Băng Hà Tận Thế: Ta Có Một Cái Máy Bán Hàng Siêu Cấp

Chương 30: Thu hoạch

Chương 30: Thu hoạch
"Ta, ta làm, ta làm!"
Triệu Hữu Kiệt bị nỏ chĩa vào, cả người như muốn tan ra vì sợ hãi, liều mạng gật đầu, chỉ sợ Thẩm Hằng bắn tên tới.
Nếu như một mũi tên đó bắn tới, thì ngay cả phản ứng cũng không kịp, sẽ lập tức ngã gục!
Mọi người ai nấy đều hiểu rõ.
Thẩm Hằng đây là cướp trắng trợn a!
"Cướp, ăn cướp đấy mà..."
Có người nhỏ giọng nỉ non.
Bọn họ đều có chút mộng bức.
Huynh đệ à, rõ ràng là chúng ta đang cướp xe của ngươi mà.
Thế quái nào ngươi lại còn muốn cướp tiền của chúng ta?
Hả
Thẩm Hằng nhìn về phía cái đôi hai người bên trái đó.
Người bên phải nhất thời hét toáng lên: "Không, không phải ta nói, là hắn, là hắn!"
Hắn vội vàng dịch sang phải một lần nữa, chỉ sợ mũi tên của Thẩm Hằng không tha, lại bắn trúng vào người mình.
"Không sai, chính là đoạt tiền, ngươi không muốn đưa à?"
Thẩm Hằng mỉm cười: "Nếu không ngươi báo cảnh sát?"
Mọi người không lên tiếng.
Báo cảnh sát?
Báo cảnh sát mà có ích, bọn họ còn phải cuộn mình trong tòa nhà văn phòng làm gì?
Hiện tại ngay cả điện thoại cũng không gọi được!
Trời mới biết cảnh sát đi đâu!
Vài kẻ nhát gan, đã thành thật lấy điện thoại di động ra, mở khóa rồi đưa cho người bên cạnh xem số dư WeChat và Alipay của mình, sau đó quay lại đứng cạnh Triệu tổng, để Triệu tổng quét mã chuyển khoản.
"Ta chỉ cần tiền trong WeChat và Alipay của các ngươi, còn về thẻ ngân hàng của các ngươi, ta sẽ không động đến, thế này mà còn chưa hài lòng sao?"
Thẩm Hằng nhìn những người còn đang cứng đờ tại chỗ, nói: "Tiền trong WeChat và Alipay mà để nhiều như vậy, thì chỉ có thể trách các ngươi tự chuốc lấy xui xẻo thôi, ta chỉ cho các ngươi hai phút thời gian, không muốn chết, thì nhanh chóng quét mã đi!"
Tuy rằng còn có người không tình nguyện, nhưng thấy những người xung quanh từng người từng người xếp hàng đến bên cạnh Triệu Hữu Kiệt, cũng đành không cam lòng làm theo "đại bộ đội".
Đưa tiền cho một thành viên khác của nhóm công ty, sau đó thành thật chuyển khoản.
Mọi người sau khi im lặng quét mã, quay về vị trí cũ, theo lời Thẩm Hằng nhắc nhở, kiểm tra lại điện thoại của đối phương, xác nhận số dư trong hai công cụ thanh toán đều đã về 0, lúc này mới thấp thỏm đứng yên tại chỗ.
Triệu Hữu Kiệt cũng kiểm tra điện thoại của Trương tổng theo, Trương tổng nhăn nhó mặt mày, đem tiền chuyển cho Triệu Hữu Kiệt.
Hắn quen để tất cả tiền trong Alipay, thẻ ngân hàng thì căn bản chẳng để bao nhiêu.
Lần này thì mẹ nó đổ hết ra rồi!
Triệu Hữu Kiệt sau khi nhận được tiền, đàng hoàng bước tới trước mặt Thẩm Hằng, căng thẳng nhìn cây thần nỏ trên tay phải Thẩm Hằng, chĩa vào mã QR của Thẩm Hằng quét một cái, sau đó vội vàng thanh toán.
Thanh toán xong, hắn lại cầm điện thoại di động lên, để Thẩm Hằng xem số dư của mình.
Ân, đều biến thành 0.
Thẩm Hằng hài lòng vô cùng, vỗ vỗ vai Triệu Hữu Kiệt: "Rất tốt! Ta thêm ngươi WeChat."
Còn muốn thêm bạn bè?
Ta để ba mươi hai vạn trong WeChat và Alipay, tất cả đều đã đưa cho ngươi, ngươi còn muốn moi móc gì nữa ở ta sao?
Triệu Hữu Kiệt bị Thẩm Hằng vỗ hai cái vào vai, sợ đến mức kinh hồn bạt vía, còn không thể không cố nặn ra một nụ cười: "Hay lắm..."
Ngay sau đó không lâu, trong WeChat của hắn, có thêm một người bạn tên là "Hòa Thuận Thì Phát Tài".
Hòa Thuận Thì Phát Tài?
Cái quái gì thế này, rõ ràng là cướp đoạt mà phát tài chứ!
"Trong thẻ ngân hàng của các ngươi, chắc hẳn vẫn còn không ít tiền đúng không?"
Thẩm Hằng bỗng nhiên nói.
Triệu Hữu Kiệt trên mặt hiện rõ vẻ mặt sợ hãi: "Ngài vừa mới nói, chỉ chuyển WeChat và Alipay..."
"Yên tâm, ta là một người làm ăn, lại không phải chặn đường cướp đoạt, ngươi sợ cái gì chứ!"
Thẩm Hằng hơi nhướng mày.
Triệu Hữu Kiệt không dám lên tiếng.
Làm ăn này, quả thực là một vốn bốn lời thật!
Đúng là gan lớn thật, lại dám giết người giữa đường!
Quả thực không muốn sống!
"Các ngươi sẽ không có gì để ăn sao? Ngươi không phải thêm ta làm bạn rồi đấy thôi, nếu có nhu cầu thì cứ liên hệ ta, chỗ ta đây có rất nhiều vật tư, bánh mì, chân giò hun khói, mì ăn liền, hạt dưa, đậu phộng, bia, thứ gì cũng có! Đương nhiên, chỉ cần ngươi trả được giá đưa ra là được."
Thẩm Hằng cười, sau đó nhìn về phía mọi người: "Được rồi, đều tránh ra đi!"
Mọi người vừa nghe lời này, biết Thẩm Hằng muốn rời đi, vội vàng chạy dạt sang hai bên.
Có mấy kẻ lanh lợi, còn thu dọn cả những hộp giấy và dây thừng ở giữa đường, rồi nở nụ cười khiêm tốn với Thẩm Hằng.
Thẩm Hằng khởi động xe trượt tuyết, xe bỗng nhiên phát ra tiếng nổ vang.
Sau đó, trong ánh mắt phức tạp của mọi người, lái vào Đào Nguyên tiểu khu.
"Trương Hiểu Thiên, lão tử lần này bị ngươi hố thảm rồi!"
Chờ Thẩm Hằng rời đi, Triệu Hữu Kiệt mới với vẻ mặt không cam lòng tức giận mắng Trương tổng.
"Bị ta hố thảm? Điện thoại của ngươi mới để hơn ba mươi vạn, ta thì mẹ nó để tám mươi vạn!"
Trương tổng ngẫm lại tiền của mình, lòng đau như cắt.
Hắn lau vệt máu trên mặt, nhưng máu đã khô cứng, quay đầu lại liếc nhìn tên đeo kính nằm trong tuyết, xì một tiếng đầy khinh bỉ, rồi cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào tòa nhà văn phòng.
"Chúng ta cũng về thôi!"
Triệu Hữu Kiệt vung tay lên, mang theo những thuộc hạ với vẻ mặt lạnh tanh hướng về tòa nhà văn phòng của họ mà đi.
Hai bên vốn dĩ hợp tác mật thiết, hiện tại chẳng nói với nhau lấy một lời nào, mỗi người đi một ngả.
...
Thẩm Hằng lái xe vào tiểu khu, tâm trạng thoải mái.
Chuyến ra ngoài lần này, đúng là kiếm bộn thật!
Không nghĩ tới gần về đến tiểu khu, vẫn còn có thu hoạch ngoài mong đợi!
Cái gọi là "Trương tổng" cùng "Triệu tổng" nhân viên không nhiều, toàn là công ty nhỏ.
Nhưng thu hoạch không ít!
Trong WeChat của hắn hiện tại, có thêm một triệu bảy trăm nghìn đồng!
Alipay thì có thêm một triệu hai trăm nghìn đồng.
Gộp lại, tổng cộng kiếm được gần ba triệu đồng!
Lần này, việc nâng cấp máy bán hàng không còn phải lo lắng nữa!
Có điều bây giờ máy bán hàng đã đạt cấp 3, hắn cũng đã tìm ra kinh nghiệm nâng cấp.
Mỗi khi nâng lên 1 cấp, điểm kinh nghiệm tăng gấp đôi!
Bây giờ máy bán hàng sắp lên cấp 4; khi đạt cấp 4, nếu như không tính sai, để lên cấp 5 sẽ cần tới một trăm sáu mươi nghìn điểm!
Ba triệu điểm, cũng chỉ đủ để máy bán hàng lên đến cấp 8, vừa vặn đủ để mua chiếc áo gió do hệ thống sản xuất.
Để nâng lên cấp 9, số kinh nghiệm cần thiết lên tới hai triệu năm trăm sáu mươi nghìn điểm!
Tiếp theo là năm triệu một trăm hai mươi nghìn, mười triệu hai trăm bốn mươi nghìn điểm...
Con số tăng gấp đôi, khiến Thẩm Hằng cũng cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Có điều, cứ ăn từng miếng, đi từng bước.
Người xưa có câu, bước chân quá lớn, dễ dàng vấp ngã!
Từ từ đi đi!
Mình cũng có máy bán hàng nghịch thiên, mà còn phải lo lắng chuyện nâng cấp ư?
Cứ từng bước mà tiến tới, nhất định sẽ nâng được cấp độ lên thôi.
Hơn nữa, ý nghĩa của sự tồn tại tận thế, cũng không phải là nâng cấp độ máy bán hàng.
Thẩm Hằng là một người không có nhiều tham vọng.
Hắn chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp cho riêng mình, hưởng thụ mỗi một ngày.
Nhưng việc quyết định tranh bá, cũng chỉ là vì bảo vệ bản thân tốt hơn, cũng như những người thân bên cạnh.
Hắn muốn một cuộc sống tự do, không bị ràng buộc.
Nếu không có thực lực mạnh mẽ và thế lực vững chắc, thì làm sao có thể đảm bảo tự do được chứ?
Sau khi lái xe một mạch vào tiểu khu, lúc này trời đã tối hẳn.
Từ khi tuyết bắt đầu rơi, toàn bộ bầu trời đều mịt mờ, đến hiện tại đã là hơn 4 giờ chiều, nhưng sắc trời vẫn âm trầm, trong không ít biệt thự, đèn đã sáng lên.
Thẩm Hằng xuống xe trượt tuyết, tìm một góc tối không người, lặng lẽ cất nó đi.
Sau đó lại mua một bộ ván trượt tuyết, đeo vào chân.
Với quãng đường di chuyển xa, xe trượt tuyết vẫn phát huy được công dụng của nó.
Nhưng thứ này âm thanh quá lớn, quá dễ dàng khiến người khác chú ý.
Trước đây, Thẩm Hằng rất thích trượt tuyết, tuy rằng kỹ thuật không phải là quá giỏi, nhưng cũng có thể trượt một cách trôi chảy.
Hắn lại mua cái bao tải, đem những gói mì ăn liền, chân giò hun khói trong góc không gian, cũng như nồi lẩu tự sôi và máy sưởi dầu, tất cả đều nhét vào bao tải, lúc này mới đạp ván trượt, kéo bao tải trượt về phía nhà Trần Thấm.
Khi đến bên ngoài nhà Trần Thấm, Thẩm Hằng trước tiên nhìn quanh một lượt, lúc này mới yên tâm dẫm lên tuyết vượt qua tường rào, đi đến bên ngoài cửa sổ nhà Trần Thấm.
Tuyết lại dày thêm không ít.
Thẩm Hằng nhớ tới, buổi sáng đi ra ngoài thời điểm, anh phải bước một bước thật dài, mới có thể vượt qua tường rào.
Nhưng hiện tại, tuyết đọng gần như đã ngang bằng với tường rào.
Toàn bộ lầu một, đã hoàn toàn bị tuyết bao trùm.
Các hộ gia đình khác thì không ai chú ý đến bên ngoài cửa sổ, có lẽ trong biệt thự của họ vẫn còn dư dả lương thực, từng nhà từng nhà đều kéo rèm cửa sổ —— dù sao thì thời tiết thực sự quá lạnh, cửa sổ lại dễ lọt gió, kéo rèm cửa sổ, ít nhiều cũng có thể có tác dụng giữ ấm.
Trần Thấm trong nhà thì tối om, tựa hồ nàng nghe lời khuyên của Thẩm Hằng.
Dù sao ban đêm đèn sáng, chẳng phải là nói cho người khác biết rằng, nhà này có người ở sao?
Nếu là ngày thường, trong nhà đèn sáng, kẻ trộm cũng không dám bén mảng đến.
Thế nhưng trong thời tận thế, việc bật đèn quá dễ bị phát hiện, tương đương với trắng trợn nói cho kẻ khác biết, trong nhà có người, và ta còn sống!
Sống sót, chẳng phải có nghĩa là nhà ngươi có đồ ăn thức uống sao?
Này cùng bia ngắm khác nhau ở chỗ nào?
Rõ ràng là đang mời gọi người đến cướp!
Thẩm Hằng còn hi vọng cùng nữ minh tinh xinh đẹp này đánh đánh bài, dù sao hắn còn chưa từng thưởng thức "mùi vị" của nữ minh tinh bao giờ.
Nếu như anh còn chưa đắc thủ, Trần Thấm mà gặp chuyện không may, chẳng phải sẽ lỗ to sao?
Hắn cũng nghĩ tới, đem Trần Thấm về thẳng biệt thự của mình, có Hoắc Miêu trông chừng, thì Trần Thấm e rằng cũng không thể gây sóng gió gì.
Nhưng hắn không làm như thế.
Những nữ minh tinh trong giới giải trí, ai nấy đều mắt cao hơn đầu, fan cuồng đều nâng các nàng lên tận mây xanh, không nếm trải chút khó khăn, sau này làm sao có thể bắt bí được?
Điều Thẩm Hằng muốn chính là một người phụ nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện, anh ta không muốn phải vất vả mà làm "liếm chó"!
Để Trần Thấm nếm chút khổ cực, nhân tiện trong khoảng thời gian này bồi dưỡng tình cảm một chút, đợi đến khi tương lai đưa Trần Thấm về, nàng mới có thể cảm động đến rơi nước mắt, đồng thời toàn tâm toàn ý với mình.
Hắn bước tới ngoài cửa sổ, gửi một tin nhắn cho Trần Thấm, sau đó gõ cửa sổ vài cái một cách có nhịp điệu.
Rất nhanh, cửa sổ liền được mở ra, để lộ khuôn mặt kinh ngạc và vui mừng của Trần Thấm.
"Ngươi trở về?"
Vừa nhìn cô gái này, chắc hẳn vẫn đang canh giữ trong căn phòng này, chờ đợi mình trở về.
"Đúng đấy."
Thẩm Hằng gật đầu: "Đây là những thứ ngươi mua, ta đã mang tới cho ngươi!"
Bao tải nặng trịch, Trần Thấm từ trong tay Thẩm Hằng tiếp nhận, muốn từ cửa sổ kéo vào trong nhà, nhưng phát hiện mình đói bụng hai ngày, thì ngay cả cái bao tải cũng không cầm nổi.
"Ngươi... Ngươi có thể giúp ta kéo vào được không, ta, ta một chút sức lực cũng không còn."
Trần Thấm sắc mặt đỏ chót, ngượng ngùng nói.
"Ngươi đây là... Mời ta vào nhà?"
Thẩm Hằng nhíu mày, vừa suy nghĩ vừa cười nói...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất