong lòng cuồng mắng.
Cũng may Thiết Diệu Thanh nóng lòng biết rõ đáp án, tốc độ đi lại rất nhanh, không bao lâu đã trở về rồi, cầm trên tay bình kim loại kêu vang đương đương không ngừng kia, dưới ánh sáng cây đuốc, sắc mặt vui mừng khó tả, “Hai con? Ngươi một lần bắt được hai con?”
Dữu Khánh không chút động đậy, một tiếng không phát.
Thiết Diệu Thanh sau đó kịp phản ứng lại, nhanh chóng xuất thủ giải khai huyệt đạo cho hắn, lại hỏi: “Thế nào bắt được hai con?”
Dữu Khánh xoa xoa ngực, không tiếp tục dông dài cùng nữ nhân này nữa, kéo về lại chủ đề, “Ta hiện tại hoài nghi nội gian đã dẫn người của một cửa hàng khác đến bên ngoài, bên ngoài rất có khả năng đã bị bố trí mai phục. Nếu thực sự là như thế, nguyên nhân người ta chậm chạp không động thủ chính là đang đợi ngươi tập hợp đủ ba con Hỏa Tất Xuất vào tay. Ngươi có biết hậu quả khi bây giờ ngươi đem đồ vật trên tay đưa ra không?”
Thiết Diệu Thanh đã hiểu ý trong lời hắn nói, cũng đã hiểu vì sao hắn bắt được Hỏa Tất Xuất nhưng lại nói là không bắt được, than thở: “Ngươi thật sự lo lắng nhiều rồi. Ba người bọn họ đều là thân tín của ta, theo phu phụ chúng ta nhiều năm, sẽ không bán đứng chúng ta.”
Dữu Khánh đập ra một câu, “Không phải thân tín của ta!”
Giọng điệu băng lãnh, ý tứ cũng lạnh lùng, ta không tin tưởng bọn hắn!
Thiết Diệu Thanh: “Ta không rõ, ngươi đang yên đang lành vì sao lại đột nhiên có hoài nghi này?”
Dữu Khánh không muốn nói nguyên nhân thực sự, tìm một lí do rất tuyệt, “Ta bặc tính một quẻ, đã tính ra, kỳ thực ta đã sớm tính ra ở trong chúng ta có nội gian.”
Thiết Diệu Thanh câm nín. Nàng là người thu lợi từ thủ đoạn ‘Tính toán tài tình’ của vị này, cũng là một người tin tưởng nhất trong số mọi người, qua một lúc không lời chống đỡ, mới hỏi: “Ngươi hoài nghi nội gian là ai?”
Dữu Khánh có tính toán riêng, hiện tại sẽ không nói ra đối tượng bị hoài nghi, “Nếu có thể tính được chi tiết mọi chuyện thì ta đã không cần phí sức vào việc này rồi. Ta chỉ có thể tính ra được bên cạnh ngươi có gian tế, cụ thể là ai còn không rõ ràng lắm. Ngay trước mặt mọi người không nói ra việc này cũng là vì sợ mình tính sai, sợ tạo thành hiểu lầm, dù sao khi để lão bản nương câu thông với thần linh thì ta đã xuất hiện sai lầm. Mời lão bản nương mượn một bước nói chuyện, chính là vì thương lượng biện pháp chứng thực.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất