Chương 12: Ngả bài, chia tay!
Lầu một phòng ngủ.
Hoắc Miêu còn không biết, mình trong mắt Thẩm Hằng, chỉ là một công cụ mà thôi.
Nếu như không ngoan ngoãn nghe lời, cam chịu làm người của hắn, sau ba ngày, nàng sẽ hoàn toàn bị Thẩm Hằng đuổi ra khỏi phòng, đối mặt với trời đất ngập tràn băng tuyết!
"Sao hắn lại vô tình như vậy chứ?"
Hoắc Miêu bĩu môi.
Tuy rằng đó không phải là nụ hôn đầu của cô, nhưng trước đây, cô và Thẩm Hằng hoàn toàn xa lạ.
Đã hôn môi rồi, vậy mà vẫn chưa đủ sao?
Tuy rằng Thẩm Hằng chưa nói rõ ràng, nhưng Hoắc Miêu là người trưởng thành, biết ý của những lời Thẩm Hằng vừa nói.
Không phải là muốn "làm" với mình sao?
Nghĩ đến những hình ảnh hôn cuồng nhiệt của hai người trong xe lúc trước, khuôn mặt Hoắc Miêu nhất thời đỏ chót.
Thế nhưng ngay lập tức lại nghĩ tới Từ Siêu đã phản bội mình, Hoắc Miêu có biểu cảm phức tạp.
Cô chẳng thể ngủ được, lặng lẽ mở điện thoại di động, lật xem lịch sử trò chuyện với Từ Siêu.
Hơn một năm qua, những lời ngon tiếng ngọt, những lời thề non hẹn biển, tất cả đều được cô lưu giữ lại.
Thế nhưng cuộc trò chuyện của hai người đã dừng lại từ chiều nay.
Cho đến hiện tại, Từ Siêu vẫn chưa gọi cho cô một cuộc điện thoại nào.
Hoắc Miêu cảm thấy lòng lạnh giá.
Mặc dù đối với Từ Siêu không phải hoàn toàn thỏa mãn, hắn cũng không khiến mình hoàn toàn rung động, nhưng hai người tốt xấu gì cũng đã ở bên nhau một năm mà.
Hoắc Miêu đã 28 tuổi.
Cô thậm chí đã chuẩn bị cho một cuộc hôn nhân gắn bó cùng Từ Siêu.
Thế nhưng Từ Siêu thì sao?
Lại trở tay đội mũ xanh lên đầu cô!
Hoắc Miêu do dự một lát, cuối cùng vẫn gọi video call cho Từ Siêu.
Sau một hồi đổ chuông, cuộc gọi video cuối cùng cũng được bắt máy.
"Miêu Miêu?"
Khuôn mặt Từ Siêu xuất hiện trong video, chỉ là biểu cảm có chút không tự nhiên.
"Em đang ở nhà à?"
Từ bối cảnh video có thể nhìn thấy, Từ Siêu không có ở nhà Thẩm Hằng, mà là đã về đến nhà mình.
"Phải, đúng rồi."
Từ Siêu vội ho một tiếng: "Em đang ở đâu thế, tối om thế này..."
Trong phòng đèn đã tắt hết, hắn tự nhiên không nhìn thấy Hoắc Miêu.
"Công ty chúng em bị cúp điện."
Hoắc Miêu nói với giọng đầy ẩn ý: "Điều hòa cũng không thể dùng, ở đây lạnh quá... Từ Siêu, anh có thể lái xe đến đón em được không?"
"Chuyện này... Hí..."
Từ Siêu vừa định nói chuyện, bỗng nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, biểu cảm càng không tự nhiên.
"Làm sao?"
"Không, không có chuyện gì."
Từ Siêu lúng túng mở miệng: "Miêu Miêu, bên ngoài vẫn đang tuyết rơi, anh không thể đi được đâu! Xe của bọn anh là xe dẫn động hai bánh, căn bản không thể đi được trong tuyết dày như thế, em chịu khó một chút đi, ngày mai, ngày mai tuyết ngừng rơi, anh sẽ lập tức đi đón em có được không?"
"Ngày mai?"
Ánh mắt Hoắc Miêu buông xuống.
Vừa rồi theo Thẩm Hằng về nhà, nhiệt độ bên ngoài thấp đến mức nào, cô đã tự mình cảm nhận.
Đợi đến ngày mai, cả người cô e sợ đều đã cứng đờ rồi!
Cô chỉ mặc váy ngắn tay ngắn, trong tình huống không có điều hòa, với thời tiết cực đoan như vậy, liệu có trụ được một đêm không?
"Em, em sắp đông chết rồi... Lạnh quá, anh tới đón em có được không?"
Hoắc Miêu cắn môi dưới, cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình.
"Anh, anh... Hí ha, hí..."
Từ Siêu vừa định mở miệng, nhưng lại không nhịn được hít thêm hai hơi lạnh, căng thẳng cúi đầu nhìn xuống một chút, lúc này mới lên tiếng: "Miêu Miêu, anh thật sự không đi được, nếu không anh sẽ tìm một chiếc xe giá cao, đưa em về... Hí..."
"Anh cứ 'hí ha hí ha' cái gì thế?"
Giọng Hoắc Miêu trở nên lạnh nhạt.
"Không... Anh, anh, anh vừa rồi ăn lạt điều nên cay chết đi được..."
Từ Siêu ấp úng.
"Là Phùng Liễu đang 'ăn' anh đấy chứ!"
Hoắc Miêu không thèm giả vờ nữa, lạnh lùng nói: "Vì muốn tằng tịu với Phùng Liễu, mà ngay cả sống chết của em anh cũng không màng đến?"
"Từ Siêu, rốt cuộc ai mới là bạn gái của anh?"
Lời nói của Hoắc Miêu khiến Từ Siêu tái mét mặt: "Miêu Miêu, em, em có ý gì chứ."
"Em có cần phải nói rõ thêm nữa không?"
Hoắc Miêu lạnh giọng nói: "Chiều nay em gọi điện thoại cho anh, có phải anh đang tằng tịu với Phùng Liễu không?
Anh tưởng em không biết sao? Càng khiến em không ngờ tới, anh lại dám đưa cô ta về nhà chúng ta! Anh có thấy ghê tởm không?"
Hí
Trong chăn, Phùng Liễu đang ăn lạt điều cũng bối rối, theo bản năng cắn một cái, Từ Siêu đau đến mức ngũ quan nhăn nhó cả lại.
Dù đau muốn chết, nhưng Từ Siêu vẫn vội vàng giải thích: "Không phải Miêu Miêu, em đừng nói lung tung mà, anh làm sao có thể cùng Phùng Liễu... Cô ta, cô ta là bạn gái của Thẩm Hằng mà."
"Tiện nhân."
Hoắc Miêu nhìn đầy châm biếm: "Đến nước này rồi mà còn muốn nói dối với em, Từ Siêu, chúng ta chia tay đi, em sẽ tác thành cho anh và Phùng Liễu, giữa chúng ta, chấm dứt!"
"Đừng!"
Từ Siêu giật mình ngồi bật dậy.
Hắn khó khăn lắm mới "cưa đổ" được Hoắc Miêu, cũng đã một năm rồi, vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn nắm tay hôn môi, hắn còn chưa "lên giường" được với cô ấy!
Một cô gái cực phẩm như vậy, nếu chia tay thì chẳng phải mình sẽ chịu thiệt lớn sao!
Dù gì cũng phải "làm" với em ấy xong rồi mới chia tay chứ!
Phải để anh được "ăn" một miếng ngon chứ!
Thế nhưng không chờ hắn mở miệng, Hoắc Miêu đã nhanh chóng ngắt cuộc gọi video.
"Xảy ra chuyện gì? Hoắc Miêu biết chuyện của chúng ta rồi sao?"
Phùng Liễu chui ra khỏi chăn, cau mày.
"Còn không phải là vì em!"
Từ Siêu lườm Phùng Liễu một cái: "Em nhất định phải làm thế khi anh đang gọi video với cô ấy chứ. Thế là hay rồi, cô ấy chia tay với anh rồi!"
"Người ta không phải cảm thấy như vậy càng kích thích sao?"
Phùng Liễu một mặt oan ức: "Anh không cũng rất hưởng thụ sao? Hơn nữa, anh đã hứa sẽ kết hôn với em, cô ấy đề nghị chia tay với anh, anh sao còn quay sang trách móc em?"
"Em..."
Từ Siêu nhìn Phùng Liễu, chỉ còn biết bất lực.
Hắn đã đầu tư vào Hoắc Miêu nhiều như vậy, khó khăn lắm mới "cưa đổ" được cô ấy.
Cứ tưởng sắp "lên giường" được rồi, thế mà giờ lại chia tay!
Chuyện này là thế nào!
Hắn vẫn còn đang giận dỗi, Phùng Liễu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mở miệng nói: "Anh nói... Hoắc Miêu có thể sẽ kể chuyện của chúng ta cho Thẩm Hằng không? Thẩm Hằng có phải đã biết rồi không? Bằng không, buổi chiều hắn sao dám tranh cãi với em, còn cúp điện thoại của em?"
"Chắc... không thể nào."
Từ Siêu chậm rãi lắc đầu: "Hoắc Miêu không phải loại người như vậy, huống hồ cô ấy và Thẩm Hằng cũng không quen, càng sẽ không nói chuyện như vậy, cô ấy da mặt mỏng mà!"
"Vậy thì tốt."
Phùng Liễu thở phào nhẹ nhõm: "Cái thời tiết quái quỷ này, chúng ta chẳng có gì để ăn cả, ngày mai em sẽ cố gắng dỗ hắn quay về, chuẩn bị vật tư cho chúng ta, nấu cơm!"
"Ai nói không ăn?"
Từ Siêu trên mặt lộ ra nụ cười khẩy.
Phùng Liễu tựa hồ hiểu ý, liếc Từ Siêu một cái đầy hờn dỗi.
Hai người bắt đầu chơi bài tú lơ khơ, Từ Siêu ra 6, Phùng Liễu chặn bài bằng 9.
Thẩm Hằng thấy vậy chỉ lắc đầu liên tục.
Từ Siêu đúng là không biết sống chết!
Nhìn dáng dấp, chắc hẳn cả hai chỉ vừa mới bắt đầu, Từ Siêu đối với cơ thể Phùng Liễu còn rất là mê luyến, vẫn đang ra sức chiều chuộng.
Có điều...
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười lạnh.
Ta chẳng thèm quan tâm các ngươi đã "làm" gì với nhau!
Đời trước phản bội ta, còn khiến ta phải vào chỗ chết, đời này, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi!
Đang suy nghĩ, cửa phòng ngủ bỗng nhiên vang lên.
"Ai vậy?"
Thẩm Hằng cảnh giác đứng dậy, sau đó phì cười rồi lắc đầu.
Trong phòng này tổng cộng chỉ có hai người, ngoài Hoắc Miêu ra, còn có thể là ai khác?
Cô ấy không phải vừa mới gọi video cho Từ Siêu sao, sao vẫn chưa ngủ, lên đây làm gì?
Thẩm Hằng vừa mở cửa, thân hình mềm mại của Hoắc Miêu đã lao vào lòng hắn.
Cái gì tình huống?
Thẩm Hằng ngơ ngác không hiểu.
Hoắc Miêu đẩy hắn xuống giường, thoáng nhìn thấy màn hình điện thoại Thẩm Hằng đang hiển thị hình ảnh giám sát, hình ảnh Từ Siêu và Phùng Liễu đang chơi bài tú lơ khơ, sự thù hận trong ánh mắt cô càng thêm sâu sắc.
"Thẩm Hằng, cố gắng yêu em nhé..."
Giọng nói mềm mại của Hoắc Miêu như mê hoặc bên tai Thẩm Hằng...