Chương 17: Tâm tư Hoắc Miêu
Thẩm Hằng nửa nằm trên ghế sa lông, trong lòng ôm Hoắc Miêu xinh đẹp, thi thoảng, Hoắc Miêu lại chủ động đút cho Thẩm Hằng.
Đây là một cuộc sống thần tiên mà hắn hoàn toàn không nghĩ tới!
Giữa cảnh trời đất ngập tràn băng tuyết như thế này, có thể trải qua một cuộc sống thư thái như vậy, còn mong ước gì hơn nữa!
Hoắc Miêu đã trao thân với Thẩm Hằng, và cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp tục phát triển mối quan hệ với anh.
Trong khoảng thời gian hẹn hò với Từ Siêu, Hoắc Miêu cũng thỉnh thoảng cùng Thẩm Hằng và Phùng Liễu đi ăn cơm.
Thẩm Hằng đối xử với Phùng Liễu, quả thật không có gì để bàn cãi.
Luôn tràn đầy kiên nhẫn, với những lời nói dịu dàng, nhỏ nhẹ.
Mà Từ Siêu, tuy rằng cũng đối xử với cô rất tốt, nhưng nàng luôn cảm giác được, Từ Siêu chỉ muốn chiếm hữu mình.
Hoàn toàn không có được sự kiên nhẫn mà Thẩm Hằng dành cho phụ nữ.
Thẩm Hằng về ngoại hình còn đẹp trai hơn Từ Siêu một chút, thân là một người làm nghề viết lách, thu nhập hàng tháng cũng hơn một vạn đồng.
Chỉ là địa vị xã hội tương đối thấp, cũng không có nhiều mối quan hệ xã hội mà thôi.
Nàng đôi khi cũng thầm ước ao vận may của Phùng Liễu, vì đã tìm được một người đàn ông như Thẩm Hằng.
Mỗi ngày tỉ mỉ dọn dẹp nhà cửa, đồng thời đảm nhiệm mọi việc nhà và lo liệu ba bữa ăn mỗi ngày.
Một người đàn ông như vậy, đi đâu mà tìm được?
Sau khi Từ Siêu phản bội, hoặc có lẽ là xuất phát từ ý muốn trả thù, Hoắc Miêu đêm qua đã chủ động tìm tới Thẩm Hằng.
Ngày hôm nay lại nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài trời đất ngập tràn băng tuyết, cùng với sự tự tin ngời ngời, khả năng bày mưu tính kế của Thẩm Hằng, khiến cô nhìn thấy một khía cạnh khác của anh.
Nàng đã lặng lẽ xiêu lòng.
Nếu như đúng như lời Thẩm Hằng nói, giữa tận thế này, còn có ai có thể bảo vệ mình đây?
Nàng ít nhất đối với Thẩm Hằng cũng biết rõ gốc gác, biết anh là kiểu người như thế nào.
Thẩm Hằng lúc này rất bá đạo, Hoắc Miêu cũng hiểu.
Dù sao người từng đầu ấp tay gối, đã hết lòng hết dạ, bỗng dưng thay lòng đổi dạ, thì hỏi ai mà chấp nhận cho nổi!
"Anh ôn nhu một chút..."
Hoắc Miêu nhẹ giọng nói, lời còn chưa dứt, liền thẹn thùng che mặt.
Nàng thậm chí còn không nhận ra, mình đã bất giác, từng chút một thỏa hiệp với Thẩm Hằng, thậm chí đã không muốn rời xa hắn.
Thẩm Hằng tuy rằng không nói rõ mình có bao nhiêu vật tư dự trữ, nhưng anh ta vẫn dám bán ra, chứng tỏ lượng đồ dự trữ chắc chắn không hề thiếu!
Có thể trước cơn bão tuyết đã có được tầm nhìn xa trông rộng như vậy, dự trữ đủ đồ ăn, thậm chí còn dám lấy ra bán với giá cao, hoàn toàn không hề sợ hãi hệ lụy từ việc giá cả tăng vọt.
Hoắc Miêu tin tưởng, Thẩm Hằng khẳng định vẫn còn có chiêu trò dự phòng.
Mặc dù tương lai xã hội có khôi phục trật tự, Thẩm Hằng cũng chưa chắc đã phải ngồi tù!
Chẳng hiểu vì sao, nàng lại có một niềm tin mãnh liệt như vậy.
Một người đàn ông thần bí và mạnh mẽ, chắc chắn sẽ khơi gợi sự ngưỡng mộ chân thành từ phụ nữ.
Người phụ nữ đều có tâm lý ngưỡng mộ cái mạnh mẽ, đặc biệt là một người phụ nữ độc lập như Hoắc Miêu.
Nói cho cùng, nàng cũng chẳng phải là quá độc lập, chỉ là vẫn chưa gặp được người đàn ông có thể làm cho mình trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn, cuộn mình trong vòng tay của đối phương mà thôi.
Trước đây chỉ cảm thấy Thẩm Hằng đối với Phùng Liễu không tệ, hiện tại, nàng triệt để nhìn anh bằng con mắt khác xưa.
Ít nhất thì trước đây cô chưa từng nghe nói, Thẩm Hằng còn mua biệt thự ở khu đô thị Đào Nguyên.
Nếu có căn biệt thự này, Phùng Liễu tuyệt đối không thể đối xử với Thẩm Hằng bằng thái độ như vậy.
Càng không thể phản bội.
Từ Siêu coi như là quản lý cấp cao của công ty, nhưng tiền lương một tháng cũng chỉ khoảng hai, ba vạn.
Muốn mua một căn biệt thự như vậy, không ăn không uống thì cũng phải mất hai mươi, ba mươi năm.
Nhìn Hoắc Miêu đang nằm trên ghế sa lông, khuôn mặt ngượng ngùng nhưng ánh mắt lại ẩn chứa tình tứ, Thẩm Hằng nhẹ nhàng cười.
Hắn biết, người phụ nữ trước mắt này, hiện tại đã hoàn toàn nảy sinh tình cảm với mình.
Hiện tại, hắn còn muốn làm sâu sắc thêm tình cảm này một lần nữa!
Hắn cùng Hoắc Miêu đã có một "trận bóng".
Sau "trận đấu", hai gò má Hoắc Miêu hồng hào, ánh mắt quyến rũ như tơ.
Vóc dáng và dung mạo tuyệt đẹp của Hoắc Miêu khiến Thẩm Hằng yêu thích không buông tay.
Tuy rằng Phùng Liễu cũng được coi là một mỹ nhân, nhưng cô ta hoàn toàn không thể so sánh với Hoắc Miêu.
Hoắc Miêu mới là mục tiêu theo đuổi tối thượng của mọi đàn ông!
Xem thời gian, đã không còn sớm.
Bên ngoài bởi gió tuyết rít gào, sắc trời âm u đáng sợ, mà hoa tuyết bên ngoài cửa sổ, vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Lớp tuyết đọng lại đã dày đặc, hầu như đã lấp đầy đến bệ cửa sổ.
Người hoàn toàn không thể đi lại được.
Còn muốn yêu cầu quản lý bất động sản mang đồ ăn đến đây.
Thẩm Hằng đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề rồi hỏi: "Cơm tối em muốn ăn gì?"
"Em ăn gì cũng được, tốt nhất là làm chút rau hẹ, thận, hoặc những món tương tự... Em nghe nói, những món này rất tốt cho đàn ông."
Hoắc Miêu dịu dàng nhìn Thẩm Hằng.
Ánh mắt của nàng, tràn đầy thâm tình.
Thẩm Hằng cảm thấy buồn cười.
Hắn đi vào nhà bếp, mua một ít thịt, rau và các loại củ quả từ trong máy bán hàng tự động, sau đó đặt ở trên tấm thớt.
"Anh còn có chút việc, trước tiên đi ra ngoài một chuyến, em không phải đã xem video hướng dẫn nấu ăn trên mạng rồi sao? Thử nấu bữa tối đi."
Thẩm Hằng hôn lên trán Hoắc Miêu một cái, phân phó nói: "Tuy rằng thời tiết thế này cũng không ai đến... Nhưng em phải cẩn thận, khi anh về, anh sẽ gọi điện thoại cho em, em hãy nhìn qua camera giám sát thấy là anh rồi hãy mở cửa."
"Còn, còn muốn đi ra ngoài sao?"
Hoắc Miêu sững sờ, do dự nói: "Hay là đừng đi, thời tiết này..."
"Anh đi từ thông đạo dưới lòng đất."
Thẩm Hằng không giải thích thêm, khẽ phẩy tay, hướng đi tầng hầm.
Căn biệt thự này có tổng cộng hai tầng hầm.
Tầng thứ nhất có một phòng khách, còn có thư phòng và phòng chiếu phim.
Tầng thứ hai, có phòng bi-a, phòng thử rượu, phòng cờ và phòng máy tính.
Trang trí vô cùng đẹp đẽ, đây cũng là lý do đời trước Thẩm Hằng quyết định ở lại đây.
Một đời trước, hắn dành nhiều thời gian nhất ở hai tầng hầm, thường xuyên "làm tổ" trong phòng máy tính để chơi game vô bổ.
Tuy rằng bị mất điện, nhưng trong căn biệt thự này còn có máy phát điện, đây là điều Thẩm Hằng không nghĩ tới.
Sau khi đấu nối máy phát điện, trong nhà có thể đơn giản sưởi ấm, còn có thể sử dụng lò vi sóng để nấu cơm, Thẩm Hằng cũng có thể thuận tiện chơi máy tính với các game offline để giết thời gian.
Chỉ là, tần suất ra ngoài lại càng nhiều hơn một chút.
Bởi vì hắn còn phải tìm dầu diesel để phát điện.
Cũng chính bởi vì hắn nhiều lần ra ngoài, nên càng tạo điều kiện thuận lợi cho Phùng Liễu và Từ Siêu.
Hai người này có lúc lợi dụng lúc Thẩm Hằng ở hai tầng hầm chơi game, liền ở tầng hầm một làm những chuyện kích thích.
Thẩm Hằng với vẻ mặt phức tạp, đi xuyên qua, tới cửa đường hầm dưới hai tầng hầm, mở cánh cửa đường hầm.
Cánh cửa đường hầm của căn biệt thự này, cũng đã được gia cố, cửa phòng được rèn đúc từ hợp kim wolfram nguyên khối, còn được gia cố nhiều lần.
Khóa cửa cũng cực kỳ phức tạp, có thể mở bằng vân tay và mật mã.
Nhưng nếu dùng chìa khóa, có thể từ bên trong khóa trái cửa, đồng thời vô hiệu hóa chức năng vân tay và mật mã.
Thẩm Hằng không biết chủ nhân cũ đã nghĩ gì, cánh cửa đường hầm này, lại không hề cài đặt bất kỳ mật mã hay nhận diện khuôn mặt nào, ngay cả vân tay cũng không được thiết lập.
Liền ngay cả chìa khóa cửa, lại được đặt ngay trên chiếc bàn cạnh lối đi, một cách vô cùng dễ thấy.
Giờ đây, khi biết chuỗi biệt thự này đều thuộc về mỹ phụ Dương Cẩn Huyên ở kế bên, hắn hết sức tò mò.
Dương Cẩn Huyên đã ở căn biệt thự số 3, vì sao còn muốn trang trí căn biệt thự số 4 một cách xa hoa và tỉ mỉ đến vậy?
Thậm chí ngay cả trong phòng thử rượu dưới tầng hầm, đều trưng bày đủ loại danh tửu!
Nàng đây là tiền nhiều đến mức phát rồ hay sao?
Luân phiên đổi chỗ để ở?
Mỗi biệt thự một phong cách, muốn trải nghiệm phong cách nào thì chuyển sang căn nhà đó sao?
Thực sự là không nghĩ ra.
Thẩm Hằng cũng không biết, chồng Dương Cẩn Huyên đã mất, nàng trở lại khu đô thị Đào Nguyên, ở căn biệt thự số 3 kế bên, đồng thời còn một thời gian trước đó, cố ý tìm người sửa chữa căn biệt thự số 4.
Em gái Dương Mộc Huyên sắp tốt nghiệp thạc sĩ, ở thành phố này, Dương Cẩn Huyên chỉ còn lại một người thân duy nhất là em gái, nàng muốn đem căn biệt thự số 4 tặng cho em gái, để làm hàng xóm với mình.
Dù sao em gái còn trẻ, không thể tránh khỏi việc sau này sẽ có bạn trai.
Ở cùng một chỗ với mình, tóm lại có chút không tiện.
Hơn nữa...
Dương Cẩn Huyên đã từng nếm trải chuyện ấy, nàng cũng nghĩ tới, mình còn trẻ, dù cho cùng chồng tình nghĩa vợ chồng sâu nặng, cũng không thể cả đời thủ tiết vì anh ấy.
Biết đâu sau này sẽ gặp được một người đàn ông phù hợp, và sẽ cùng nhau gắn bó trong tương lai.
Chị em ở chung một biệt thự, tuy rằng có thể xúc tiến tình cảm, nhưng tương lai bất kể ai có bạn trai, đều không thuận tiện như vậy.
Cho nên mới cố ý trang trí căn biệt thự số 4, định để em gái mình ở.
Ai mà ngờ được, căn biệt thự số 4 mới được trang hoàng xong xuôi này, cuối cùng lại tiện nghi Thẩm Hằng!