Băng Hà Tận Thế: Ta Có Một Cái Máy Bán Hàng Siêu Cấp

Chương 7: Ngươi không muốn báo thù bọn họ à

Chương 7: Ngươi không muốn báo thù bọn họ à
Một ngày sau, ai nấy đều chật vật sống sót, cứ sống được ngày nào hay ngày đó. Căn bản, chẳng ai bận tâm đến trạng thái tinh thần của mình.
Chỉ có Thẩm Hằng, sở hữu vô vàn vật tư từ Máy Bán Hàng Siêu Cấp, lại còn nghĩ cách dắt chó, để cuộc sống giữa tận thế của mình thêm một chút niềm vui. Hắn muốn khiến Phùng Liễu và Từ Siêu cả đời chìm trong hối hận, cho đến chết trong dằn vặt của tận thế băng giá!
Khi cuộc thảo luận của hai người này kết thúc, Phùng Liễu lại một lần nữa cầm điện thoại di động lên và quay số, điện thoại của Thẩm Hằng cũng đồng thời đổ chuông. Thẩm Hằng lúc này đang còn giận dỗi, đương nhiên không thể nghe máy, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Qua camera giám sát, Phùng Liễu đã sắp nổi điên đến nơi.
"Tên rác rưởi này, lại vẫn dám treo điện thoại ta!"
"Hiện tại liền điện thoại ta đều không tiếp!"
"Làm gì có cái lý nào như thế, hắn là cái thá gì mà dựa vào đâu không nghe điện thoại ta!"
"Một tên rác rưởi, thật tưởng mình là củ tỏi!"
Nàng cầm lấy chiếc gối ôm trên ghế salon, dùng sức ném xuống đất.
"Liệu có phải mối quan hệ của chúng ta... đã bị Thẩm Hằng biết rồi không?"
Từ Siêu ngồi ở một bên, cau mày hỏi dò. Phùng Liễu sững người lại, rồi kiên quyết lắc đầu: "Không thể!"
Với tính cách của Thẩm Hằng, nếu mà phát hiện ta và Từ Siêu phản bội hắn, hắn tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là cúp máy như thế đâu.
"Hắn cùng lắm thì chỉ là thấy oan ức trong lòng vì dầm mưa đi mua đồ, chẳng qua là ta chưa dỗ dành hắn thôi mà!"
Phùng Liễu liền cười lạnh nói: "Hắn chính là cái thằng trẻ con to xác vô dụng!"
"Vậy ta gọi điện thoại cho hắn đi, ta tới khuyên nhủ!"
Từ Siêu trầm giọng nói: "Vẫn còn mong hắn đi mua đồ, hơn nữa thời tiết này quá đỗi quái lạ, lỡ mà cần ở nhà thêm vài ngày, chúng ta đều không biết nấu cơm, còn phải dựa vào hắn!"
"Ta tới khuyên nhủ và giảng hòa, ngươi cũng nhận lỗi với hắn đi, tên đó chẳng phải sẽ một mực hầu hạ chúng ta sao!"
Hắn lắc lắc điện thoại: "Thức ăn ngoài đều không ai tiếp đơn, các cửa hàng cũng đóng cửa, chúng ta cũng không thể ăn không khí mà sống sao?"
Nghe Từ Siêu nói vậy, vẻ mặt cứng đờ của Phùng Liễu mới hơi dịu lại: "Vậy thì được."
Từ Siêu cầm lấy điện thoại di động của mình, gọi cho Thẩm Hằng. Thẩm Hằng cười lạnh nhìn số điện thoại gọi đến, nhíu mày nhấn nghe.
"Uy."
"Ngươi đang ở đâu vậy? Ta nghe Phùng Liễu nói ngươi bị cướp, thế nào rồi, không bị thương chứ?"
Từ Siêu tỏ vẻ quan tâm.
"Không có chuyện gì."
Thẩm Hằng nói với giọng căm giận: "Nếu không phải nàng cứ gọi điện thoại cho ta mãi, ta phải dừng lại nghe máy, thì làm sao có thể bị cướp được chứ? Thằng ngu này!"
"Giờ thì hay rồi, lão tử dầm mưa, thời tiết thì lạnh thế này, bị cướp đồ, còn bị ăn tát, còn nàng thì sao? Ngồi mát ở nhà chỉ có thể gọi điện thoại mắng ta từ xa! Đúng là đồ phế vật!"
Từ Siêu mở loa ngoài, Phùng Liễu bên cạnh sắc mặt tái xanh, hận không thể chửi ầm lên. Nhưng Từ Siêu trừng Phùng Liễu một chút, nàng mới cắn răng đè xuống lửa giận.
"Thôi được, đừng nóng giận, ngươi cùng Phùng Liễu cũng ở bên nhau mấy năm rồi, một chút bực tức nhỏ thôi mà, có gì mà không thể nói cho rõ ràng?"
Từ Siêu vội vàng ho một tiếng: "Ngươi nghe ta này, gọi điện lại cho Phùng Liễu đi, các ngươi cố gắng nói chuyện với nhau một chút, nàng nói có hơi quá lời, nhưng chúng ta thân là đàn ông, lại không có nổi chút độ lượng này sao? Với người phụ nữ của mình, có gì mà không thể nhường nhịn chứ? Ta với Miêu Miêu cũng cãi nhau, mỗi lần ta đều nhường nàng..."
Thẩm Hằng trong lòng "ha ha". Phùng Liễu đều cùng ngươi điên loan đảo phượng, còn là nữ nhân của ta?
"Không tâm tình."
Thẩm Hằng ngắt lời Từ Siêu nói: "Nàng không phải còn muốn mắng à? Cứ để nàng mắng cho đã!"
Không chờ Từ Siêu phản ứng, hắn liền trực tiếp cúp điện thoại. Từ Siêu trực tiếp đứng sững tại chỗ. Khá lắm, trước đây cũng không phát hiện, Thẩm Hằng tính khí lớn như vậy a! Khi hắn định gọi lại cho Thẩm Hằng, thì phát hiện Thẩm Hằng đã không nghe máy.
Thẩm Hằng đầy hứng thú nhìn hai người qua camera giám sát, Từ Siêu sầm mặt lại, chẳng nói lời nào, Phùng Liễu lầm bầm chửi rủa.
"Đủ rồi!"
Từ Siêu gầm lên: "Chẳng phải tất cả cũng vì ngươi mà ra sao! Đừng mắng nữa, chờ hắn hết giận một lát nữa, ngươi liệu có dám la lối với hắn không, chẳng lẽ đêm nay chúng ta đều muốn nhịn đói sao?"
Phùng Liễu không lên tiếng. Từ Siêu đứng dậy, liếc nhìn ngoài cửa sổ. Hoa tuyết cứ thế rơi lớn dần, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại.
Bởi vì là mùa hè, nhiệt độ đất rất cao, trước đây, hoa tuyết sau khi rơi xuống sẽ tan chảy hoàn toàn, nhưng hiện tại, theo nhiệt độ hạ thấp, tuyết rơi dày hơn, mặt đất đã có một lớp tuyết đọng mỏng manh.
"Cũng không biết Miêu Miêu thế nào rồi..."
Hắn khẽ rụt người lại, thấp giọng lầm bầm. Hoắc Miêu vóc dáng nóng bỏng, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, hắn tốn biết bao công sức mới cưa đổ được nàng. Chỉ tiếc, Hoắc Miêu vẫn từ chối quan hệ thể xác với hắn. Tuy rằng hai người trên danh nghĩa là đang ở chung, nhưng ngủ riêng phòng, thì khác gì với việc thuê chung nhà đâu chứ!
"Còn tơ tưởng bạn gái ngươi à."
Phùng Liễu chen tới, giọng chua ngoa: "Nàng ta có cái gì tốt, đến sờ cũng không cho ngươi sờ!"
Từ Siêu cười khan, vội vàng ôm lấy Phùng Liễu: "Ta chỉ là cảm khái thôi mà, ta còn chẳng gọi điện cho nàng ấy chứ!"
"Này còn tạm được..."
Phùng Liễu tựa vào lòng Từ Siêu: "Em đã là người của anh rồi, anh chẳng lẽ còn muốn một rồng hai phượng sao? Anh đã đáp ứng em, tương lai nhất định sẽ cưới em, mãi mãi yêu thương em..."
Nhìn hai người mùi mẫn sến sẩm, Thẩm Hằng thì suýt nôn mửa.
Đúng là Từ Siêu nhắc nhở hắn. Hoắc Miêu!
Đời trước nàng chết sớm, Thẩm Hằng từ khi trọng sinh đến nay, thậm chí còn quên mất nàng. Hắn cầm điện thoại di động lên, bấm số của Hoắc Miêu.
"Uy, Thẩm Hằng..."
Điện thoại nhanh chóng được nối máy, tiếng nói dễ nghe của Hoắc Miêu truyền đến từ ống nghe.
"Từ Siêu đã gọi điện thoại cho ngươi à?"
Thẩm Hằng hỏi dò.
"Không có..."
Hoắc Miêu tâm trạng hơi chùng xuống: "Ta vừa nãy có gọi điện cho hắn, nhưng hắn không nghe máy..."
"À... Chắc là hắn đang bận đó mà."
Thẩm Hằng cười lạnh.
"Sao, làm sao?"
Hoắc Miêu nghe ra trong lời nói của Thẩm Hằng có ý trào phúng, liền vội vàng hỏi. Thẩm Hằng cầm điện thoại lên thao tác vài cái, rồi gửi đi đoạn video thân mật của Từ Siêu và Phùng Liễu, nói: "Ta cho ngươi một cái video, ngươi xem xong thì gọi lại cho ta nhé. Đúng rồi, đừng vội cãi nhau với Từ Siêu nhé."
"Đừng vội cãi nhau?"
Hoắc Miêu có chút khó hiểu. Tuy đã ở bên Từ Siêu được một thời gian, chẳng thân mật gì nhiều, nhưng ít ra cũng là bạn trai bạn gái. Bình thường Từ Siêu cũng thường thì cũng nhường nhịn nàng. Mặc dù đối với Từ Siêu cũng không hài lòng, nhưng bình tĩnh mà xem xét, hắn đối với mình cũng không tệ. Chỉ là hắn hay thích sờ soạng vớ vẩn, muốn tiến tới quan hệ thể xác, điều này khiến Hoắc Miêu có chút phản cảm. Ngoài ra, còn có cái gì ồn ào?
Lúc này, điện thoại di động của nàng vang lên, nhận được video Thẩm Hằng gửi đến.
"A? Này, Thẩm Hằng chuyện này..."
Mở ra xem, Hoắc Miêu nhất thời giật mình hết hồn, gò má nàng đỏ bừng, vội vàng nhìn quanh, thấy không có ai để ý, lúc này mới trốn vào một góc khuất, điều thấp âm lượng. Những người ở lại công ty tăng ca hiện tại đều tụ tập bên cửa sổ sát đất, nhìn hoa tuyết bên ngoài tấm tắc khen lạ, nên không ai phát hiện ra nàng.
"Thẩm Hằng làm gì lại gửi cái video kiểu này cho ta?"
"Thật là buồn nôn hạ lưu!"
Hoắc Miêu sắc mặt có chút khó coi. Trong mắt nàng, Thẩm Hằng cũng coi như một người chính nhân quân tử, không ngờ tới lại đi gửi cái thứ này cho bạn gái của anh em tốt! Đây là muốn câu dẫn ta à? Đến Từ Siêu ta còn không hài lòng, chớ nói chi là ngươi!
Có thể nàng vừa muốn tắt video, để chất vấn Thẩm Hằng thì, bỗng nghe người phụ nữ trong video mở miệng nói: "Siêu ca, anh thật mạnh..."
Âm thanh thật quen thuộc... Hoắc Miêu sững người, lúc này mới để ý thấy, hai người trong video, lại chính là Từ Siêu và Phùng Liễu!
Sắc mặt nàng nhất thời tái mét. Từ Siêu... Cùng, cùng Phùng Liễu! Làm sao, tại sao lại như vậy? Hơn nữa qua camera giám sát có thể thấy, hai người chắc là ở trong nhà Thẩm Hằng... Góc phải video giám sát còn ghi rõ thời gian, rõ ràng là xế chiều hôm nay!
Tính toán thời gian, lại đúng vào lúc mình gọi điện thoại cho Từ Siêu. Phảng phất để kiểm chứng suy nghĩ trong lòng, trong video giám sát, Từ Siêu đang ra sức "cày cấy", điện thoại di động bỗng nhiên reo lên. Từ Siêu cầm lên nhìn một cái, liền nhíu mày lại. Mà Phùng Liễu đang ở dưới thân hắn, ôm lấy eo hắn, nói giọng õng ẹo: "Là Hoắc Miêu gọi đến à?"
"Ừm."
Từ Siêu gật gật đầu.
"Vậy anh muốn nghe máy à? Nếu anh nghe máy, người ta sẽ không phát ra tiếng đâu."
Phùng Liễu lộ vẻ quyến rũ. Nhìn vẻ mặt xuân tình phơi phới của nàng, Từ Siêu dứt khoát ném điện thoại di động qua một bên, lại ra sức "canh tác" lần nữa.
Đây là thời điểm mình gọi điện thoại cho hắn...
Hoắc Miêu ngón tay nắm chặt, dùng sức cắn môi dưới. Lúc đó mưa xối xả vừa mới tạnh, Hoắc Miêu lo lắng Từ Siêu tan tầm lái xe có gặp nguy hiểm không. Gọi điện thoại không nghe máy, nàng còn nghĩ Từ Siêu đang lái xe, không nên quấy rầy hắn.
Đúng đấy. Từ Siêu xác thực đang lái xe. Lái chính là chiếc xe nhỏ õng ẹo của Phùng Liễu!
Văn phòng điều hòa đang thổi hơi ấm, nhưng Hoắc Miêu lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Nàng cầm điện thoại di động đờ đẫn, hoàn toàn không nhận ra rằng, trong một góc tối của văn phòng, cũng có một người đàn ông trẻ tuổi đang lặng lẽ nhìn chằm chằm nàng.
Một lát sau, Hoắc Miêu tắt video, đứng dậy liếc nhìn bốn phía, không gọi điện lại cho Thẩm Hằng, mà nhắn tin WeChat.
"Ngươi lúc nào biết?"
"Mấy ngày trước Phùng Liễu tâm trạng không bình thường, vì thế ta đã lén lút lắp camera giám sát, không ngờ tới..."
Thẩm Hằng rất nhanh hồi âm: "Ta vừa mới phát hiện ra, ta bất chấp mưa gió ra ngoài mua thức ăn, bọn họ lại ở nhà..."
"Ngươi muốn làm thế nào?"
Hoắc Miêu lại gửi thêm một tin nhắn nữa. Thẩm Hằng gửi lại biểu tượng cười khổ: "Ta cũng không biết, đầu óc ta hiện tại đang rất rối bời..."
"Từ Siêu là anh em tốt nhất của ngươi, hắn ngủ với bạn gái ngươi!"
"Lẽ nào ngươi liền không muốn báo thù bọn họ à?"
Hoắc Miêu tựa hồ rất tức giận, liên tiếp gửi đến mấy tin nhắn.
Tức giận là chuyện tốt a. Thẩm Hằng duỗi vai một cái, mặt vẫn tươi cười. Tiếp tục gây xích mích, để nàng tiếp tục giữ vững sự phẫn nộ đó! Như vậy một cái bảo thủ nữ nhân, đối mặt bạn trai quá trớn, tuyệt đối sẽ không tha thứ!
Cứ cãi nhau đi, cứ cãi nhau đi! Xé bức gì đó, thú vị nhất mà!
Hắn còn chưa kịp hồi âm, Hoắc Miêu đã gửi thêm một tin nhắn nữa.
"Ngươi lẽ nào liền không muốn lên giường với bạn gái của hắn, mạnh mẽ trả thù bọn họ à?"
À chuyện này... Thẩm Hằng trợn mắt lên...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất