Bán Tiên

Chương 55: Thú nhận

Chương 55: Thú nhận

Đem người xách đến trước mặt Thiết Diệu Thanh, Tôn Bình tại trên người Trình Sơn Bình điểm hai điểm, giải tỏa cấm chế Á huyệt, không cho y có sức lực có thể la to, không để y được hoàn toàn thông suốt huyết khí, nhưng ít ra miệng có thể nói chuyện được.
Trình Sơn Bình vừa mở miệng liền hỏi, “Lão bản nương, có ý gì, vì sao đối đãi ta như thế?” Vẻ mặt y rất giận dữ.
Cùng đi theo tới đây, Chu Thượng Bưu nhìn xem người này, lại nhìn xem người kia, gã cũng muốn biết là có ý gì.
Đôi mắt sáng dưới nón có vẻ rất phức tạp, nhìn thẳng y một hồi, Thiết Diệu Thanh mới hỏi: “Lão Trình, ngươi vì sao vội vã đi ra ngoài?”
Trình Sơn Bình trong lòng phân tích những lời này, thầm nói một tiếng quả nhiên, dần dần trong lòng tràn đầy cay đắng, mặt ngoài lại biểu hiện ra vẻ kinh ngạc, “Lão bản nương, ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì.”
Dữu Khánh nhíu mày lên tiếng cắt đứt, “Tiết kiệm chút thời gian đi. Trình Sơn Bình, ta không muốn nghe ngươi nói sạo, ta chỉ muốn biết mai phục bên ngoài chính là người nào.” Hắn ngại Thiết Diệu Thanh làm việc hiệu suất không cao, đã chịu đủ bị Thiết Diệu Thanh chần chần chừ chừ kéo dài, liền chen ngang, tự mình thẩm vấn.
Hoặc nói là, mục đích hắn muốn đã đạt được rồi, đã khống chế được Trình Sơn Bình rồi, hắn không còn cố kỵ gì nữa, đã muốn hạ thủ!
Lời này khiến Chu Thượng Bưu khiếp sợ, kẻ ngốc cũng có thể nghe ra được đang hoài nghi Trình Sơn Bình.
Tôn Bình cũng nhìn chằm chằm phản ứng của y.
Trình Sơn Bình tức giận, “Ngươi nói bậy gì vậy?” Ánh mắt y gấp gáp lướt sang mấy người khác rồi vội vàng biện giải, “Lão bản nương, nhất định là tiểu tử này, tiểu tử này vẫn luôn bất hòa với ta, lại quen lừa dối, nhất định là tiểu tử này đang vu oan hãm hại ta, bất kể hắn nói cái gì, nhất định là có ý đồ khác, các ngươi nhất thiết không thể bị hắn che đậy!”
Nghe được lời này, vốn không biết tình hình, Chu Thượng Bưu hoài nghi nhìn sang Dữu Khánh, vị này bất hòa với Trình Sơn Bình là sự thực.
Về mặt cảm tình, Dữu Khánh là một ngoại nhân, đối với bất kỳ ai thì đều tin tưởng người của mình hơn.
Dữu Khánh đầy mặt khinh bỉ và xem thường, đưa tay ra phía sau tìm một cây hương đốt cháy lên, thổi thổi khói đen, “Ngươi còn không đáng để ta lãng phí sức lực như vậy. Ta còn phải chừa lại chút sức lực để đột phá vòng vây. Cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, ngươi có thể không nói, ta chỉ cần cưỡng ép đẩy ngươi ra cửa động, có oan uổng ngươi hay không, đáp án lập tức sẽ bộc lộ ra. Nếu người bên ngoài không có quan hệ gì với ngươi thì tự nhiên sẽ không để ý tới, nếu như thấy ngươi bị cưỡng ép đẩy ra, ngươi nói đi, ngươi sẽ có sắc mặt thế nào?”
Khuôn mặt giả bộ giận dữ của Trình Sơn Bình có phần vặn vẹo.
“Đến lúc này, mạnh miệng không có bất cứ ý nghĩa gì nữa. Cưỡng ép đưa ngươi đến cửa động, người mai phục bên ngoài thấy ngươi rơi vào trong tay chúng ta, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ vì ngươi mà mở ra cho chúng ta một góc lưới sao? Bắt ngươi làm con tin, nếu kẻ bên ngoài không chịu buông tha chúng ta, đao gác ở trên cổ ngươi chắc chắn sẽ nhanh hơn tốc độ bọn họ xuất thủ, chúng ta nhất định sẽ tiễn ngươi lên đường trước. Nếu sự hấp dẫn của ngươi đủ lớn, có ngươi trong tay sẽ có thể khiến bọn họ kiêng kỵ, vậy thì thật tốt, chúng ta đúng lúc lấy ngươi mở đường thoát thân.”
Thiết Diệu Thanh, Tôn Bình và Chu Thượng Bưu đều cẩn thận nghe rõ lời này.
Vẻ mặt Trình Sơn Bình càng thêm khó coi, y có thể tưởng tượng được tình cảnh sau khi bị đẩy ra ngoài, người bên ngoài nhất định sẽ lập tức nhào tới.
Keng! Dữu Khánh đột nhiên rút kiếm, mấy người bị hù dọa giật nảy mình, Tôn Bình nhanh chóng đem Trình Sơn Bình kéo ra phía sau mình sau, không có khả năng chuyện gì đều chưa làm rõ ràng đã để cho người ta hạ sát thủ với Trình Sơn Bình.
Nhưng mà bọn họ đã suy nghĩ nhiều, Dữu Khánh đem mũi kiếm điểm tại trên mặt đất, vạch vạch viết viết, khắc họa ra một cái khung vuông, bên trong khung vuông có vẽ một mũi tên.
Hắn đưa cây đuốc trên tay hạ thấp xuống, chiếu vào hình vẽ vừa khắc họa ra, hất hất cằm, “Họ Trình, có nhìn thấy rõ không?”
Trình Sơn Bình không có mù, khóe miệng co giật một cái, con mắt trừng lớn lên mấy phần, hầu kết nuốt khan một cái, chậm rãi giương mắt nhìn về phía Dữu Khánh ở đối diện.
Ba người Thiết Diệu Thanh nhìn hình vẽ, ngẩn người, không biết có ý gì, nhưng cảm giác được nó khiến Trình Sơn Bình có chút kích động.
Dữu Khánh tươi cười đưa ra đáp án, kiếm trong tay leng keng gõ gõ lên hình vẽ, “Ngươi cho rằng trên đường ngươi lưu lại dấu hiệu chỉ đường cho người ta, chúng ta không biết gì sao? Đây là kí hiệu ngươi lưu lại khi đi ra Cổ Tiêu Rừng Già. Ngươi cho rằng tối hôm qua ngươi chạy đi gặp mặt người ta thì chúng ta cũng không biết sao?”
Thiết Diệu Thanh trong lòng kinh nghi, nhìn chằm chằm Dữu Khánh, trong lòng biết nếu điều này là thật, vậy có nghĩa là tên này đã sớm biết nội gian là Trình Sơn Bình, nhưng tên này lại không nói ra, có ý gì chứ?
Tối hôm qua? Chu Thượng Bưu nghĩ đến việc gì đó.
Hai mắt Trình Sơn Bình gắt gao nhìn chằm chằm Dữu Khánh, loại cảm giác nhục nhã khi bị người ngay mặt vạch trần khiến cho y hận không thể đem Dữu Khánh ăn sống nuốt tươi.
“Không nên dùng loại ánh mắt này nhìn ta, không nên vọng tưởng kéo ta làm đệm lưng. Trong lòng ngươi rất rõ ràng, dù cho ta rơi vào trong tay đám người bên ngoài kia, ta cũng không chết được!
Bọn hắn cần ta hỗ trợ tìm con Hỏa Tất Xuất thứ ba, là sẽ không giết ta. Chỉ cần ta cầm hai con Hỏa Tất Xuất và dùng tính mạng chính ta làm uy hiếp thì có thể đổi được đám người lão bản nương thoát thân, dù sao bọn họ cần chính là Hỏa Tất Xuất mà không phải tính mạng mấy người lão bản nương. Ta tin tưởng bọn hắn sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt.
Chỉ cần mấy người lão bản nương thoát thân rồi, người bên ngoài cũng không dám giết ta!
Ta là ai? Ta là cử nhân của Cẩm Quốc vào kinh thành đi thi, là thí sinh khóa này được Ti Nam phủ Cẩm Quốc một đường trọng điểm hộ tống.
Trên đời này số người dám công khai đánh mặt mũi Ti Nam phủ là có thể đếm được trên đầu ngón tay!
Không nói đâu xa, nói gần có Tê Hà lão yêu, chính là bị Ti Nam phủ một cái tát đập chết rồi!
Chỉ bằng đám gia hỏa lén lút bên ngoài kia, ngươi nói bọn hắn đụng đến ta thử xem!
Làm trái với quy củ trung lập của U Nhai, Ti Nam phủ đòi giải thích, U Nhai cũng không bảo vệ được bọn chúng.
Ta chỉ muốn giải thích lợi và hại, thách bọn chúng cũng không có lá gan đó để đụng đến ta!”
Ba người Thiết Diệu Thanh nghe nói vậy thì sửng sốt một hồi, cảm thấy hình như là lý lẽ như thế.
Không hiểu ra sao, đột nhiên biến thành ra như vậy, Trình Sơn Bình có cảm giác chân đột nhiên đạp vào khoảng không, trên mặt hiện ra vẻ bi phẫn, cảm thấy tại trước mặt tiểu tử này mình giống như bị lột trần truồng, không hề có sức phản kháng, mà ngay cả tư cách nói lời hung dữ cũng không có.
“Ngươi cho rằng chúng ta còn cần thiết nói lời vô dụng với ngươi sao? Là lão bản nương niệm cựu tình! Lão bản nương là người như thế nào, ngươi rõ ràng hơn ta, nói thật dễ nghe một chút là nhân từ nương tay, nói khó nghe chút là lòng dạ đàn bà. Dù cho đã đến lúc này, nàng vẫn y nguyên không đành lòng xuống tay với ngươi, vẫn muốn cho ngươi một con đường sống. Nhưng nàng không rõ ngươi vì sao phải làm như vậy, nàng chỉ muốn biết sự thật. Lão bản nương đã nói rồi, chỉ cần ngươi cho nàng một lời giải thích, nàng thả ngươi rời đi!”
Một tràng lời nói liên tục, khiến hiện trường đều yên tĩnh, những lời nên nói, những lời không nên nói dường như đều đã được Dữu Khánh nói ra hết.
Trong thần sắc Trình Sơn Bình dần dần hiện lên vẻ đấu tranh tư tưởng, càng nhiều chính là không chịu nổi và hổ thẹn.
Mấy người dần dần xem hiểu rồi, trong mắt Thiết Diệu Thanh cũng hiện lên tâm tình khó chịu nổi, đã quản không nổi việc Dữu Khánh thay nàng lung tung đưa ra lời hứa, mà dù có quản được thì cũng sẽ không phủ nhận. Dữu Khánh không uổng phí quãng thời gian ở chung với nàng mấy ngày nay, đích xác đã nói trúng tâm tư của nàng, đối với người của Diệu Thanh Đường, nàng không hạ được sát thủ.
Tôn Bình đột nhiên lớn tiếng chất vấn: “Lão Trình, vì sao ngươi làm như vậy?” Trong giọng nói bộc lộ ra sự phẫn nộ khó thể ngăn chặn.
Chu Thượng Bưu căm tức, song quyền nắm chặt.
Tiếng quát chói tai của Tôn Bình đã xé rách màng cửa sổ giấy trong lòng Trình Sơn Bình, bộ dạng y có vẻ bất đắc dĩ và vô lực, gian nan đáp lại, “Là người của Giám Nguyên trai!” Nói rồi y giương mắt nhìn về phía Thiết Diệu Thanh, nhìn nét mặt bi ai của nàng trước lời nhận tội của mình, “Lão bản nương, ta thật sự không nghĩ tới việc phản bội Diệu Thanh Đường, nhưng ta không có lựa chọn, ngươi có biết, ta còn có một lão nương, lão nương của ta rơi vào trong tay Giám Nguyên trai.”
“Giám Nguyên trai?”
“Diệu Thanh Đường và Giám Nguyên trai không oán không cừu, vì sao sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như thế?”
Ba người Diệu Thanh Đường đều giật mình, mỗi người đều có nghi vấn.
Trình Sơn Bình nhìn chằm chằm Thiết Diệu Thanh cười thảm lắc đầu, “Lão bản nương, là Giám Nguyên trai, ngài suy nghĩ kỹ chút, thật sự là không hề liên quan sao?”
Lời này vừa nói ra, ba người Diệu Thanh Đường đều có vẻ đăm chiêu.
Có chuyện gì? Dữu Khánh nghi hoặc nhìn phản ứng của mấy người, không hiểu, đánh giá hẳn phải là giữa Diệu Thanh Đường cùng Giám Nguyên trai nào đó có chút chuyện dây dưa không rõ mới đúng.
Trình Sơn Bình: “Lão bản nương, lời đã nói đến nước này, lẽ nào ngài thật sự không rõ vì sao bọn hắn cưỡng ép lão nương của ta sao? Ta oan hay không oan?”
Câu hỏi này rõ ràng khiến thần sắc Thiết Diệu Thanh cực kì khó chịu nổi.
Tôn Bình chợt nhìn chằm chằm Trình Sơn Bình hỏi ra một câu, “Lần đó Đông gia bí mật xuất hành, chắc hẳn không có ngoại nhân nào biết rõ, đột nhiên bị tập kích, chuyện xảy ra kỳ hoặc, có phải hay không có liên quan với ngươi?”
Trình Sơn Bình dường như không còn mặt mũi nào đối diện, ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại, “Là ta đem hành tung của Đông gia tiết lộ cho phía Giám Nguyên trai. Ta không còn cách nào, nếu như ta không đồng ý, bọn họ liền sẽ làm nhục lão nương ta!”
“Ngươi…” Chu Thượng Bưu tức giận, tiến lên định cho y một bạt tai.
Tôn Bình đưa tay ngăn cản gã lại, hơi lắc đầu, lại hướng Thiết Diệu Thanh hất hất cằm, ra hiệu việc này để cho Thiết Diệu Thanh xử lý.
Thiết Diệu Thanh cúi thấp đầu, nón che khuất khuôn mặt, ngoại nhân nhìn không rõ thần sắc của nàng.
Dữu Khánh có chút hồ đồ, nhịn không được hỏi một câu, “Giám Nguyên trai gì đó đến cùng có ân oán gì với các ngươi?”
Tôn Bình ném lại một câu nói, “Việc này không có liên quan gì với ngươi, đừng có hỏi nhiều.” Thể hiện rõ không muốn để ngoại nhân biết, hiển nhiên có ẩn tình không thể nói với ngoại nhân.
Dữu Khánh xùy một tiếng, nói: “Thật sự phải bàn tới tiền căn hậu quả, hại ta bị khốn, thế nào sẽ không có liên quan gì với ta. Nếu các ngươi đã không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng được. Trình Sơn Bình, có chuyện mà ta không rõ, vì sao ngay từ đầu ngươi đã gây khó khăn cho ta, thậm chí muốn hạ sát thủ với ta, đó không phải là ta có ảo giác, vì sao?”
Trình Sơn Bình lập tức quay đầu, hung hăng nhìn chăm chú tới hắn, “Nếu không phải vì ngươi đa sự, làm sao có chuyện như thế này. Nếu như ngươi không có cách nào bắt được Hỏa Tất Xuất, thì làm sao nháo thành như vậy?”
Một hai câu nói liền nói ra toàn bộ sự thật, mọi người vừa nghe liền hiểu rõ rồi.
Nhiệm vụ tìm Hỏa Tất Xuất, Giám Nguyên trai chưa hẳn trông chờ vào Diệu Thanh Đường, nhưng một khi Diệu Thanh Đường tìm được Hỏa Tất Xuất thì Trình Sơn Bình cũng không dám không báo cho Giám Nguyên trai biết, bằng không sau việc sẽ không thể giải thích được với Giám Nguyên trai.
Dữu Khánh hết lời, đã hiểu rồi.
Hóa ra ngay từ đầu, khi mình nói ra câu có cách hỗ trợ kia, thì đã khiến Trình Sơn Bình bất an, mấy ngày nay làm ầm ĩ không phải bởi vì không tin hắn, mà là muốn ngăn cản hắn. Thảo nào ngay từ đầu liền muốn đùa chết hắn, ngay cả cơ hội cũng không muốn cho hắn.
Không biết Trình Sơn Bình không muốn để mọi người biết rõ y là kẻ phản bội, hay là muốn bảo vệ mọi người.
Việc đã đến nước này, những thứ này đều không trọng yếu nữa rồi.
Đang cúi đầu, Thiết Diệu Thanh chợt cất giọng đau lòng: “Ngươi đi đi, sau này không thiếu nợ nhau, không gặp mặt nhau nữa!”
Tôn Bình chậm rãi buông lỏng Trình Sơn Bình ra, nhưng vẫn chưa triệt để giải phóng cấm chế trên người y, đưa tay ra dấu phương hướng, là phương hướng thông tới phần cuối hang động trong lòng đất, “Hiện tại không có khả năng để cho ngươi đi mật báo, đi đến cuối ẩn thân đi.”
Thấy bên này hết lòng tuân thủ hứa hẹn buông tha mình, chân cẳng có chút không còn chút sức lực nào, Trình Sơn Bình tập tễnh đi tới, khi đi ngang qua Thiết Diệu Thanh thì nói một câu, “Lão bản nương, ta không dám nói ta không sợ chết, nhưng ta còn không muốn chết, bởi vì lão nương của ta còn tại trong tay bọn họ, ta bây giờ còn không thể chết được!”
Thiết Diệu Thanh không nói gì, quay đầu nhìn sang một bên.
Trình Sơn Bình cười thảm, biết rõ nữ nhân này đã không muốn tiếp tục nói chuyện với mình, ngay cả nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn y một cái, Tôn Bình phu phụ cũng chẳng phải là như thế sao.
Đông gia trọng thương, còn có hai ông bạn già bị chết, y đã không trông chờ có thể được bọn họ tha thứ, buồn bã cởi cái bao trên người xuống, đem một nhóm vật phẩm dự phòng tháo xuống, sau đó tập tễnh đi tới trước.
Nhưng còn chưa đi xa, thân thể hắn liền run lên, “A…” Phát ra một tiếng kêu rên.
Một vệt hàn quang phản chiếu ánh đuốc lên vách động chợt lóe lên, bắn vọt đi.
Ba người Thiết Diệu Thanh giật mình quay đầu lại.
Chỉ thấy phía sau lưng, tại vị trí trái tim Trình Sơn Bình lộ ra chuôi một thanh kiếm, máu tươi ở phía sau lưng rất nhanh lan tràn rộng ra trên y phục.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất