Chương 16: Âm binh quá cảnh(2)
"A…" Một nữ tử sợ hãi kêu lên.
Có lẽ là khẩn trương quá độ mà bị âm binh tới gần làm cho kinh hãi.
Nữ tử kịp phản ứng lập tức che cái miệng nhỏ lã chã chực khóc, trong đôi mắt đẹp phủ kín một tầng hơi nước.
Đáng tiếc là đã muộn, nàng bị một ánh mắt âm lãnh chú ý tới.
Ken két răng rắc...
Lại là một tràng âm thanh nhấm nuốt khiến người khác tê cả da đầu.
Thật lâu sau, cho đến khi tên âm binh tuần tra cuối cùng biến mất trong tầm mắt mọi người, tất cả đều thở phào một hơi.
Lục Khiêm nhìn khắp bốn phía, số người đã ít đi gần một nửa, chỉ còn thừa lại hơn ba mươi người.
"Xin chào chư vị đạo hữu, tại hạ Lý Lâm mang đào phù Giáp đẳng, không có vướng bận gì cả, những người như chúng ta mới là đạo hữu chân thật đấy." Một nam tử chắp tay nói, tuổi khoảng mười lăm mười sáu, quần áo gọn gàng mang khí độ bất phàm.
"Tại hạ Tạ Đặc. Đạo huynh, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Một nam tử hỏi, người này cũng là "Bính" giống như Lục Khiêm, hắn ghé lại gần Lý Lâm, thái độ có vẻ nịnh nọt.
"Sàng lọc mà thôi, luôn có mấy người may mắn thu hoạch được tiên duyên, đáng tiếc đức không xứng vị, vô phúc hưởng thụ." Lý Lâm được đám người vây xung quanh, rất có khí khái đứng đầu.
Một số người đánh bậy đánh bạ, bản thân không có tư chất lại may mắn có được lệnh bài.
Loại người này tiến vào Thông U quan cũng chỉ lãng phí tài nguyên.
Cho nên cửa ải vừa rồi là để sàng lọc những người không đủ tâm tính.
"Hẳn là Lý huynh đã biết những bí ẩn này từ lâu?" Một nữ tử Ất đẳng nũng nịu nói.
Lý Lâm nhìn nữ tử, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm tự đắc trả lời: "Thực không dám giấu giếm, thúc phụ của tại hạ chính là Chấp Sự tuần sơn ở Thông U quan."
Hắn vừa nói xong thì đám người nhao nhao lấy lòng hắn. Cả đám quay xung quanh Lý Lâm tạo thành một nhóm nhỏ.
Còn có các nhóm nhỏ tốp năm tốp ba khác, hoặc căn cứ vào địa vị, hoặc căn cứ vào khu vực mà hình thành.
Cũng có hai ba đạo đồng "Giáp" kiêu căng không muốn đi cùng ai cả.
Trong đó có một nữ tử tư sắc tuyệt mỹ, lạnh lùng như băng khiến người khác chú ý nhất.
Nàng là một trong sáu người mang thẻ Giáp, đơn độc một mình chẳng giao lưu cùng người nào.
Ngay cả người giao thiệp rộng như Lý Lâm cũng không dám mạo phạm.
Còn có một nam tử ôm bảo kiếm mũi hếch lên trời, chẳng thèm ngó ngàng tới ai.
Lục Khiêm nhìn mấy nhóm nhỏ xung quanh, phát hiện nếu mình lẻ loi quá thì sẽ dễ gây chú ý.
Hắn nhìn trái ngó phải thì thấy một đám người.
Phần lớn bọn họ đều mang thẻ Bính Đinh, chỉ có duy nhất một người là Ất đẳng.
Đó là một nam tử hai mắt có thần, đuôi lông mày tựa như kiếm.
Vừa rồi Lục Khiêm mới thoáng nghe thấy giọng điệu khinh thường của bọn hắn.
Lục Khiêm không muốn bắt chước cái thói dựa thế cậy quyền, hơn nữa hắn cũng xuất thân từ một địa phương nhỏ, không có đoàn thể nào hắn có thể dựa được.
"Tại hạ Lục Khiêm, chào các vị đạo hữu." Lục Khiêm tiến lên ôm quyền nói.
"Vu Từ!" Nam tử mang thẻ Ất tích chữ như vàng.
"Vương Minh! Chào đạo hữu." Nam tử râu ngắn hào sảng nói, người này có tuổi tác lớn nhất, mang thẻ Đinh.
"Hàn Lỵ..." Một em gái có gương mặt tròn trịa đáng yêu rụt rè nói.
"Đường Băng! Chào đạo hữu." Em gái cuối cùng của nhóm nhìn hơi bình thường, tính cách tùy tiện.
Còn có hai nam tử khác tương đối hướng nội, chỉ khẽ gật đầu chứ không báo tên.
"Huynh đệ, ngươi từ đâu đến?" Vương Minh hào sảng cười nói.
"Ta là người Ngô quận."
"Trùng hợp quá, ta cũng là người Ngô quận." Vương Minh mừng rỡ nói: "Sao huynh đệ lại tới nơi này?"
"Vô tình có được ngọc bội." Lục Khiêm trả lời với giọng điệu thân thiết, hắn cũng đâu thể nói mình giết người đoạt bảo.
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, dần dần trở nên quen thuộc.
Cảnh tượng âm trầm quỷ dị nhưng nói chuyện một hồi thì trong lòng bọn họ cũng vơi bớt nỗi sợ hãi.
Lý Lâm ở bên kia được người người vây quanh, vô hình chung trở thành kẻ đứng đầu của mọi người, hắn cũng hưởng thụ cái cảm giác được người khác tâng bốc nịnh bợ này.
"Thôi đi, đắc ý cái gì chứ? Không phải chỉ là người thân của một chấp sự nho nhỏ thôi sao, ai không biết còn tưởng là một trong bát đại chấp sự đấy." Vương Minh có vẻ ngứa mắt đối với hành vi của Lý Lâm.
"Vương huynh, bát đại chấp sự là cái gì?" Lục Khiêm tò mò hỏi.
Mấy người xung quanh đều vểnh tai lắng nghe.
"Ồ, các ngươi không biết à? Thôi bỏ đi, nói mấy thứ cần phải chú ý cho các ngươi cũng được, miễn cho các ngươi vừa vào đã đắc tội với người khác." Vương Minh nhiệt tình giải thích cho bọn họ.