Bạn Trai Không Gặp Mặt

Chương 79: Chờ anh trở lại

Gió đêm lạnh lẽo, tinh quang đầy trời, còn có tiếng ve kêu ồn ào không ngừng, cũng hoặc là âm thanh của ống tay áo của chàng trai bay phần phật khi đứng trên góc nhà, tóc dài tung bay, những cảnh tượng đó lồng ghép vào giấc mơ của Tạ Đào.

Tạ Đào bị ánh sáng chiếu từ ngoài vào tấm rèm mở một nửa đánh thức.

Ánh nắng mùa hè luôn như thế, vừa nóng vừa loá mắt.

Chăn mỏng trên người cô không biết từ khi nào đã rớt xuống đất.

Việc Tạ Đào làm đầu tiên sau khi mở mắt là xem cổ tay của mình.

Một cái vòng ngọc trơn bóng nằm trên cổ tay cô.

Điều đó chứng tỏ rằng mọi thứ đêm qua không phải một giấc mơ.

Mà đúng thật anh đã nói về "vật đính hôn".

Cô vuốt vòng tay, nhịn không được cong khóe miệng.

Sau đó lại chôn đầu dưới gối, lăn qua lộn lại.

Từ hôm nay, phấn vàng có thể để cô vượt thời không, đi đến Đại Chu đã hết sạch.

Nhưng ít ra, Vệ Uẩn có thể tự nhiên qua lại giữa hai thời không.

Hiện tại Tạ Đào không cần bận rộn đi làm, cũng không cần bôn ba vì cuộc sống nữa, mục tiêu đặt trước mắt cần cô nghiêm túc nỗ lực là học tập.

Bởi vì học kỳ sau, cô đã lên lớp 12.

Có lẽ là sắp trở thành học sinh lớp 12, cho nên nhiệm vụ học tập trong trường nặng nề hơn.

Nhưng Tạ Đào lại cảm thấy hiện tại cô còn vui vẻ hài lòng hơn bất cứ lúc nào so với trước kia.

Có lẽ do sự đốc thúc của Vệ Uẩn có tác dụng, Tạ Đào nghe anh nói xong cũng tìm được hứng thú học tập, không còn bài xích văn cổ như trước đó nữa.

Dần dần, những bài văn cô viết cũng tiến bộ hơn.

Thành tích Ngữ văn cũng vì thế nâng cao hơn trước đó, mà thành tích toán học của cô cũng thu hoạch được con điểm cao hơn vì cô có chiến thuật giải nhiều đề.

Tiếng Anh và mấy môn xã hội cũng ổn định hơn trước đó.

Ngày kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Tạ Đào ra khỏi cổng trường, nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc ngừng ven đường.

Tạ Đào cầm bánh đậu đỏ, chạy tới mở cửa xe, lại thấy Vệ Uẩn ngồi ở ghế sau.

Mặc áo sơ mi màu xanh đậm, phối với quần tây sẫm màu, mái tóc đen rối tung bị anh tùy ý vén sau tai, tay áo bị xắn đến khuỷu tay, anh nghiêng đầu nhìn cô, dường như đôi mắt lãnh đạm của anh còn lộ ra sự lười biếng tản mạn.

Đôi mắt của Tạ Đào sáng lên, "Vệ Uẩn, anh tới khi nào vậy?"

Trong khoảng thời gian này Vệ Uẩn luôn rất bận rộn, cũng không thường lại đây.

Sau khi ngồi lên xe, Tạ Đào lại chào hỏi Niên Kế Đường ngồi ở ghế lái.

Niên Kế Đường cười ha hả đáp lại, sau đó bấm nút để tấm chắn dựng lên.

Người trẻ tuổi yêu đương gì đó, anh ấy mới không thèm xem.

"Ăn không?" Tạ Đào quơ bánh đậu đỏ trong tay trước mặt anh.

Vệ Uẩn lắc đầu, lại giơ tay xoa đầu cô, "Không cần."

Tạ Đào đành vùi đầu gặm bánh.

Về đến nhà, Tạ Đào nhìn thấy có rất nhiều hộp chuyển phát nhanh nằm trên sofa trong phòng khách, còn có rất nhiều túi mua hàng.

Cô đi qua đó nhìn thử, trong đó không phải quần áo thì là giày, tất cả đều là đồ nữ.

"Mấy thứ này đều là anh mua sao?" Tạ Đào chỉ vào đống đồ, nhìn Vệ Uẩn.

"Ừm."

Vệ Uẩn đi tới, bắt đầu thêm than dưới ấm trà.

Mặc dù là mùa hè nóng bức như vậy, cũng không thể làm anh chán pha trà.

"Vệ Uẩn, em đã có rất nhiều quần áo... Anh thật sự không cần mua cho em nữa."

Tạ Đào che mặt, nói một câu.

Cô không hiểu vì sao Vệ Uẩn luôn thích mua nhiều đồ cho cô.

"Em không thích?" Vệ Uẩn nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cô.

"... Cũng không phải,"

Tạ Đào gãi đầu, "Chỉ là anh mua cho em nhiều như vậy, em cũng mặc không hết."

"Đó là chuyện của em."

Vệ Uẩn từ từ nhặt lá trà bỏ vào ấm trà, giọng nói chậm rãi như mây bay.

"..." Tạ Đào giận dỗi nhào vào lòng anh, bắt lấy cổ tay anh, cắn một cái.

Như một con thú nhỏ, dù sao cô cũng không nỡ dùng sức.

"Tạ Đào."

Đến khi Vệ Uẩn nhẹ nhàng nhìn cô.

Tạ Đào dừng một chút, sau đó ngoan ngoãn buông anh ra.

Anh đúng lúc đưa chung trà bạch ngọc đến bên môi cô, "Nếm thử xem."

Bên trên chung trà còn hơi nóng, Tạ Đào nhìn anh, sau đó nhấp một ngụm.

Tuy rằng là trà nóng, nhưng uống vào miệng nhiệt độ lại tan cực kỳ nhanh, ngược lại còn có chút lạnh lạnh, giống như lá bạc hà, nhưng lại ôn nhuận hơn.

Mơ hồ còn mang theo vị ngọt rất nhẹ.

Tạ Đào nhịn không được lại uống một ngụm.

Buổi tối, Tạ Đào làm một bàn đồ ăn, ngồi ăn cơm với Vệ Uẩn.

"Anh nếm thử cái này." Tạ Đào gắp một miếng thịt kho tàu vào chén anh.

"Còn có cái này nữa." Sau đó là một miếng gà cay (*).

(*) Món Gà cay của Trùng Khánh.

"Cái này, cái này..."

Vệ Uẩn bất đắc dĩ cong khóe môi, nhẹ nhàng than thở, "Được rồi."

Sau đó anh rất tự nhiên gắp một miếng thịt đút cô ăn.

Tạ Đào cắn thịt, mỉm cười.

Ăn tối xong, Tạ Đào ngồi xem TV trên sofa với Vệ Uẩn.

Khi Tạ Đào nghe âm thanh trong TV, mơ màng sắp ngủ, bỗng nghe Vệ Uẩn ngồi bên cạnh gọi, "Tạ Đào."

"Ừm?" Tạ Đào nửa mở con mắt nhìn anh.

"Một khoảng thời gian nữa, có lẽ anh không thể đến đây." Anh nhẹ nhàng nói.

"Cần bao lâu?"

Tạ Đào rúc vào lòng ngực anh, ngẩng đầu hỏi anh.

"Tạm thời không xác định." Vệ Uẩn chỉ có thể trả lời như vậy.

Anh cần phải đến Dịch Đan quốc một chuyến.

Khải Hòa đế đã tỉnh lại, nhưng Tín vương còn chưa biết chuyện này.

Mà hiện giờ Khải Hòa đế đã mất tất cả chỗ dựa, vì phần lớn người trong triều đình đã bị Tín vương và Hoàng hậu Vưu thị mua chuộc, việc này có nghĩa là hiện giờ Khải Hòa đế chỉ có thể dựa vào Vệ Uẩn.

Bởi vì lúc này Vệ Uẩn là người duy nhất có địa vị ngang với Tín vương trong triều đình.

Tuy Khải Hòa đế đã tỉnh lại, nhưng vẫn muốn giả vờ hôn mê, nếu không Tín vương và Vưu hoàng hậu nhất định sẽ nghĩ mọi cách làm ông ta không thể tỉnh lại nữa.

Dù sao thì chẳng có kẻ nào cam tâm dâng hiến quyền lực trong tay mình cho kẻ khác, đặc biệt là khi nó sắp vào tay mình.

Bởi vì Khải Hòa đế "bệnh nặng", hiện giờ Dịch Đan quốc bên cạnh biên giới Đại Chu đã rục rịch.

Hiện giờ Tín vương chưa hoàn toàn nắm giữ quyền lực trong tay, triều đình còn chưa ổn định, vì thế tuyệt đối không thể mất hòa khí với Dịch Đan quốc.

Nếu không đại chiến chạm vào sẽ nổ ngay, cục diện có lẽ sẽ càng tệ hơn.

Vì thế Tín vương muốn tặng công chúa Hòa Dục cho vương tử Dịch Đan quốc để hòa thân.

Bởi vì trước đây Khải Hòa đế cũng có suy nghĩa này, chỉ là chưa hạ chỉ nói rõ mà thôi, Tín vương muốn mượn chuyện hòa thân để tạm thời ổn định Dịch Đan quốc.

Chỉ là hiện giờ công chúa Hòa Dục đã không phải là cô công chúa không có nhà mẹ để dựa vào, cũng chẳng có sự yêu thương của đế vương.

Vì danh tiếng nàng ấy càng ngày càng lan rộng, không chỉ là Đại Chu, cho dù là Dịch Đan quốc cũng có nhiều người khâm phục và thưởng thức nàng ấy.

Thư cục trong Sính Đô, còn đặc biệt xây một gian phòng để chứa những lễ vật hoặc thư từ của người khắp bốn bể gửi đến cho công chúa Hòa Dục.

Tín vương cũng không ngờ rằng danh tiếng của vị công chúa này lại có địa vị như thế trong lòng bá tánh.

Hắn ta còn chưa chiếu cáo ra bên ngoài chuyện này, cũng không biết vì sao để lộ tin tức, vì thế nhất thời phố phường có rất nhiều lời đồn.

Có rất nhiều người lên tiếng phản đối, nói rằng công chúa là báu vật của Đại Chu, sao có thể bị đưa đến dị quốc làm người tha hương?

Huống chi, theo như lời đồn, đại vương tử của Dịch Đan quốc có tướng mạo xấu xí, còn cao lớn thô kệch, ăn tươi nuốt sống, còn có lời đồn nói rằng vị đại vương tử kia là một kẻ hung ác có thể ăn thịt người.

Sao công chúa Hòa Dục có thể gả cho hắn ta?

Vô số "thư hâm mộ" căm giận bất bình đến từ bốn bể, tuyên bố quyết không để công chúa Hòa Dục gả cho một vương tử đáng sợ như vậy.

Nếu đặt ở hiện tại, đống thư hâm mộ đó đại khái nói là:

"Xin hãy để công chúa chúng tôi một mình mỹ lệ, cảm ơn, vương tử Dịch Đan quốc căn bản không xứng với nàng ấy."

"Công chúa của chúng tôi thịnh thế mỹ nhân còn đa tài đa nghệ, vương tử Dịch Đan quốc kia là đồ chơi gì chứ, còn bày đặt mơ mộng hão huyền?"

"Ai dám gả công chúa cho tên vương tử kia, ta sẽ nguyền rủa kẻ đó!"

...

Tín vương hoàn toàn không ngờ rằng hoàng muội Hòa Dục từ trước đến nay rũ mắt kính cẩn nghe lời hắn đã chậm rãi có danh tiếng như thế trong bá tánh.

Hắn ta còn phát hiện một ngày nọ lúc thượng triều, phát hiện ngoài đại môn của vương phủ hắn ta không biết bị kẻ nào ném lá cải nát, còn đầy mùi trứng thối.

Tra đi tra lại cũng không điều tra ra kẻ nào to gan như vậy.

Nhưng tóm lại có người dám làm như vậy vì công chúa.

Đối với Vệ Uẩn mà nói, hiện giờ thời cơ vừa lúc, Tín vương đã giám quốc nhiều ngày, triều đình vẫn luôn gợn sóng, Tín vương càng ngày càng đối chọi gay gắt với Vệ Uẩn.

Có lẽ do thấy những lợi ích mà hắn ta đưa ra không có ích gì đối với Vệ Uẩn, rốt cuộc hắn ta đã bị thái độ rượu mời không uống thích uống rượu phạt của Vệ Uẩn chọc giận.

Tín vương cũng nhiều lần điều tra chuyện về biểu tiểu thư phủ Quốc sư.

Bất luận lời Vệ Uẩn nói vào hôm đó là thật hay là giả, Tín vương cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.

Nếu Tạ cô nương kia thật sự là người Vệ Uẩn để trong lòng, nếu hắn ta có thể khống chế nàng ta trong lòng bàn tay, đó cũng đồng nghĩa nắm được nhược điểm của Vệ Uẩn.

Tất nhiên không thể nào tốt hơn chuyện này nữa.

Nhưng nếu lời Vệ Uẩn nói hôm đó chẳng qua là thủ thuật che mắt hắn ta, vậy đối với hắn ta mà nói cũng không có tổn thất gì.

Chẳng qua chỉ là tính mạng của một vị biểu tiểu thư mà thôi.

Vệ Uẩn sẽ không để ý, Tín vương cũng không để ý.

Nhưng từ trước đến nay cận vệ được nuôi trong phủ Quốc sư rất nhiều, người Tín vương phái ra luôn thất bại trở về.

Mặc dù sau đó có một người trăm cay ngàn đắng trà trộn được vào, nhưng vẫn chẳng tìm thấy bóng dáng của vị biểu tiểu thư kia.

Giống như người này vốn không tồn tại.

Tín vương tức giận đập gãy án thư, giết kẻ bẩm báo với hắn ta ngay tại chỗ.

Lần này Vệ Uẩn đi Dịch Đan quốc là muốn tìm một đáp án.

Tín vương canh giữ ở biên cương nhiều năm, cũng coi như là đánh thắng nhiều trận chiến, nhưng Vệ Uẩn điều tra kỹ lại cảm thấy trong đó có chỗ không thích hợp.

Mà lần này hắn đi, con đường nhất định gian nguy, nguy hiểm vạn phần.

Nhưng những việc này hắn đều không muốn nói với Tạ Đào.

"Sẽ rất nguy hiểm sao?"

Tạ Đào bỗng nhiên ngẩng đầu.

"Không tính là nguy hiểm." Vệ Uẩn chỉ ngắn gọn đáp một câu.

"Vậy là tốt rồi."

Tạ Đào thoáng yên tâm, "Vậy anh phải về nhanh nhé..."

Cô cọ gương mặt vào lòng anh, ngón tay bắt lấy ống tay áo anh, khuôn mặt trắng nõn rõ ràng không nỡ.

"Được."

Vệ Uẩn nhẹ nhàng đáp, tay anh vịn eo cô, khi rũ mắt, lông mi mảnh dài che phủ phức tạp sâu trong đôi mắt anh.

Trong TV vẫn có âm thanh náo nhiệt truyền đến, Tạ Đào lại chậm rãi ngủ thiếp đi trong lòng Vệ Uẩn.

Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô, Vệ Uẩn nhẹ nhàng lướt ngón tay qua tóc bên tai cô, nét mặt dịu dàng như gợn nước mùa xuân, băng tuyết hòa tan.

Cuối cùng, Vệ Uẩn nhẹ nhàng ôm Tạ Đào đi lên lầu.

Anh đặt cô lên giường, kéo chăn mỏng đắp cho cô đàng hoàng, ngồi cạnh giường nhìn khuôn mặt ngủ say của cô gái, thật lâu chưa dời ánh mắt.

Biểu cảm lưu luyến lại dịu dàng.

Thật lâu sau, anh bỗng nhiên cúi người, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, gần như có thể cảm nhận được hơi thở cô nghênh diện.

Khi môi anh dán lên cánh môi mềm mại của cô,

Anh lại thấy cô gái vốn nhắm mắt lại động đậy mí mắt, ngay cả lông mi cũng run run.

Đồng tử Vệ Uẩn hơi co lại, sống lưng cứng đờ.

Nhưng khi anh nhanh chóng lui ra sau, lại thấy cô gái vẫn không hề hay biết, nhắm chặt mắt, vành tai Vệ Uẩn ửng đỏ, không hiểu sao anh lại mỉm cười.

Sau đó anh duỗi tay, nắm lấy khuôn mặt cô.

"Mở mắt."

Giọng nói Vệ Uẩn hơi khàn, nhưng vẫn trong trẻo như cũ.

Thật ra Tạ Đào đã sớm mơ màng lúc Vệ Uẩn bế cô lên, nhưng vẫn không mở mắt.

Cô vốn giả bộ ngủ rất thành công, nhưng khi Vệ Uẩn hôn cô, cô vẫn nhịn không được động đậy mí mắt, ngay cả hơi thở cũng ngưng lại theo bản năng.

Tóm lại là lộ tẩy.

Nhưng lúc này, cô vẫn không mở mắt.

"Tạ Đào."

Vệ Uẩn bóp khuôn mặt cô, giọng nói trầm thấp, rất bình tĩnh.

Nhưng thấy cô vẫn không chịu mở mắt, Vệ Uẩn lắc đầu, sau một lúc thì cười khẽ, thả lỏng tay, đứng lên, chỉ nói, "Ngủ đi."

Nhưng khi anh xoay người sắp đi, Tạ Đào vốn nhắm mắt nằm trên giường lập tức ngồi dậy, bắt lấy cổ tay anh.

Vệ Uẩn quay đầu, đối diện với đôi mắt của cô.

"Vệ Uẩn..."

Cô biết anh đi ra khỏi phòng này sẽ quay lại thời không kia.

Vệ Uẩn nhìn cô nửa khắc, thở dài, bỗng nhiên ôm cô lên.

Tạ Đào dùng chân ngoắc lấy eo anh, vừa ngẩng đầu nhìn anh đã bị anh nắm cằm.

Nụ hôn của anh tới rất đột nhiên.

Như cố tình qua lại trên cánh môi mềm mại của cô, sau đó chạm chóp mũi vào chóp mũi cô, khi mở miệng, giọng nói lại khàn khàn:

"Đào Đào,"

Anh nhẹ nhàng cọ môi lên khóe môi cô, "Ngoan ngoãn chờ anh trở lại."

Giờ phút này Tạ Đào cuộn tròn như cây mắc cỡ, có chút choáng váng, khuôn mặt đã ửng đỏ, lông mi run run.

Anh rất ít khi chủ động hôn môi cô hoặc thân mật như vậy.

Tạ Đào đã quen hôn trộm anh, đối mặt với anh như vậy, ngược lại càng e lệ, thậm chí nhìn anh cũng không dám.

Sau đó Vệ Uẩn đặt Tạ Đào lên giường, lại nhặt chăn mỏng bị cô đá ra, đắp lên người cô.

Vệ Uẩn ra khỏi phòng cô, đóng cửa phòng, lúc dựa vào tường, lòng bàn tay lạnh lẽo khẽ chạm vành tai hơi nóng, đôi mắt vừa nãy còn dịu dàng đã dần dần kết băng.

Anh đứng thẳng người, trước mặt xuất hiện một quầng sáng thần bí, trong đó như có vạn dặm tinh vân đang lưu chuyển.

Quầng sáng biến mất, hành lang không còn ai.

Tạ Đào đẩy cửa đi ra, im lặng nhìn hành lang trống rỗng một lúc, cũng không biết qua bao lâu mới rũ mắt, đi về phòng.

Làm Tạ Đào không nghĩ tới là lần này Vệ Uẩn đi là một tháng.

Giống như lại trở về trước khi gặp anh, chỉ có thể dựa vào WeChat để liên hệ hằng ngày.

Nhưng lại lại không giống như trước cho lắm.

Cô không hề bận rộn đi làm, những ngày nghỉ chỉ còn lại việc học, đương nhiên có lúc cô sẽ đến Tiểu Tửu Quán giúp đỡ.

Có lẽ do lọ thuốc của lão Hề có tác dụng, Tạ Đào rõ ràng phát hiện tốc độ tu luyện phép thuật của bản thân nhanh hơn trước nhiều.

Hiện tại cô đã có thể sử dụng vài phép thuật đơn giản ngoại trừ nổ pháo hoa.

Chỉ là kỳ nghỉ hè trôi qua, cô vẫn không thể gặp Vệ Uẩn.

Càng tệ hơn là một tuần sau khi cô nhập học, giữa cô và Vệ Uẩn như cắt đứt liên hệ, ngay cả Mạnh Lê Xuân và Niên Kế Đường cũng lần lượt biến mất, không hề xuất hiện.

Tạ Đào thử gửi rất nhiều tin nhắn cho Vệ Uẩn, vẫn không nhận được phản hồi.

Ngay cả yêu cầu video cũng không được kết nối.

Mà sau khi lão Hề biết cô mất liên lạc với Vệ Uẩn mất liên lạc, ngay cả Mạnh Lê Xuân cũng biến mất không thấy tăm hơi, cho dù là ông luôn bình tĩnh cũng nhíu mày.

Dường như ông đã nhận ra chuyện gì đó không đúng lắm.

"Đào Đào, con đừng gấp, chú sẽ điều tra chuyện này." Cuối cùng, lão Hề nói với Tạ Đào.

Ông vốn không thể nhúng tay vào chuyện của thời không, nhưng... Mạnh Lê Xuân vô cớ biến mất, ông chẳng có cách nào cảm nhận hơi thở của cô ấy, làm ông không khỏi bất an trong lòng.

Đây là lần đầu tiên lão Hề rời khỏi quán rượu trong nhiều năm qua.

Tạ Lan nói chắc hẳn ông đã đi vào thần giới – nơi ghi chép lại những sự việc xảy ra ở hai thời không.

Hai ngày sau khi mất liên lạc với Vệ Uẩn, Tạ Đào gần như không ngủ ngon một giấc nào, luôn lo lắng có phải anh đã gặp nguy hiểm gì không.

Nhưng cuối cùng cô chẳng làm được gì cả.

Bầu trời đêm nay rất tối, không có ngôi sao nào khi nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, cũng không có ánh trăng.

Tạ Đào ngồi trong phòng khách trống rỗng, ngơ ngẩn nhìn ngoài cửa sổ một lúc, rõ ràng bên ngoài rõ ràng là bầu trời tối đen như mực, nhìn một lúc lại nhớ tới đêm hè ở Đại Chu.

Trên nóc nhà cao, dường như vươn tay là có thể chạm vào bầu trời đầy sao.

Nhớ tới gió đêm hơi lạnh thổi vào ống tay áo trắng tuyết của anh, lúc đó, có một bàn tay che trước mắt cô.

Cô cứ thế ngồi một mình trong phòng khách vào đêm khuya.

Sau đó cô cuộn tròn trên sô pha, vẫn luôn nhìn chùm đèn thủy tinh, mắt bỗng nhiên ướt, cũng không biết là vì ánh đèn quá chói mắt hay là vì nguyên nhân khác.

Cô bấm sáng điện thoại, lẳng lặng nhìn màn hình khóa, đến khi màn hình lại tắt, cô lại bấm sáng.

Ảnh màn hình khóa đã không còn là tấm ảnh trước kia.

Mà là tấm ảnh cô chụp lén Vệ Uẩn ngồi trong hoa viên đọc sách vào một buổi trưa nào đó.

Cùng lúc đó, Vệ Uẩn ở một thời không khác cầm trường kiếm trong tay, cắt vỡ yết hầu một người, máu tươi phun ra, sắc đỏ dính lên khuôn mặt hắn.

Giờ phút này, hắn đã giết người đỏ cả mắt.

Mưa to xối xả, từng giọt nước mưa nện xuống, thấm vào vết thương đang chảy máu thấm trên hắn.

Một thân áo gấm đỏ thắm đã bị màu máu thấm vào, bị đao kiếm cắt mấy vết.

Mà trường kiếm trong tay hắn đã dính không ít máu, được nước mưa cọ rửa, màu máu tươi nhạt dần, chảy dọc thanh trường kiếm xuống dưới.

Hắn nhảy lên, lại đâm trường kiếm thật sâu vào tim hắc y nhân.

Không do dự rút trường kiếm ra, bắn ra một đóa hoa máu, kẻ nằm trên đất mở to hai mắt, chết không nhắm mắt.

Đến tận lúc này, liên tục 30 tên đều chết dưới kiếm hắn.

Vệ Uẩn không thể chống đỡ được nữa, cắm thật sâu trường kiếm vào đất, quỳ một gối trên mặt đất, khuôn mặt dính máu khẽ nâng, nước mưa nện vào mặt hắn, làm hắn tỉnh táo hơn.

Sau một lúc, hắn cố gắng đứng dậy, đi sang bên kia, cúi người nhặt Đồng Bội dính máu.

Trên cánh tay còn có miệng vết thương bị viên đạn xuyên qua, vết thương đang đổ máu, còn có mấy vết đao để lộ máu thịt, Vệ Uẩn chưa đi được mấy bước đã ngã xuống một bụi cỏ khô.

Lúc đó, trời đã rất tối, cổ họng hắn trào dâng vị tanh nồng, nhịn không được phun ra máu.

Ý thức sắp mơ hồ, tay hắn chống trường kiếm đứng lên, lúc mượn lực, ngón tay nắm chuôi kiếm trượt đến thân kiếm sắc bén, lập tức cắt vỡ bàn tay hắn.

Nhưng hắn cũng không buông ra, ngược lại càng nắm chặt thân kiếm.

Chỉ có đau đớn rõ ràng như vậy mới có thể làm hắn duy trì tỉnh táo thêm một lúc.

Một quầng sáng hiện ra, bên trong quần sáng là lốc xoáy tinh vân cuồn cuộn, bao bọc một bóng người duy nhất trên cánh đồng mênh mông, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

Tạ Đào chợt bừng tỉnh vì âm thanh thứ gì đó rơi trên mặt đất.

Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy người một người cơ thể dính đầy máu nằm trong phòng khách.

"Vệ Uẩn!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất