Chương 97: Thi Đình
Nghiêng người đứng ở trước cửa cung, lão thái giám lại đưa tay ra hiệu mời, sau đó xoay người tới trước, đi tại một bên phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng đưa tay ra hiệu mời.
Dữu Khánh không biết bố cục trong Hoàng cung đại nội, người dạy bảo quy củ lúc trước cũng không có khả năng nói cho ngươi biết bố trí trong Hoàng cung, lúc này hắn chỉ chú ý cùng đi theo phía sau lão thái giám, tốc độ tiến tới cũng tuân theo tiết tấu của lão thái giám kia.
Dẫn đầu đi tại phía trước nhất, nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ bên trong cung đình, Dữu Khánh vô thức đưa ánh mắt nhìn nhìn khắp nơi, Minh Vệ cầm đao thương thì không có gì, trái lại những người như ẩn như hiện hoặc ở một bên nhìn chằm chằm bên này khiến trong lòng hắn thầm run sợ.
Nghe đồn Hoàng cung đại nội cao thủ nhiều như mây, còn có không ít Đại tiễn sư tọa trấn, Dữu Khánh tự nghĩ dựa vào tu vi của mình, một khi có biến, e rằng ngay cả một chút xíu cơ hội chạy trốn cũng không có.
Vốn là tới làm việc trái lương tâm, lúc này hắn có cảm giác rất khẩn trương như bị hãm sâu vào hang hổ, thầm nghĩ nghìn vạn lần đừng xảy chuyện gì không mong muốn.
Sợ là sợ kế hoạch biến đổi không như ý muốn, đó mới thật sự là muốn mạng.
Lão thái giám không có dẫn một đám Cống sĩ đi loạn khắp nơi, càng không dẫn bọn hắn đi sâu vào trong Hoàng cung đại nội, đám người đi thẳng đến cung điện cao to ở đối diện.
Sau khi xuyên qua quảng trường, một đám người cẩn thận bước đi lên theo bậc cấp thềm son ở một bên, đi qua ngọc đài, bước qua cánh cửa cao ngất, tiến vào trong một tòa điện phủ cao to trang trọng, toàn bộ hành trình không dám phát ra bất cứ âm thanh gì.
Bên trong Điện phủ đã sắp đặt sẵn từng cái cái bàn, không gian hữu hạn, bàn đều là loại bàn ngắn đủ dùng cho một người.
Chỉ có một chiếc bàn tương đối dài đặt tại phía trước nhất, cũng bởi vì không gian hữu hạn, chiếc bàn này nằm gần với bậc cấp dưới Ngự tọa.
“Thi Đình vào chỗ!” Đã dẫn mọi người tiến vào điện, lão thái giám cất cao tiếng với mọi người.
Bên trong điện đã có nhân viên giám thị chờ sẵn, bốn người cầm đầu không phải ai khác, chính là bốn vị chủ khảo quan thi Hội.
Thấy tất cả chúng thí sinh đều có vẻ chân tay luống cuống không biết nên đến ngồi ở đâu, đại học sĩ La Diệp Văn cất cao giọng nói: “Xếp hạng thi Hội không tính vào thi Đình, sau khi thi Đình xong, xếp hạng của chư vị sẽ được Bệ hạ lần nữa khâm điểm, thi Đình vào chỗ ngồi không luận xếp hạng, mỗi người tìm chỗ trống ngồi xuống là được!”
Vì vậy Dữu Khánh cũng giống như mọi người, như con ruồi không đầu bay loạn xà ngầu. Khi hắn tìm được một chỗ trung lập liền định luồn vào ngồi trong đó, nào ngờ cổ tay bị kéo căng.
Nhìn lại, chỉ thấy lão thái giám vừa mới dẫn đường nắm lấy cổ tay hắn cười tủm tỉm, “Một sớm nhập triều Quân vương điện, kết thúc sinh tiền thân hậu danh. Nào nào nào, Hội Nguyên lang đi theo lão nô, ngài tới ngồi phía trước.” Chỉ chỉ cái bàn phía trước nhất kia.
Ngồi ở phía trước nhất? Vốn có tật giật mình, Dữu Khánh nào dám, sợ ngồi phía trước một lát nữa không dễ gian lận, lập tức phản đối: “Cảm tạ công công ưu ái, ta ngồi ở đây được rồi, phía trước còn là tìm người nào anh tuấn ngồi càng dễ nhìn, cũng càng hiển lộ thể diện Triều đình.”
“Ngài nói vậy sao được, thi Đình mà chọn dễ nhìn, vậy còn thi làm gì?” Lão thái giám dở khóc dở cười hai câu, tiếp đó lôi kéo tay Dữu Khánh tiếp tục đi về phía trước, “Hội Nguyên lang, Bệ hạ cực kỳ yêu thích văn chương của ngài, một chút nữa Bệ hạ tới có khả năng sẽ ngay tại trước điện đối đáp với ngài, ngồi ở phía trước thuận lợi cho đối đáp, để ngài ngồi phía sau, nếu Bệ hạ nhìn không rõ, vậy thì trở thành chúng ta làm nô tài không có ánh mắt rồi.”
“A!” Dữu Khánh thật sự là thất kinh, còn phải cùng Hoàng đế đối đáp ngay tại chỗ? Trái tim lập tức nhảy lên cổ họng, phát hiện đúng là sợ cái gì tới cái đó.
Trong lúc suy nghĩ có phần xuất thần, hắn ngây ngây dại dại được đưa đến vị trí thủ tịch, lão thái giám ấn hắn ngồi xuống vị trí đơn độc phía trước nhất, trước lúc buông tay còn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay hắn một cái, “Thơ của Hội Nguyên lang, lão nô cũng thực sự rất thích, ngày nào rảnh rỗi chi bằng hướng Hội Nguyên lang cầu một thủ thơ, mong rằng Hội Nguyên lang thành toàn.”
Dữu Khánh bị lão sờ sờ một thân nổi da gà, có xung động một quyền đánh tới, lại nói, hắn làm sao viết ra được thơ thẩn gì mà đem cho người ta, chỉ có thể là ngoài cười nhưng trong không cười qua loa lấy lệ: “Dễ nói, dễ nói.”
Lúc này Lão thái giám mới rời hắn mà đi.
Trong lúc nhất thời, được đối đãi đặc biệt, Dữu Khánh lại trở thành kẻ được người người chú ý nhất, rất nhiều thí sinh ném tới cho hắn ánh mắt ước ao, đổi thành bất cứ thí sinh nào khác được đối đãi đặc biệt như vậy, tương lai đều đủ để tại trước mặt tử tôn mình nói khoác một hồi.
La Diệp Văn, bốn vị quan chủ khảo thi Hội, cũng nhịn không được lướt qua lướt lại trước mặt Dữu Khánh mấy lần, thuận tiện nhìn nhìn hắn.
Tuy rằng bài thi của hắn đã qua tay bọn họ, nhưng chân diện mục của hắn thì lúc này bọn họ mới lần đầu tiên nhìn thấy.
Như đứng trên đống lửa, Dữu Khánh hít sâu một hơi, không quản thế nào, vị trí của mình nhìn chung đã định ra rồi.
Hắn quay đầu lại nhìn nhìn thí sinh phía sau vẫn còn đang lục tục an vị, kéo kéo tay áo trái, lộ ra vòng tay trên cổ tay, vòng tay là lâm thời làm ra, then chốt là mặt trên có treo tiểu chuông.
Hắn nhanh chóng rút bông vải nhét tại bên trong chuông ra, sau đó nhân cơ hội nhấc tay lên cố gắng liên tục đung đưa vang tiểu chuông.
“Đinh đương đinh đương…”
Âm thanh không lớn, nhưng hiệu quả âm thanh không tệ, đủ để cho mọi người bên trong điện hoặc nhiều hoặc ít đều nghe được.
Không ít người cho rằng mình nghe lầm, nhưng mà không sai, tiếng chuông lúc dừng lúc hiện, bên trong điện xác thực có tiếng chuông đang kêu vang.
Mọi người nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tìm được nơi phát ra thanh âm, không ít người quay mặt nhìn nhau.
Bốn vị chủ khảo quan giám thị, cùng với mấy tên thái giám nhanh chóng đi về phía Dữu Khánh, nhìn thấy khi Dữu Khánh sắp đặt giấy và bút mực lên bàn thì trên cổ tay phát ra tiếng chuông vang.
La đại học sĩ lập tức chỉ vào hắn, chất vấn: “Ngươi làm gì vậy?”
Dữu Khánh tháo vòng tay trên cổ tay ra, nhân cơ hội ra sức đung đưa vang lên một tràng tiếng chuông, hỏi ngược lại: “Đại nhân là nói thứ này sao?”
La đại học sĩ: “Ngươi thấy sao?”
Dữu Khánh: “Bẩm đại nhân, lúc sáng sớm xuất môn thì được hạ nhân trong phủ tặng cho, nói là phúc chí tâm linh.” Lại nhân cơ hội này dốc sức dao động vang một trận, “Chuông” phúc chí tâm linh, bảo ta mang ở trên người, ta nghe có cảm giác rất cát tường, liền mang đi theo.”
Lúc này, bên tai hắn vang lên giọng nói quen thuộc của tiểu sư thúc, “Được rồi, không cần lắc nữa, ta đã biết rõ vị trí của ngươi rồi.”
Dữu Khánh lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mấy người vây lại đây nhìn nhau, Sở đại học sĩ lại nói: “Ngụ ý mặc dù tốt, nhưng đã lỗi thời, đây là nơi chốn thi Đình, ngươi không thể quấy nhiễu những người khác làm bài.”
Dữu Khánh vội áy náy nói: “Vâng, học sinh đã hiểu.” Dứt lời liền duỗi tay đặt chuông tại một góc trên bàn, biểu thị không thi xong sẽ không đụng vào nó gây ra động tĩnh.
Lúc này mọi người mới tán đi.
Chằm chằm nhìn bên đó, Hứa Phí không nói nên lời, một đường đồng hành đến nay, phát hiện vị Sĩ Hành huynh này rất nhiều chuyện rắc rối, đi đến đâu đều xảy ra chuyện, ngay cả thi Đình cũng không yên tĩnh.
Đương nhiên, chính gã cũng rất khẩn trương, lo lắng thi quá kém khiến người sinh nghi, cho dù cậu gã nói đã qua thi Hội rồi sẽ không sao.
Sau khi mọi người đã yên vị, trường thi chìm vào yên lặng, mọi người đều đang chờ đợi, đồng hồ nước ở một góc đại điện nhỏ giọt tí tách không ngừng.
Mấy vị chủ khảo quan thỉnh thoảng tự mình chạy đến đồng hồ xem thời gian.
Dữu Khánh nghiêng tai lắng nghe, ẩn ẩn nghe được mấy vị quan chủ khảo đang nói chuyện với mấy thái giám tại đây, “Sắp tới giờ rồi, bệ hạ tại sao còn chưa tới?”
Bên này vừa mới phái người đi vào cung thúc giục thì ba gã thái giám vội vã chạy chậm tới, thái giám cầm đầu nâng một cuộn giấy trong tay, trình đến trước mặt mấy vị quan chủ khảo, “Bốn vị đại nhân, đề thi do bệ hạ tự tay viết ra đã được đưa tới, đến thời gian thì trực tiếp bắt đầu thi đi.”
Mấy vị đại học sĩ kinh nghi, “Bệ hạ đâu? Bệ hạ không đến sao?”
Thái giám cầm đầu kia hạ thấp giọng nói: “Vì để hôm nay thi Đình có thể nâng cao tinh thần một chút, bệ hạ sáng sớm nay ăn nhiều một bộ đan dược, vừa rồi đột nhiên máu mũi chảy không ngừng, đang được cứu chữa, không tiện lộ diện tại trước mặt thí sinh. Vì không để lỡ thi Đình, bệ hạ miễn cưỡng lấy sức tự tay viết đề thi ra, nói đưa tới đây, cũng chuyển cáo cho mấy vị đại nhân, nơi đây giao hết cho các vị.”
“Cái này…” Bốn vị đại học sĩ nhìn nhau không nói nên, rất muốn nói việc này là chuyện gì chứ.
Nhưng sự việc đã như thế, không còn cách nào khác, đành phải cùng nhau lấy đề thi ra xem.
Thính lực trội hơn thường nhân, Dữu Khánh đã lắng nghe được lời mấy người đó thì thầm nói chuyện với nhau, hắn không khỏi cảm thấy vô cùng may mắn, việc đối đáp ngay trước điện mà hắn khẩn trương lo sợ đã không còn nữa, hắn thực sự là đã trút được gánh nặng, cảm thấy mình đã nhặt về được nửa cái mạng nhỏ!
Hoàng đế không đến, đối diện một đám người không thể hoàn toàn làm chủ, về tâm tính hắn có được không ít tự tin.
Một hồi sau, một gã thái giám ngay trước mặt mọi người mở đề thi do chính tay Hoàng đế nghĩ ra, trên đề thi chỉ có bốn chữ: Nhật Nguyệt Tinh Phú.
Lý đại học sĩ chỉ vào đề thi, nói: “Đây chính là đề thi Đình hôm nay, thời gian để cho chư vị đáp đề là một canh giờ, bắt đầu tính thời gian!”
Chúng thí sinh nhìn chằm chằm đề thi, vừa nhìn đã hiểu rõ, đây lại là một Thiên phú luận.
Thái giám đang định giơ đề thi lên đi vòng mấy vòng, muốn cho toàn bộ thí sinh thấy rõ đề thi, Dữu Khánh bỗng nhiên lớn tiếng một câu, “Đại nhân, học sinh đọc sách quá nhiều, thị lực có phần mệt mỏi mơ hồ, nhìn không rõ đề thi lắm, các thí sinh tại đây có không ít người cũng giống như học sinh vậy, đại nhân có thể đọc đề thi lên mấy lần để bọn ta ghi nhớ hay không?”
Hắn đây là đang nỗ lực làm hết sức, không còn cách nào khác, vị tiểu sư thúc của hắn nhìn không thấy nội dung viết trên giấy, chính hắn lớn tiếng đọc chậm thì không thích hợp, chỉ có thể tùy cơ ứng biến đưa ra hạ sách này.
Tại đây, Hứa Phí lại nhịn không được nhìn Dữu Khánh nhiều một chút, phát hiện vị Sĩ Hành huynh này quả nhiên là nhiều chuyện, gã có phần hoài nghi vị Sĩ Hành huynh này bình thường có phải thật sự đọc sách nhiều hay không, dù sao gã là chưa từng thấy qua hắn đọc sách, thứ nhì là đôi mắt vị Sĩ Hành huynh này lấp lánh có thần, tại Cổ Trủng Hoang Địa nhìn còn rõ ràng hơn cả người khác, chí ít thị lực tốt hơn hẳn gã, giờ đến Kinh thành thì không tốt nữa, thời điểm tại trong kinh phải nỗ lực dụng công đến mức nào mới có thể trong thời gian ngắn như vậy mà khiến cho đôi mắt mệt mỏi đến như thế?
Mấy vị đại nhân chủ khảo nhìn nhau, có thể lý giải việc này, quả thực có không ít thí sinh đọc sách quá nhiều khiến thị lực tổn hại.
Cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng, sau khi trao đổi với nhau, mấy vị đại nhân chủ khảo liền nói thái giám cầm đề thi làm nhiều hơn một chút chuyện, khi nâng đề đi ngang qua thí sinh thì tiện thể cất tiếng đọc lớn đề thi: “Nhật Nguyệt Tinh Phú… Nhật Nguyệt Tinh Phú… Nhật Nguyệt Tinh Phú.”
Chúng thí sinh dồn dập vùi đầu chấp bút, đem đề thi ghi lại trên giấy.
Bên tai Dữu Khánh truyền đến giọng tiểu sư thúc, “Đã biết rõ đề thi rồi.”
Nghe được lời ấy, hắn mới chấp bút ghi lại đề thi.
Trong một tòa tiểu đình viện u tĩnh, cách Hoàng cung cũng không xa.
Một mình đứng thẳng tại trong đình viện, Chu Tân Nguyên chậm rãi mở hai mắt ra, chợt hướng một bên dịch bước chậm rãi đạp xuống một cước, đợi khi gã dời bước rời đi, dưới chân đã có hai dấu chân thật sâu và rõ ràng, đây là ký hiệu định vị phương hướng mà gã lưu lại.
Không còn cách nào khác, vì để có thể thi triển thuật pháp ‘Thiên lý truyền âm’ truyền âm đến đúng địa điểm đã xác định, gã cần phải nhớ kỹ vị trí chính xác của Dữu Khánh, nếu không rất có khả năng truyền sai người, vậy thì trò vui liền lớn rồi.
Rời khỏi đình viện, gã đi thẳng đến thư phòng, đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Minh tiên sinh đang ngồi ở sau án thư, tiện tay cầm một quyển sách nhìn xem.
Chu Tân Nguyên đi thẳng tới bên cạnh án thư, xách một cây bút, trám mực, viết xuống một tờ giấy trắng bốn chữ ‘Nhật nguyệt tinh phú’, chuyển đến trước mặt lão, nói: “Đây là đề thi Đình lần này, chỉ cho một canh giờ đáp lại, mong rằng tiên sinh nhanh chóng!”
Minh tiên sinh nhìn thoáng qua, hừ nói: “Nếu như đây thực sự là đề thi, vậy thì các ngươi thật đúng là thần thông quảng đại.”
“Hẳn là sẽ không có sai.” Chu Tân Nguyên nhìn nhìn đề thi, “Đề thi Đình mà vạn chúng chú mục chỉ mấy chữ như thế sao? Cái này là thi thứ gì?”
Minh tiên sinh buông tiếng thở dài, “Còn có thể là gì, Nhật Nguyệt Tinh lại có thể phú cái gì? Đơn giản là hi vọng có người đem hắn ví là thái dương, đem thần dân ví làm sao nhỏ, sau đó Nhật Nguyệt Tinh làm theo phận sự của mình.” Lão ta lắc đầu, trực tiếp đưa tay chụp bút, trám mực xong thì hơi chút suy nghĩ, sau đó liền viết nhanh liên tục.