Bạn Trai Không Gặp Mặt

Chương 89: Hẳn nên viên mãn

Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên phủ Quốc sư chạy dài dây đỏ, vui mừng khắp sân.

Tiếng pháo vang lên không dứt, người lục tục đi vào đại môn phủ Quốc sư mỉm cười rạng rỡ, ai nấy đều dâng quà tặng lên, chắp tay một tiếng "Chúc mừng" với đám người Vệ bá đứng ngoài.

Đại hôn của quốc sư cũng là một chuyện hỉ sự trong Sính Đô.

Phần lớn quan viên trong triều đều đến chúc mừng.

Bất kể bá tánh phố phường hoặc là quan viên trong triều đình, không ai không hiếu kỳ vị quận chúa bỗng nhiên nhảy ra, không hiểu sao bỗng được quốc sư Vệ Uẩn coi trọng.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Trên thế gian này có vô số nữ tử khuynh tâm ái mộ hắn, nhưng cho tới bây giờ cũng không được hắn đặt vào mắt, nhưng vì sao hắn lại chủ động cưới vị quận chúa này?

Điều này đúng là một chuyện vô lý.

Rất nhiều người suy đoán có phải quốc sư còn có mục đích khác hay không. Nhưng quận chúa này ngoại trừ một cái tước hiệu ra thì còn có gì đáng để quốc sư quyền khuynh thiên hạ ha/m muốn?

Biết bao nữ tử trong Sính Đô tan nát cõi lòng, cũng tan nát theo tiếng pháo nổ của phủ Quốc sư.

Cách giờ lành bái đường còn một khoảng thời gian.

Vệ Uẩn một mình đứng trong mật thất thư phòng, đứng trước lư hương đặt trên án thư hồi lâu, trên đó có đặt hai bài vị.

Hắn nhìn chằm chằm bài vị khắc "Vong mẫu Thẩm thị Nhu Gia", đưa tay ra, dùng khăn gấm cẩn thận lau đi lớp bụi dính trên đó, động tác cực kỳ kiên nhẫn.

Lúc đó, ký ức xa xôi chợt trào dâng, nhưng hắn lại phát hiện gương mặt dịu dàng của mẫu thân hắn đã phai nhạt.

Nhưng hắn vẫn nhớ như in bà là một nữ nhân rất hiền hoà.

Pha trà đọc thơ, rảnh rỗi đánh cờ, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn tiện tay lấy cây trâm hình bướm trên tóc xuống, đùa giỡn làn khói bay từ trong lò than.

Đây là ký ức ít ỏi còn sót lại của Vệ Uẩn về mẫu thân hắn.

Mẫu thân hắn là nữ tử rất có tài, cao quý thanh lịch.

Có lẽ vì bà ấy là một nữ tử như vậy, nên phụ thân Vệ Uẩn mới có thể quý trọng bà ấy, sinh thời nương tựa lẫn nhau, sau khi chết cũng nhớ mãi không quên.

Nghĩ đến đây, ngoại trừ những giáo huấn hành sự cẩn thận của phụ thân ra thì ký ức của Vệ Uẩn thuở nhỏ cũng được xem tươi đẹp trọn vẹn.

Đó là ký ức mẫu thân cho hắn.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Vệ Uẩn tỉ mỉ lau sạch bài vị, đặt cạnh bài vị của phụ thân, nhìn chằm chằm trong chốc lát, bỗng nhiên nói, "Mẫu thân, nửa đời này, hình như ta chưa bao giờ vui mừng như hôm nay."

Vệ Uẩn không giỏi biểu đạt.

Cũng chưa bao giờ tùy tiện phân tích tâm tư trong nội tâm cho người khác nghe.

Nhưng hắn lại kể chuyện này cho mẫu thân hắn nghe, dường như đó vốn là một chuyện cực kỳ tự nhiên.

Mặc dù ký ức về bà đã sớm mơ hồ, nhưng Vệ Uẩn vẫn còn có thể tưởng tượng ra nếu bà thật sự nghe được những lời này của hắn sẽ có phản ứng như thế nào.

Vệ Uẩn chưa bao giờ cảm thấy thì ra còn sống là một chuyện tốt đẹp như vậy giống như bây giờ.

"Nàng ấy rất ngoan, cũng rất lương thiện."

Lúc Vệ Uẩn nhắc đến nữ tử sắp trở thành thê tử hắn thì cụp mắt, đôi mắt màu hổ phách dường như thấm đẫm ánh sáng nhu hòa nhất của ngày xuân, đó hẳn là tia nắng đầu tiên xuyên qua ra những cánh hoa rơi lả tả.

Thời khắc này, hắn giống như đã cởi bỏ tất cả góc cạnh bén nhọn bị thế gian mài ra, gương mặt trắng nõn không tì vết nhuộm chút hồng nhạt, đôi mắt đầy vui mừng và sợ hãi của thiếu niên.

Hắn nói, "Nếu người ở đây, người sẽ thích nàng ấy."

Từ lúc Vệ Uẩn tặng vòng tay của mẫu thân cho Tạ Đào làm vật đính hôn thì đã tin chắc rằng người duy nhất hắn muốn ở bên cạnh trong cuộc đời này chính là nàng.

Đó là nỗi háo hức như thế nào nhỉ?

Chỉ cần nghĩ tới năm tháng không biết trước trong tương lai, nhưng bên cạnh hắn có nàng ấy, lòng hắn cũng có thêm tha thiết.

Khẩn thiết muốn thành thân với nàng đã không phải là quyết định chợt đến.

Vật đính hôn đã sớm tặng, mà không lâu trước đó, khi Vệ Uẩn và Tạ Đào ngồi trong vườn hoa nhỏ sau biệt thự, hắn cũng từng hỏi nàng.

"Đào Đào, em có bằng lòng gả cho anh?"

Giống như thiếu niên đơn thuần mới biết động tâm. Lúc đó, hắn đối mặt với nữ tử ngồi xích đu ở bên cạnh, lời hắn nói cũng đủ bình tĩnh hờ hững, nhưng không biết ai lòng bàn tay hắn đã sớm có một lớp mồ hôi.

Nữ tử uống chút rượu trái cây, hơi mơ màng, nhưng ý thức cũng đủ tỉnh táo.

Chẳng qua là lá gan của nàng lớn hơn ngày thường một chút.

"Em nguyện ý, em bằng lòng!"

Câu trả lời của nàng gần như không do dự, cũng giống như sáng nay, khi hắn vén rèm nhìn nàng mặc giá y đỏ thẫm ngồi trước bàn trang điểm, gương mặt tươi sáng thiêu đốt ánh nhìn của người khác, nàng ấy cũng vội vàng đáp lại như vậy.

Khi đó, Vệ Uẩn mới biết thì ra tâm tình vội vã hắn vẫn ẩn giấu trong lòng cũng giống như nàng.

Sau đó, lúc nàng mơ màng sắp ngủ, Vệ Uẩn nhẹ nhàng gọi nàng mấy tiếng, lỗ tai ửng đỏ, sau đó mới dám nhỏ giọng than thở: "Đào Đào, anh thật sự... quá muốn cưới em."

Giọng nói của hắn rất nhẹ, sợ hãi trong lòng như cái trống đang gõ vang bên tai hắn.

Bắt đầu từ ngày đó, hắn đã chuẩn bị mọi thứ.

Không nói cho Tạ Đào biết là chủ ý của Vệ bá.

Không ngờ rằng ông cụ ngày thường luôn vô cùng quy tắc lại âm thầm tạo ra vô số "kinh hỉ".

Bởi vì có Tạ Đào gật đầu đồng ý, cho nên Vệ Uẩn mới đồng ý chuyện này.

Nhưng đến thời khắc này, hắn lại cảm thấy mọi thứ hình như có chút đường đột đối với Tạ Đào.

Vì vậy hắn đã đưa ra quyết định, nếu nàng không muốn thành thân hôm nay, hắn sẽ huỷ bỏ mọi thứ, kéo thêm một khoảng thời gian nữa.

Nhưng nàng lại như đêm đó, khi hắn còn chưa kịp nói hết đã cho hắn một câu trả lời giống lúc trước.

Vệ Uẩn từng cho rằng tình yêu là thứ vô dụng nhất trên thế gian.

Bởi vì lòng người vốn là thứ khó giữ nhất trên cõi đời này.

Giống như Vệ Xương Ninh không cách nào từ chối sắp xếp của chủ mẫu, sau khi mẫu thân Vệ Uẩn chết không lâu đã cưới nữ thương hộ về. Từ đó chỉ có thể đặt Thẩm thị ông ấy yêu thương nhất vào ngôi mộ hoang trong lòng.

Nhưng cũng giống Vệ Uẩn, lạnh lẽo vô tình trong mắt thế nhân, quốc sư trẻ tuổi trời sinh tính tình lạnh nhạt cũng có lúc thích một người.

Động tâm chính là động tâm.

Hắn không lừa được bản thân, càng không lừa được bất kỳ ai.

Một chữ tình vốn là chuyện khó nói rõ nhất.

Vệ Uẩn lại cầm lấy một bài vị khác, dùng khăn gắm trong tay lau chùi từng chút một, lại nhìn bài vị đó một lúc mới đặt trở về.

"Phụ thân, nhi tử từng nói ta và người không giống nhau."

Vệ Uẩn nhìn chằm chằm nét chữ chạm trổ trên đó, "Vong phụ Vệ thị Xương Ninh", hồi lâu, hắn mới đốt nhang, đợi hết sợi khói này đến sợi khói khác bay lên mới cắm nhang vào lư hương trước án.

"Nhưng ta phát hiện, có một điều, ít nhất ta và người giống nhau."

Ít nhất, hắn giống với phụ thân hắn, nhận định một người nào thì chỉ một người.

Vệ Xương Ninh vì Thẩm Nhu Gia, lần đầu tiên trong đời lấy hết dũng khí đi tranh giành.

Sau đó mấy năm làm phu thê coi như là những ngày tháng đáng lưu luyến nhất trong cuộc đời Vệ Xương Ninh.

Cho dù sau đó, dưới sự sắp xếp của chủ mẫu tam phòng, ông cưới nữ thương hộ đó tục huyền, nhưng nữ nhân đó chưa bao giờ đi vào lòng ông.

Đó chẳng qua là cái giá mà ông thân là thứ tử nhỏ bé phải trả vì để ban đầu giành được cô nương mà ông yêu.

Ông đã nhận ân tình của chủ mẫu, rốt cuộc cũng phải trả.

"Nhưng ta sẽ không để bản thân giống người."

Lúc khói nhạt lượn lờ, Vệ Uẩn mặc y bào đỏ thẫm đứng đó, giọng nói mát lạnh vang vọng trong mật thất yên tĩnh.

Hoặc là, đây có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất giữa phụ thân hắn và hắn.

Vệ Xương Ninh cả đời an phận thủ thường, thân là thứ tử, cho dù sống trong gia tộc lớn cũng chỉ là một hạt cát nhỏ bé, không bao giờ vượt quá khoảng cách, cũng không khoe khoang.

Đây cũng là điểm Vệ Uẩn ghét nhất ở ông.

Có thể Vệ Xương Ninh dám vì hắn, trong tình huống hỗn loạn liều chết chạy tới từ đường Vệ gia sửa đổi gia phả.

Đối với người phụ thân này, từ trước đến nay Vệ Uẩn đều có cảm xúc phức tạp.

Thế nhưng tất cả đau khổ xuất hiện như một cơn ác mộng trong lúc hắn nửa tỉnh nửa mê vào mỗi đêm trong quá khứ, cho tới bây giờ, một lần nữa chồng chất trong đầu hắn, nhưng lại không vén dậy bất kỳ gợn sóng nào nữa.

Hai bài vị cuối cùng cũng được đặt ở hai chủ vị trong đại sảnh.

Bởi vì phấn vàng có hạn chế thời gian, cho nên hôm nay Vệ Uẩn khó tránh khỏi châm hương hai lần.

Giờ lành đã đến, bái đường thành thân.

Lúc Tạ Đào bái đường còn đạp lên váy của chính mình, may là Thiệu Lê Âm và Vệ Uẩn phản ứng nhanh nhẹn kịp thời kéo nàng lại.

Bởi vì trên đầu phủ một lớp vải đỏ, cho nên lúc ấy Tạ Đào căn bản không thấy rõ mặt mũi của những người đến tham dự, chỉ có thể nghe bọn họ náo nhiệt bàn tán.

Có lẽ vì quá khẩn trương, lúc Tạ Đào được đỡ về phòng, sống lưng còn có chút cứng ngắc.

Phát quan và trâm cài dây tua rua đội trên đầu có chút nặng, Tạ Đào dứt khoát dựa vào cạnh giường, sau đó phình má thổi một góc vải đỏ trên đầu.

Thiệu Lê Âm luôn canh giữ bên cạnh hôm nay đã đổi thành váy áo màu hồng, cuối cùng cũng búi tóc của nữ tử, nàng ấy đứng đó, đúng là một thiếu nữ xinh xắn.

"Lê Âm, Lộ Hạm ở đâu thế?"

Tạ Đào nhớ đến con gấu trắng càng ngày càng mập.

"Ở hậu viện."

Thiệu Lê Âm đáp một câu, giống như sực nhớ ra chuyện gì đó, gương mặt từ trước đến nay hiếm khi tỏ vẻ cũng không nhịn nở nụ cười.

"Hôm nay là ngày đại hỉ của đại nhân và phu nhân, Vệ bá cũng cột một đóa hoa hồng cho nó, nó rất thích." 

???

Tạ Đào tưởng tượng dáng vẻ Lộ Hạm bị cột một đóa hồng, nhịn không được cười thành tiếng.

Nhưng...

Mông hơi đau...

Tạ Đào sờ giường nhỏ, lấy đậu phộng và long nhãn ra.

Nàng chớp mắt, dứt khoát ngồi xuống lột đậu phộng và long nhãn ăn, thỉnh thoảng đưa cho Thiệu Lê Âm.

Nhưng Thiệu Lê Âm không dám ăn.

Nói chuyện một lúc với Thiệu Lê Âm, Tạ Đào lại ăn mấy miếng bánh ngọt, dứt khoát vén khăn đỏ lên ngồi trước bàn ăn uống.

Lúc Vệ Uẩn trở về, Tạ Đào đã ăn no.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, lại nhìn thấy Vệ Uẩn vén rèm đi tới, nàng vội vàng đứng lên, xoay người chạy đến giường nhỏ,

"Tạ Đào."

Có lẽ vì uống nhiều rượu, giọng nói của Vệ Uẩn vào thời khắc càng mát lạnh trầm thấp hơn.

Còn ẩn chứa ý cười.

Tạ Đào cứng đờ đứng đó, xoay người nhìn hắn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tóm lại không dám đối mặt với ánh mắt hắn.

Thiệu Lê Âm hành lễ, sau đó đi ra ngoài.

Lúc đó, Vệ Kính vừa ngăn cản Thịnh Nguyệt Kỳ và mấy người khác ở ngoài viện, lau mồ hôi xong, đúng lúc nhìn thấy Thiệu Lê Âm xách đèn lồng đi từ cửa tròn đến.

Nương theo ánh nến sáng ngời khắp sân, Vệ Kính nhìn thấy làn váy màu hồng của thiếu nữ nhẹ nhàng tung bay, lại nhìn thấy gương mặt trang điểm nhẹ mà đã đẹp không tì vết của nàng ấy.

Trong lòng khẽ dao động.

Cảm giác kia, phải hình dung như thế nào nhỉ?

Vệ Kính gãi đầu.

Giống như bị tên ngốc Vệ Thập Nhất đấm cho một phát vậy.

"Thiệu Lê Âm."

Vệ Kính thấy nàng sắp đi ngang hắn, bỗng nhiên gọi nàng.

Thiệu Lê Âm nghe tiếng, nâng tầm mắt nhìn hắn.

"Cái đó..."

Vệ Kính nhất thời không biết bản thân nên nói gì, hắn càng không hiểu rõ tại sao bản thân lại gọi nàng.

Mắt thấy Thiệu Lê Âm sắp đi ngang, Vệ Kính xoay người, "Chờ chút!"

Thiệu Lê Âm dừng bước chân, tiếp tục nhìn Vệ Kính, ánh mắt rõ ràng tỏ vẻ không kiên nhẫn.

"Ta, ta ấy à, muốn nói với ngươi là ngươi trang điểm như thế..."

Vệ Kính sờ mũi, ho nhẹ một tiếng, "Còn, còn rất đẹp."

Thiệu Lê Âm sửng sốt, không hiểu sao gương mặt hơi nóng.

"Theo ta, ngươi nên trang điểm như vậy, ngươi luôn mặc quần áo nam nhân, còn mặc cùng một kiểu dáng làm ta tưởng ngươi không thích tắm rửa, không thích thay quần áo..."

Chẳng qua khi hắn nói ra câu này, chút nhiệt độ trên gương mặt Thiệu Lê Âm nháy mắt biến mất.

Vệ Kính thành công thu hoạch một cái tát đến từ Thiệu Lê Âm.

Hắn che mặt, đứng đó nhìn bóng lưng Thiệu Lê Âm đi xa, có chút tủi thân lầm bầm, "Làm gì đánh ta chứ..."

Đêm này, dường như câu chuyện của vài người đã đi đến hồi kết tốt đẹp nhất, nhưng cũng có câu chuyện của vài người dường như mới bắt đầu.

Ngồi trong đình hóng gió, Tạ Đào uống một ngụm trà Vệ Uẩn đưa cho nàng.

Giờ phút này, nàng đã tháo trang sức phiền phức trên đầu xuống, tóc rối bù, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Vệ Uẩn, hình như em đang nằm mơ..."

Tạ Đào buông chung trà, hai tay chống cằm nhìn bầu trời đêm điểm xuyết đầy sao, ánh trăng sáng ngời.

Vệ Uẩn nghe vậy thì cụp mắt nhìn chung trà trong tay, giống như cũng có thêm một tia cảm xúc.

"Đúng vậy."

Hắn chợt nhẹ nhàng than thở.

Tiền viện vẫn còn âm thanh náo nhiệt mơ hồ truyền tới, chân trời đúng lúc tách ra đủ loại màu sắc nơi chân trời.

Có ánh lửa rơi trên mái hiên, lặng lẽ tắt ngúm.

Đây là lần duy nhất trong cuộc đời Vệ Uẩn nghiêm túc lắng nghe âm thanh náo nhiệt như vậy.

Giống như rốt cuộc cũng có chút lưu luyến hơi thở khói lửa bình phàm.

Sau đó, khi Vệ Uẩn và Tạ Đào trở lại phòng tân hôn, sống lưng hai người cứng ngắc, hai người ngồi trên giường, không ai dám nhìn ai.

Bầu không khí có chút vi diệu, lại có chút lúng túng.

Tạ Đào nắm chặt vạt áo, luôn rũ mắt nhìn hoa văn trên váy.

Mà bàn tay Vệ Uẩn trong tay áo rộng đã nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Vị quốc sư trẻ tuổi bất kể trong triều đình hoặc giữa đủ đường âm mưu đều dửng dưng lạnh lùng, nhưng lúc này ngồi trong phòng cơ thể cứng đờ như một thiếu niên đơn thuần mười mấy tuổi, gương mặt trắng nõn không tì vết nhuộm màu đỏ nhạt.

Sau khi bọn họ uống rượu hợp cẩn cũng không đặt chung rượu xuống.

Mà là anh nhìn em, em nhìn anh một lúc cũng không nói gì, bắt đầu rót hết chung này đến chung khác.

Giống như để hóa giải lúng túng trong giây phút này.

Có lẽ do trước đó Vệ Uẩn vốn uống nhiều rượu, lúc này thêm mấy chung thì hơi say.

Tạ Đào mới uống xong một chung rượu, Vệ Uẩn đã tựa đầu vào vai nàng.

Chung rượu trong tay nàng và hắn đều rơi xuống đất.

Hắn dường như, đã nhắm hai mắt lại.

Tạ Đào luôn duy trì tư thế như vậy, nhưng không nhịn được nhìn hắn dựa trên vai nàng.

Lông mi mảnh dài nổi bật dưới ánh nến, dưới mắt hắn tản ra bóng mờ tựa như một cây quạt nhỏ.

Tạ Đào không nhịn được đưa tay đụng vào.

Tai nàng bị hắn bắt lại.

Trời đất quay cuồng trong nháy mắt, nàng ngã xuống giường nhỏ.

Mắt thấy gương mặt trắng trẻo ửng đỏ gần trong gang tấc, trong khoảnh khắc đó, ngay cả hít thở Tạ Đào cũng quên mất, lông mi nàng hết run lại run.

Nụ hôn tới rất đột ngột.

Mang theo hương rượu mát lạnh, hòa với hương thơm nhạt trên người hắn, tấn công trong chớp mắt.

Không giống như ngày thường dịu dàng cẩn thận, mà giống như hung dữ tức giận sau khi bị nàng thỉnh thoảng chọc tức.

Có lẽ vào giờ phút này, đầu nàng hiện lên đủ lại chuyện cũ trước kia, cũng có lẽ do nàng bỗng nghĩ đến hôm sinh nhật 18 tuổi đã lấy hết dũng khí nói một câu "Thích" với đầu dây bên kia.

Hình như có rất nhiều khi cuộc sống rất khó vượt qua, nhưng cuối cùng tất cả đã thay đổi vì có hắn.

Tạ Đào chẳng qua là một bé gái rất bình thường trên cõi đời này.

Nhưng sự không tầm thường duy nhất của nàng chính là vội vã đạp xe đến nhà ga Tê Trấn nên đã thoáng nhìn thấy một bức màn sáng thần bí.

Mà vạt áo đỏ thẫm trong bức màn sáng thần bí đó là hắn.

Sau đó người giúp nàng vượt qua những năm tháng khó khăn cũng là hắn.

Hốc mắt Tạ Đào bỗng nhiên đỏ lên, siết chặt bàn tay đang ôm eo hắn.

Trên thế giới này,

Ngoại trừ hắn, cũng sẽ không có một người nào có thể giống hắn.

Cũng không có một người nào có thể để nàng yêu thích như vậy.

Vệ Uẩn nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đỏ ửng của nữ tử, gương mặt từ trước đến giờ luôn kiềm chế không tỏ vẻ gì, vào giây phút này, đuôi mắt đã ửng đỏ, có thêm phong tình sáng rực như thiêu đốt mọi thứ.

Lúc ý thức bị đốt cháy, mọi thứ đã mơ hồ, Tạ Đào như nghe thấy giọng nói trầm thấp của Vệ Uẩn truyền tới:

"Đào Đào..."

Một tiếng nhẹ gọi tựa như lẩm bẩm, như còn mang theo lưu luyến thân mật.

"Em sẽ vĩnh viễn bên cạnh anh, đúng không?"

Giống như một đứa trẻ thèm kẹo, hắn cố chấp kề vào lỗ tai nàng nhẹ nhàng hỏi.

Tạ Đào vô thức nức nở một tiếng, còn chưa mở miệng, tất cả lời nói đã bị nụ hôn của hắn nghiền nát, lặng mất hút.

Đêm dài đằng đẵng, những ngôi sao trên trời như hạt sương.

Hai người vượt qua hai thời không để gặp gỡ nhau để giải cứu hai tâm hồn đắm chìm trong nhà tù cô độc.

Đây là số mệnh hay là bất ngờ, chuyện này đã sớm không còn quan trọng.

Đời người đến đây, hẳn nên viên mãn.

Từ đây hồng trần vạn dặm, tóc xanh tóc trắng, trông vô số năm tháng sớm tối, may mà cuộc đời này, hắn đã có thể có được sự yêu thích của nàng, canh giữ nàng vô ưu.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất